Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 90: Thần bí



Bệnh viện Ái Tâm

Lăng An Vũ đưa Dạ Ngân Tuyết vào phòng cấp cứu xong thì rời khỏi đấy ngay, Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Dạ Khải Hiên cùng Lạc Tuyết Nhàn chạy đến Lăng An Vũ và mọi người chạm mặt, gương mặt của anh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, ánh mắt không một chút gợn sóng đi lướt ngang qua bọn họ xem như không quen biết.

Hạ Tử Quyên căng thẳng, lo lắng tiến nhanh đến hỏi Albert:”Tiểu Tuyết sao rồi? Rốt cuộc mọi chuyện là sao con hãy mau nói cho mọi người biết đi.”

Albert không nhanh không chậm cất giọng thuật lại mọi chuyện:”Con cũng không rõ lắm chỉ biết Uyển Dư đưa Tiểu Tuyết đi thay đồ sau đó em ấy đi vệ sinh bảo Uyển Dư đi ra ngoài trước rồi đột nhiên Lăng An Vũ xông vào tông cửa bế Tiểu Tuyết ra ngoài.”

Ting…ting…Tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Dạ Thành Đông vang lên, mở lên xem đôi mày của anh ngay tức khắc nhíu chặt lại, sắc mặt khó coi, tin nhắn ấy từ một số lạ gửi đến với dòng tin nhắn:”Đứa con gái mà các người yêu thương nhất phải chết sau đó chính là đứa con trai của các người đấy.”

Lạc Tuyết Nhàn cùng Hạ Tử Quyên trợn mắt kinh hãi, Dạ Khải Hiên chau mày, siết chặt bàn tay của mình thành nắm đấm lên tiếng:”Bây giờ chúng ta đều đã xác định được người đứng đằng sau những chuyện này chính là người của Liễu gia.”

Albert cúi người cảm thấy tự trách:”Con xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Tuyết để em ấy gặp nguy hiểm.”

Hạ Tử Quyên vỗ vai của anh chậm rãi cất tiếng:”Con đừng tự trách đây không phải lỗi của con.”

Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra bác sĩ bước ra báo với mọi người:”Rất may bệnh nhân hít phải khí độc không nhiều nếu không thì khó giữ được tính mạng rồi. Bây giờ bệnh nhân đã không sao có thể chuyển đến phòng bệnh thường.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Lạc Tuyết Nhàn gật gật đầu mừng rỡ thở phào một hơi, cháu của bà cứ xảy ra chuyện như thế chắc mà đau tim chết mất.

Phía sau bức tường gần đó có một bóng người quay đi sau khi nghe bác sĩ nói thế, Albert nheo mắt nhìn theo bóng đen đấy cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Trên đường đi đến công ty, Lăng An Vũ vừa lái xe vừa nghe điện thoại, bên kia giọng nói của một người phụ nữ cất lên:”Ông chủ! Thuốc đã hết rồi ạ.”

“Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ cho người mang đến.” Lăng An Vũ lãnh đạm đáp lại rồi cúp máy ngay lập tức.

Trong phòng bệnh, Dạ Thành Đông nghiêm túc nói với Dạ Khải Hiên:”Tiểu Hiên! Bắt đầu từ hôm nay con phải tăng cường thêm nhiều vệ sĩ đi theo sát bên cạnh, đi đâu cũng phải có vệ sĩ.”

“Vâng.” Dạ Khải Hiên gật đầu đáp lại.

Công ty giải trí L.A

Lâm Đông trợ lý của Lăng An Vũ bước vào phòng làm việc của anh báo:”Giám đốc! Chủ tịch Châu đã đến rồi ạ.”

“Mời ông ấy vào đây.” Lăng An Vũ dừng làm việc cất giọng nói.

Châu Kiện Hùng cùng một người phụ nữ mặc váy đỏ ôm sát người bước vào, Lăng An Vũ tiến đến bắt tay chào hỏi với Châu Kiện Hùng rồi nhìn sang người phụ nữ bên cạnh:”Chủ tịch Châu! Đây là….”

Châu Kiện Hùng tươi cười giới thiệu:”Đây là người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất cô ấy tên là Mộc Thanh Yến.”

Lăng An Vũ nâng mày cười nhạt mời hai người ngồi, anh cùng Châu Kiện Hùng bắt đầu bàn việc hợp tác với nhau. Mộc Thanh Yến chỉ im lặng ngồi đấy quan sát, lắng nghe hai người nói chuyện.

Bàn xong, Châu Kiện Hùng cùng Mộc Thanh Yến rời khỏi đấy hai người họ vừa rời khỏi không lâu thì trợ lý của anh nhanh chân đi vào đưa cho anh một cái usb:

“Giám đốc! Đây là usb mà người đó đã đưa cho tôi bảo rằng trong đây chính là hai bằng chứng mà chúng ta điều tra không ra.”

Lăng An Vũ cầm lấy usb, gương mặt không một chút biểu cảm lên tiếng:”Tối nay cậu hãy đem thuốc đến nhớ đừng để bị phát hiện.”

“Vâng.” Lâm Đông ngay lập tức đáp lại, ngữ điệu mang đầy vẻ kính trọng, cung kính.

“Không còn chuyện gì nữa cậu hãy đi ra ngoài đi.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Lâm Đông vừa mở cửa thì giật mình, tròn mắt khi nhìn thấy Lăng Nhã Lệ đứng ở cửa từ lúc nào không hay, anh vội cất giọng rồi ngoảnh đầu nhìn Lăng An Vũ:”Lăng tiểu thư!”

Anh cau mày không nhanh không chậm bảo:”Cậu hãy đi ra ngoài đi.”

Lâm Đông gật đầu một cái rồi rời đi, Lăng Nhã Lệ đi nhanh đến chỗ của anh nheo mắt nghiêm túc hỏi:

“Lúc nãy em có nghe anh bảo thuốc đó là thuốc gì vậy? Anh đừng bảo với em anh buôn lậu thuốc phiện đó nha, đó là phạm pháp đấy.”

“Em nghĩ cái gì vậy? Thuốc phiện gì chứ? Em nghĩ anh của em là người như vậy sao?” Lăng An Vũ nghiêm nghị đáp lại ngay.

“Không phải thì tốt vậy cái usb khi nãy anh có thể cho em mượn xem trong đó có gì không?” Lăng Nhã Lệ rất muốn biết rốt cuộc anh trai của mình đang giấu giếm cái gì? Càng ngày càng thần thần bí bí.

“Chuyện này không liên quan đến em đừng có xen vào đấy, nếu không anh giận thật đấy em cũng biết anh giận thì sẽ như thế nào mà.”

Lăng Nhã Lệ mím môi im lặng không dám nhiều chuyện nữa, một khi anh giận thì sẽ không để ý, quan tâm đến cô cô chỉ còn anh là người thân anh không quan tâm đến thì cô phải làm sao đây? Lăng An Vũ lại là người một khi đã giận thì giận rất dai, cô không dám chọc đến nhưng cô thật sự rất tò mò không biết anh trai của mình đang làm gì, từ lúc quay về đến giờ anh cứ thần bí, không ai biết anh đang có âm mưu gì.
<script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>