Đại Mộng Chủ

Chương 14: Sơn thôn quỷ dị



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Vật trong tay hắn, rõ ràng là nửa sợi dây đằng ướt nhẹp và một đống bùn đất ẩm ướt, phía trên còn mang theo một cây cỏ xanh mượt dài vài tấc.

"Đây là có chuyện gì?"

Thẩm Lạc vội vàng quăng thứ trong tay đi, nhanh chóng lướt nhìn chung quanh, cơn buồn ngủ còn sót lại trong nháy mắt không còn chút nào.

Giờ phút này hắn không phải đang ngồi trên giường nhỏ trong phòng, mà ngồi trên một chỗ hoang dã đầy bùn đất.

Sắc mặt Thẩm Lạc khó coi bò lên, nhìn khắp bốn phương.

Lúc này hắn mới phát hiện, hai bên chỗ nằm là cỏ dại rậm rạp, tiếng côn trùng kêu liên hồi, trước sau mơ hồ có thể thấy được là một con đường nhỏ lầy lội chỉ có thể một người đi qua, không biết thông đến phương nào. Mà nơi xa hơn một chút, tất cả đều là sương mù nhàn nhạt, khiến cho ánh mắt càng bị ngăn trở, căn bản không thấy rõ cho lắm.

Thẩm Lạc dùng hai bàn tay hung hăng vỗ vỗ trên mặt, cảm giác đau rát truyền đến, nói cho hắn biết lúc này không phải đang nằm mơ.

"Chuyện gì xảy ra? Ta rõ ràng đang ngủ trong phòng, sao đột nhiên đi vào địa phương như thế này? Hẳn là bị người vô thanh vô tức bắt cóc ra khỏi Xuân Thu quan?"

Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Lạc vội vàng kiểm tra lại quần áo trên người, lại nâng ống tay áo lên, nhìn kỹ tiêu chí Xuân Thu quan trên ống tay áo. Tiếp đó hoạt động tay chân một chút, trong lòng khẽ buông lỏng.

Hắn nhớ mang máng hôm qua bởi vì quá mệt mỏi, thế là để nguyên áo quần ngủ. Bây giờ quần áo trên người không thay đổi gì, thân thể cũng không có gì dị thường.

Trong lòng Thẩm Lạc tràn đầy kinh nghi, nhưng biết việc cấp bách trước mắt, là làm rõ chính mình bây giờ đang ở đâu.

Hắn ép buộc chính mình tỉnh táo lại, lần nữa dò xét bốn phía.

Trong không khí phụ cận tràn ngập một cỗ khí tức âm hàn, rõ ràng là mùa hè, lại lạnh giống như cuối thu, làm cảm giác quần áo trên người có chút mỏng manh, không khỏi lấy tay xiết chặt quần áo.

Thẩm Lạc chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Bầu trời giống như một tấm màn đen vô biên, chỉ có một vầng trăng cô độc giống như loan nha treo trên bầu trời, toả ra một chút quang mang không sáng lắm, hiện tại hiển nhiên là ban đêm.

Lúc này, từng tiếng gió ô ô từ đằng xa truyền đến, phảng phất quỷ khóc vậy, lại thổi tan sương mù phụ cận đi rất nhiều, rốt cuộc có thể nhìn thấy một chút cảnh vật mơ hồ.

Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận đi dọc theo đường nhỏ tiến lên.

Không lâu sau, hai bên đường bắt đầu xuất hiện từng mảnh từng mảnh đất đai bằng phẳng, có nơi còn trồng từng dãy cây nông nghiệp, xem bộ dáng là từng khối ruộng đồng.

Trên những ruộng đồng không có cây nông nghiệp kia bùn đất bị xoã tung, hẳn là vào ban ngày mới cày xới không lâu.

Thấy tình hình này, tâm tình Thẩm Lạc hơi buông lỏng mấy phần.

Đã có ruộng đồng, còn có dấu hiệu người ở, vậy hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì, mặc dù không rõ chính mình tại sao lại vô duyên vô cớ chạy đến nơi đây, nhưng lúc này cũng không có thời gian để xem kĩ.

Bước chân hắn tăng nhanh mấy phần, tiếp tục chạy dọc theo con đường nhỏ nông thôn này.

...

Sương đêm thưa dần, cảnh sắc phương xa cũng dần dần đập vào mí mắt.

Gần dặm phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít phòng ốc thưa thớt xây dựa lưng vào núi, còn có lẻ tẻ một ít lửa đèn, nhìn có chút mơ hồ.

Thẩm Lạc thấy vậy, trong lòng vui mừng.

Chỉ cần qua bên kia, hẳn là có thể hiểu rõ chính mình đang ở nơi nào.

Hắn giấu trong lòng ý nghĩ này, cảm thấy ánh lửa đèn nơi xa mang đến cho hắn một chút ấm áp, bước chân lại nhanh thêm mấy phần.

Không bao lâu, hắn cách ánh lửa đèn truyền ra không đến trăm trượng.

Nơi này quả nhiên là một tiểu sơn thôn. Thôn không lớn, vắng vẻ chỉ mười mấy hộ dân.

Chỉ là lúc này đêm đã khuya, khắp nơi trong thôn yên tĩnh im ắng, nhìn đen sì một mảnh, chỉ có trong một hộ gia đình lộ ra một ít lửa đèn.

Thẩm Lạc dọc theo đường nhỏ đi tới cửa thôn, hơi dừng lại một chút, xác định chưa nhìn thấy thân ảnh thôn dân nào hoạt động, mới đi vào trong thôn. Nhưng đi chưa được mấy bước, lại "Ầm" một tiếng, mũi chân hắn tê rần, thình lình đá trúng thứ gì đó.

Vật kia nhanh như chớp lăn ra ngoài hơn một trượng.

Trong lòng của hắn giật mình cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy vật lăn ra kia đúng là một nửa cọc gỗ bẩn thỉu, dưới chân cách đó không xa thình lình còn có một đoạn khác.

Mới nhìn sơ, hai đoạn cọc gỗ này tựa hồ không phải vật bình thường, mặt ngoài lại khắc một ít hoa văn cổ quái nhìn có chút quen mắt.

Thẩm Lạc ngưng thần nhìn kỹ, mới phát hiện những hoa văn này, đúng là do một ít phù văn tạo thành.

Hắn nhướng mày, cúi người xuống nhặt nửa cọc gỗ dưới chân lên, đưa tới trước mắt cẩn thận xem xét.

Phù văn trên mặt cọc gỗ nhìn phi thường thô ráp đơn sơ, còn lâu mới bằng phù lục phức tạp hắn đã vẽ, nhưng ở trên mặt cọc gỗ lại vặn vẹo dị thường, cho người ta một loại cảm giác vô cùng khó chịu.

Hắn chỉ vừa nhìn kỹ, đột nhiên có loại cảm giác choáng đầu hoa mắt, vội vàng quay đầu không nhìn nữa, trong lòng kinh hãi.

Phù văn trên cọc gỗ này lại có dị năng như thế, không biết vẽ trên phù chú thì sẽ thế nào?

Trong lòng Thẩm Lạc phỏng đoán lung tung, yên lặng vận khởi Tiểu Hóa Dương Công, để một cỗ dương cương chi khí từ đan điền sinh ra, du tẩu đến chỗ tay phải, làm bàn tay hơi phát nhiệt.

Sau đó hắn đưa thay sờ sờ phù văn mặt ngoài cọc gỗ, không nhận thấy dị dạng gì, rất nhanh thu tay về.

Thẩm Lạc do dự một chút, cầm nửa cọc gỗ trong tay ném tới chỗ cũ, rồi nhanh chân đi đến hộ gia đình có ánh lửa kia.

Giờ phút này không phải lúc trì hoãn, chờ làm rõ tình cảnh nơi đây rồi lại đến nghiên cứu cũng không muộn.

Hắn đi tới chỗ đất trống trước căn nhà, lần nữa dừng bước.

Bản dịch được dịch tại Bạch ngọc sách.

Trước cửa gia đình này lại có một cái bàn thờ đã sụp đổ.

Dưới ánh đèn yếu ớt chiếu qua cửa sổ, Thẩm Lạc thấy rõ ràng, bàn thờ cao cỡ một người, toàn thân đen kịt, không có bài vị, chỉ có một lư hương nằm đó, tàn hương rớt trên thân nó.

Cái hắn để ý là, trên bàn thờ minh khắc từng nét phù văn, giống y hệt trên cọc gỗ ở cửa thôn, chỉ là phù văn nơi này lại có màu đỏ tươi như máu, phảng phất máu tươi vẽ, nhìn có chút khiếp người.

Thẩm Lạc nhìn chằm chằm bàn thờ, sắc mặt có chút âm tình bất định.

Đúng lúc này, trận trận gió đêm lạnh lẽo thổi tới, làm mấy gốc đại thụ gần căn nhà rung động, mảng lớn lá cây xào xạc rơi xuống.

Đại lượng sương mù cũng bị gió lớn cuốn qua, từ ngoài thôn cuồn cuộn vào, làm tia sáng trước căn hộ vốn đã mờ tối càng thêm ảm đạm mấy phần. Những căn hộ thôn dân khác cũng biến thành mông lung, phảng phất tùy thời có thể biến mất trong sương mù.

Thẩm Lạc cảm giác không khí phụ cận càng thêm lạnh lẽo mấy phần, nhiệt độ trên thân kịch liệt hạ xuống, tứ chi trong gió có cảm giác run run. Hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, tạm thời vứt bỏ lo lắng trong lòng, bước đến trước cửa đèn sáng.

Lúc hắn đưa tay định gõ cửa, động tác lại một lần nữa cứng đờ, sau đó tay duỗi ra chậm rãi thu lại.

Trên mặt Thẩm Lạc hiện lên vẻ hồ nghi, cái mũi khẽ nhúc nhích hai lần, sau đó cúi đầu nhìn xuống đất, con ngươi bỗng nhiên co lại thành một cái lỗ nhỏ.

Chỉ thấy một cỗ huyết dịch màu đen từ trong khe cửa chảy qua, cơ hồ sắp lan tràn đến dưới chân hắn, tản mát ra mùi màu tanh gay mũi.

Sắc mặt Thẩm Lạc trắng nhợt, lập tức xoay người một cái, chạy như điên về phía con đường lúc đến.

"Vù vù" tiếng gió cuồng vang hai bên tai không thôi, hô hấp trong miệng cũng biến thành băng lãnh dị thường, phảng phất có mấy cây đao ở bên trong không ngừng ma sát phá động.

Thẩm Lạc cảm giác cả đời mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, phảng phất lồng ngực muốn nổ bể ra, trong nháy mắt đã chạy tới chỗ cửa thôn, nhưng bước chân không ngừng chút nào, muốn một hơi vọt thẳng ra thôn.

"Bịch" một tiếng.

Đột nhiên thân hình hắn trì trệ, cả người ngã thẳng tắp bổ nhào trên mặt đất, thậm chí cào trên mặt đất ra vết sâu nửa trượng.

Thẩm Lạc cảm thấy toàn thân cứng ngắc băng lãnh, chỗ ngực phảng phất nhiều ra vật gì đó lạnh buốt đang ngọ nguậy, dán chặt lấy làn da hắn.

Trong cổ họng Thẩm Lạc phát ra một tiếng gầm nhẹ gian nan, hai tay liều mạng gồng lên, lại khôi phục một chút khí lực, chợt kéo vạt áo trong ngực ra, trừng to mắt, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy trên lồng ngực hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện hai dấu bàn tay màu đen rõ ràng dị thường, to cỡ tay người thường, đen như mực, nhanh chóng di động lên phía trên. Những nơi đi qua lạnh lẽo dị thường, làm mỗi một tấc làn da đều lông tơ dựng ngược, trong nháy mắt đã bò tới hai bên cổ hắn, phảng phất vật thật đang phát lực xiết chặt lại...