Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 96: Tôi chính là như thế



Sáng hôm sau, như mọi ngày bảo mẫu trong Dạ viên sẽ đẩy Lăng Gia Nghi ra ngoài tắm nắng, dạo chơi gần đấy, đang đi bỗng có một người đàn ông khẽ bước từ phía sau đến đánh ngất bảo mẫu ấy rồi bế Lăng Gia Nghi rời đi.

Một lúc sau, bảo mẫu ấy tỉnh lại không thấy Lăng Gia Nghi đâu liền hoảng hốt, run rẩy, lo lắng, sắc mặt trắng bệch gấp gáp, vội vã chạy về báo cho Dạ Thành Đông biết.

Dạ viên

“Ông chủ! Bà chủ! Có chuyện không hay xảy ra rồi.” Bảo mẫu chạy nhanh vào trong, thở dồn dập, lớn tiếng nói.

Tất cả mọi người trong Dạ viên đều bị tiếng của bảo mẫu làm giật mình, bước ra ngoài xem có chuyện gì, Dạ Thành Đông khẽ cau mày, nghiêm giọng hỏi:

“Có chuyện gì mà cô lại hớt hãi, lớn tiếng gọi như thế?”

Bảo mẫu vừa lo vừa sợ, tay run bần bật trả lời:”Gia Nghi tiểu thư đã bị bắt cóc rồi ạ.”

Mọi người kinh hãi, trợn trừng mắt vội vã chạy xuống, Dạ Ngân Tuyết bấu chặt hai vai của bảo mẫu, trừng mắt hỏi:”Bắt cóc? Là ai đã bắt cóc? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Bảo mẫu bị Dạ Ngân Tuyết bấu chặt hai vai đau đớn, gương mặt vặn vẹo đáp lại:

“Tôi không biết, tôi đang đẩy Gia Nghi tiểu thư đi dạo thì từ phía sau có người đánh ngất tôi rồi bế Gia Nghi tiểu thư đi mất.”

Dạ Ngân Tuyết vội chạy nhanh ra ngoài, Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Lạc Tuyết Nhàn cùng Dạ Khải Hiên và Albert đuổi theo Dạ Ngân Tuyết. Cô nhìn thấy xe đẩy liền chạy đến, hoang mang, lo lắng nhìn khắp nơi, đôi mắt đã ứa lệ, Hạ Tử Quyên đặt hai tay lên hai vai của cô trấn an:

“Con yên tâm ba mẹ nhất định sẽ tìm được Gia Gia quay về, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Dạ Ngân Tuyết ngã khụy xuống bật khóc nếu Lăng Gia Nghi có chuyện gì chắc cô sống không nổi mất, vô tình nhìn thấy gần đó có một chiếc đồng hồ cô vội đứng dậy tiến đến nhặt chiếc đồng hồ ấy lên quan sát, đôi mắt của cô ngay tức khắc híp lại, gương mặt lạnh tanh.

Dạ Khải Hiên nhìn chiếc đồng hồ rồi lên tiếng nói:”Đây chắc là của kẻ bắt cóc đã vô tình đánh rơi lại.”

Dạ Ngân Tuyết nắm chặt đồng hồ trong tay, từ từ cất giọng nói, ngữ điệu điểm lạnh:”Con biết người bắt cóc Gia Gia là ai rồi.”

Vừa dứt lời, Dạ Ngân Tuyết tức tốc quay về Dạ viên lái xe đi, Dạ Thành Đông cùng những người khác cũng vội lên xe đuổi theo cô. Albert cùng Dạ Khải Hiên đi cùng một xe, trên xe Dạ Khải Hiên ngồi ở ghế lái phụ hỏi Albert:

“Anh có biết chiếc đồng hồ đó là của ai không?”

Albert lắc đầu, mặt mày căng thẳng, tập trung:”Không…” Bỗng nhiên anh chợt nhớ ra là đã nhìn thấy chiếc đồng hồ ấy rồi, mắt trợn ngược lên nói:

“Anh nhớ rồi, anh đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ ấy, chiếc đồng hồ đó chính là của Lăng An Vũ.”

“Lăng An Vũ?” Dạ Khải Hiên sững sốt, không khỏi kinh ngạc, nghi hoặc cất tiếng:”Làm sao cậu ta có thể biết được chuyện của Gia Gia chứ? Lúc đó chẳng phải chúng ta đã đánh lừa em gái của cậu ta rồi sao?”

“Dù sao Lăng An Vũ cũng từng là người của chúng ta, cậu ta sẽ không dễ bị lừa như em gái của cậu ta đâu.” Albert không nhanh không chậm đáp lại.

Trên xe, Dạ Ngân Tuyết vừa lái vừa gọi cho Lăng An Vũ, thấy anh vừa nghe máy cô liền tức giận quát lớn:”Lăng An Vũ! Rốt cuộc anh muốn gì? Tại sao anh lại bắt cóc con gái của tôi?”

Lăng An Vũ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, không biết gì cả:”Dạ Ngân Tuyết! Cô đang nói cái gì vậy? Bắt cóc gì chứ? Cô có con rồi sao?”

Cô ghét cái giọng điệu này của anh, càng nghe càng tức giận, khó chịu:”Anh đừng có mà giả vờ giả vịt với tôi, anh làm rơi đồng hồ nơi con của tôi bị bắt cóc anh còn dám nói là anh không biết gì sao hả. Bây giờ anh hãy nói mau, con gái của tôi đâu?”

“Chán thật, chưa gì mà cô đã phát hiện ra rồi, bây giờ cô hãy đến bờ biển mà lúc trước tôi và cô thường đến đi, tôi đang đứng ở vách đá đợi cô đây.”

Dạ Ngân Tuyết cúp máy, quay đầu xe lại lái đến bờ biển, trong lòng cô nóng như lửa đốt, hoang mang, lo lắng không biết Lăng An Vũ định làm gì?

Ở bờ biển, Lăng Nhã Lệ nấp ở gần đó quan sát Lăng An Vũ, lẩm bẩm trong miệng:”Tại sao anh hai lại đến đây? Trên tay còn bế một đứa bé, đứa bé đó là con của ai?”

Đến nơi, Dạ Ngân Tuyết cùng mọi người chạy đến gần liền bị người của Lăng An Vũ cản lại, nhìn thấy Lăng An Vũ đang bế Gia Gia trên tay còn đứng gần vách đá như vậy cô hoảng sợ hỏi anh:

“Lăng An Vũ! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn gì cũng được chỉ cần anh trả con cho tôi, anh muốn sao cũng được cả.”

Lăng An Vũ nhếch môi cười lạnh, nâng mày hỏi cô:”Cô nghĩ sao nếu tôi thả đứa bé này từ trên đây xuống?”

Albert liếc mắt nhìn xuống dưới, phía dưới chính là biển, đứa bé mà rơi xuống chỉ có chết mà thôi, anh giận dữ quát lớn:”Lăng An Vũ! Tôi cảnh cáo cậu đừng có làm bậy nếu không cậu đừng có trách tôi.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Dạ Thành Đông vội vàng lên tiếng:”Có chuyện gì thì cậu cứ nhắm vào tôi đừng làm hại đứa bé nếu không cậu sẽ hối hận đó.”

“Hối hận? Ý của các người chính là muốn nói đứa bé này là con của tôi nếu tôi thả nó xuống thì tôi sẽ hối hận cả cuộc đời này đúng không?” Anh bình thản, hờ hững chậm rãi đáp trả.

Dạ Ngân Tuyết rưng rưng nước mắt, lòng thấp thỏm, căng thẳng, lo lắng sợ anh sẽ thả Gia Gia xuống:”Lăng An Vũ! Anh cũng biết nó là con của anh mà anh còn làm vậy nữa sao? Anh thật sự nhẫn tâm làm như vậy?”

Lăng An Vũ cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, vô tình:”Cô mới biết tôi như thế sao? Tôi chính là như thế, một người nhẫn tâm, vô tình.”
<script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>