Lăng An Vũ đưa Dạ Ngân Tuyết vào phòng cấp cứu xong thì rời khỏi đấy ngay, Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Dạ Khải Hiên cùng Lạc Tuyết Nhàn chạy đến Lăng An Vũ và mọi người chạm mặt, gương mặt của anh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, ánh mắt không một chút gợn sóng đi lướt ngang qua bọn họ xem như không quen biết.
Hạ Tử Quyên căng thẳng, lo lắng tiến nhanh đến hỏi Albert:”Tiểu Tuyết sao rồi? Rốt cuộc mọi chuyện là sao con hãy mau nói cho mọi người biết đi.”
Albert không nhanh không chậm cất giọng thuật lại mọi chuyện:”Con cũng không rõ lắm chỉ biết Uyển Dư đưa Tiểu Tuyết đi thay đồ sau đó em ấy đi vệ sinh bảo Uyển Dư đi ra ngoài trước rồi đột nhiên Lăng An Vũ xông vào tông cửa bế Tiểu Tuyết ra ngoài.”
Ting…ting…Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Dạ Thành Đông vang lên, mở lên xem đôi mày của anh ngay tức khắc nhíu chặt lại, sắc mặt khó coi, tin nhắn ấy từ một số lạ gửi đến với dòng tin nhắn:”Đứa con gái mà các người yêu thương nhất phải chết sau đó chính là đứa con trai của các người đấy.”
Phía sau bức tường gần đó có một bóng người quay đi sau khi nghe bác sĩ nói thế, Albert nheo mắt nhìn theo bóng đen đấy cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Trên đường đi đến công ty, Lăng An Vũ vừa lái xe vừa nghe điện thoại, bên kia giọng nói của một người phụ nữ cất lên:”Ông chủ! Thuốc đã hết rồi ạ.”
Trong phòng bệnh, Dạ Thành Đông nghiêm túc nói với Dạ Khải Hiên:”Tiểu Hiên! Bắt đầu từ hôm nay con phải tăng cường thêm nhiều vệ sĩ đi theo sát bên cạnh, đi đâu cũng phải có vệ sĩ.”
“Vâng.” Dạ Khải Hiên gật đầu đáp lại.
Công ty giải trí L.A
Lâm Đông trợ lý của Lăng An Vũ bước vào phòng làm việc của anh báo:”Giám đốc! Chủ tịch Châu đã đến rồi ạ.”
“Mời ông ấy vào đây.” Lăng An Vũ dừng làm việc cất giọng nói.
“Không còn chuyện gì nữa cậu hãy đi ra ngoài đi.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Lâm Đông vừa mở cửa thì giật mình, tròn mắt khi nhìn thấy Lăng Nhã Lệ đứng ở cửa từ lúc nào không hay, anh vội cất giọng rồi ngoảnh đầu nhìn Lăng An Vũ:”Lăng tiểu thư!”
Anh cau mày không nhanh không chậm bảo:”Cậu hãy đi ra ngoài đi.”
Lâm Đông gật đầu một cái rồi rời đi, Lăng Nhã Lệ đi nhanh đến chỗ của anh nheo mắt nghiêm túc hỏi:
“Lúc nãy em có nghe anh bảo thuốc đó là thuốc gì vậy? Anh đừng bảo với em anh buôn lậu thuốc phiện đó nha, đó là phạm pháp đấy.”
“Em nghĩ cái gì vậy? Thuốc phiện gì chứ? Em nghĩ anh của em là người như vậy sao?” Lăng An Vũ nghiêm nghị đáp lại ngay.
“Không phải thì tốt vậy cái usb khi nãy anh có thể cho em mượn xem trong đó có gì không?” Lăng Nhã Lệ rất muốn biết rốt cuộc anh trai của mình đang giấu giếm cái gì? Càng ngày càng thần thần bí bí.
“Chuyện này không liên quan đến em đừng có xen vào đấy, nếu không anh giận thật đấy em cũng biết anh giận thì sẽ như thế nào mà.”
Lăng Nhã Lệ mím môi im lặng không dám nhiều chuyện nữa, một khi anh giận thì sẽ không để ý, quan tâm đến cô cô chỉ còn anh là người thân anh không quan tâm đến thì cô phải làm sao đây? Lăng An Vũ lại là người một khi đã giận thì giận rất dai, cô không dám chọc đến nhưng cô thật sự rất tò mò không biết anh trai của mình đang làm gì, từ lúc quay về đến giờ anh cứ thần bí, không ai biết anh đang có âm mưu gì. <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>