Đại Mộng Chủ

Chương 413: Âm quỷ Địa phủ



Dịch: Độc Lữ Hành

Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, rốt cuộc bọn hắn sẽ đi nơi nào, lại để một vị Tróc Quỷ Thiên Sư không sợ làm phiền người khác nhắc nhở nhiều lần?

Bất quá, những người khác hiển nhiên cũng không quá mức để ý việc này, cũng không biết là lực chú ý đều đặt ở trên thù lao khá cao kia, hay là có lòng tin với nhiệm vụ lần này.

Sau đó, Chung Quỳ đi ra hành đình, đi tới bên cạnh một khối nham thạch nhô ra cách đó không xa mới ngừng lại.

Thẩm Lạc dời mắt nhìn qua, lúc này mới chú ý tới khối nham thạch màu đỏ sậm kia. Bốn phía quanh nó như ẩn như hiện bao phủ một tầng sương mù màu đen, nhưng do hoà cùng hoàn cảnh chung quanh nên mới không dễ thấy.

Chỉ thấy Chung Quỳ bấm niệm pháp quyết, ngâm tụng mấy tiếng, đột nhiên chỉ về phía khối nham thạch kia.

Trên khối nham thạch đỏ sậm lập tức hiện ra một ấn ký hình tròn đỏ, cung quanh khối nham thạch bắt đầu khuếch trương hắc vụ, hóa thành một cổng vòm hình tròn, đứng lặng trước đám người.

Thẩm Lạc dò xét bên trong cổng vòm, chỉ thấy bên trong đen kịt một màu, không khác gì màn trời đêm.

"Đi thôi."

Hồ Dung nói với đám người một tiếng, dẫn đầu chắp tay với Chung Quỳ, cất bước đi vào.

Trong nháy mắt lão tiến vào cổng vòm, trên tấm màn đen dày đặc kia lập tức nhộn nhạo lên một mảnh gợn sóng như gợn nước, tiếp đó nuốt mất thân hình lão, biến mất không thấy.

Tên nam tử mặc áo giáp là Kim Đốn kia, theo sát phía sau cũng tiến vào cổng vòm.

Lâm Thanh chậm hơn gã một chút, cũng ôm quyền với Chung Quỳ, đi vào trong đó.

"Thẩm huynh, đi thôi."

Lã Hợp và Thẩm Lạc chào hỏi một tiếng, cũng đi vào bên trong. Nữ tử áo đỏ Vân Nương kia cũng đi tới, khoác lên cánh tay Thẩm Lạc, ra vẻ sợ hãi nói: "Thẩm đạo hữu, ta có thể đi theo ngươi không?"

Lã Hợp đi tới cửa, nhìn lại, lộ ra một vòng ý cười cổ quái, âm thầm lắc đầu.

"Đạo hữu đi theo cũng không sao, đừng dán thật chặt ta là được." Thẩm Lạc vô thức tránh ra, nói.

Nói xong, hắn cất bước đi vào trong cổng vòm sương mù.

Vân Nương thấy thế, trên mặt lộ ra một vòng ý cười vũ mị, không thèm để ý chút nào cùng đi theo.

Thẩm Lạc tiến vào trong tấm màn đen, trước mắt vốn một màu đen kịt, nhưng chỉ vừa sải bước ra, trước mắt liền sáng ngời, ánh mắt quét qua bốn phía, mới phát hiện mình đã đến một mảnh núi rừng cỏ cây tươi tốt.

Bất quá có chút quỷ dị chính là, sơn lâm cỏ cây trước mắt, màu sắc cũng không phải là màu xanh đậm bình thường, mà hoà lẫn màu xanh đen, trên thân cây còn mọc ra từng cái bướu, phía trên nổi một tầng tơ trắng.

Lúc này, Vân Nương cũng từ phía sau đi ra, Thẩm Lạc quay lại xem xét, mới phát hiện chỗ mình đi ra trước đó lại là một gốc cây cổ thụ tráng kiện, trên đó đang sáng lên một đoàn lục quang nhu hoà.

Mà trong toàn bộ sơn lâm, cây cổ thụ kia là gốc duy nhất có màu sắc xem như bình thường.

"Hồ lão, ta cảm giác khắp nơi này đều lộ ra vẻ tà khí?" Lã Hợp mở miệng nói.

"Không tà sẽ không cho nhiều thù lao như vậy, cũng không tới phiên chúng ta đến xử lý nha." Hồ Dung cởi hồ lô bên hông xuống, sau khi ực mạnh một hớp rượu, híp mắt vừa cười vừa nói.

"Lã đại ca, có phải ngươi sợ hay không?" Vân Nương che miệng khẽ cười hỏi.

"Phụ nhân như ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì chứ?" Lã Hợp khẽ hừ một tiếng, ồm ồm nói.

"Ồ, nhanh như vậy đã đến, ta còn chưa chuẩn bị tốt à..." Lúc này, Hồ Dung bỗng nhiên kêu một tiếng, lại treo hồ lô trở về bên hông.

Thẩm Lạc thấy thế, tâm thần xiết chặt, bàn tay lập tức đưa vào trong tay áo, Lâm Lang Hoàn giấu ở trên cổ tay, lòng bàn tay chuyển động, làm bộ lấy từ trong tay áo ra thanh kim đao kia, giữ ở trong tay.

Trên kim đao loé lên quang mang, trong nháy mắt kéo dài gấp ba, hóa thành một thanh kim văn trường đao.

Bốn người còn lại cũng phản ứng cực nhanh, Lâm Thanh rút ra trường kiếm màu xanh sau lưng, thân kiếm lại mỏng nhỏ hơn so với Thẩm Lạc dự đoán, đồng thời càng đến gần mũi kiếm thì càng thu hẹp, nhìn tựa như một cây kim may cỡ lớn.

Kim Đốn cũng từ bên người rút ra trường đao màu vàng óng, hình dạng và cấu tạo là kiểu hoàng đao thường gặp ở Đại Đường. Thân đao khắc họa phù văn phức tạp, so với kim đao trên tay Thẩm Lạc càng thêm tinh mỹ lộng lẫy.

Lã Hợp thì gỡ từ sau lưng xuống thanh cự phủ đồng thau kia, chống trên mặt đất, phát ra một tiếng tiếng vang trầm trầm.

Chỉ có Vân Nương không lấy ra bất luận binh khí gì, mà hai tay làm thành hình Niêm Hoa Chỉ giao thoa trước người, làm ra một tư thế nhảy múa, liếc mắt đưa tình về phía Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc chú ý xung quanh, đối với mị nhãn của nàng căn bản làm như không thấy.

"Rẹt rẹt rẹt."

Lúc này, trong bụi cỏ cây chung quanh bắt đầu vang lên trận trận tiếng ma sát, đồng thời càng ngày càng dày, càng ngày càng nhanh.

"Tới rồi."

Hồ Dung quát lớn một tiếng, thân hình còng xuống phảng phất trong nháy mắt thẳng băng lên, nâng lên một chưởng vỗ ra phía trước.

Chỉ thấy ống tay áo lão rung động "Soạt", một vệt kim quang bắn ra, hóa thành một đạo chưởng ấn màu vàng lớn hơn mười trượng, hư không bắn tới đánh về phía trước.

"Ầm" một tiếng vang thật lớn!

Một loạt bảy, tám cây cổ thụ màu xanh sẫm phía trước to cỡ thùng nước theo âm thanh nổ tung, nhấc lên khí lãng san phẳng bụi cỏ cây xung quanh, lộ ra một mảng lớn khu vực trống trải.

Cây rừng phía trước không còn, từng đợt âm phong sát khí lập tức đập vào mặt. Thẩm Lạc ngưng thần nhìn lại, liền thấy trong sơn lâm cuồn cuộn hắc khí, bên trong cuốn lấy từng đạo thân ảnh mơ hồ, lao đến phía bên này.

Theo hắc khí vọt tới phụ cận, Thẩm Lạc rốt cuộc thấy rõ ràng, những thân ảnh mơ hồ kia xen lẫn thực chất và hư ảo, đa số nửa người trên là thực chất, nửa người dưới thì hư ảo, lơ lửng lên xuống giữa không trung, giống như u linh.

Trong những bóng người này có không ít đã hóa thành xương khô, đại đa số trên gương mặt còn thừa lại, có thể nhìn thấy làn da vàng như nến, trong hốc mắt còn lưu lại con mắt hư thối, bên trong hiện ra quang mang khát mâu.

"Thật sự làm người buồn nôn à." Vân Nương bên cạnh chán ghét nói ra.

Nói xong, bàn tay niêm hoa chỉ của nàng đột ngột vung lên phía trước, sợi tơ màu đỏ trên quần lụa mỏng đang mặc đột nhiên bay dọc theo người ra ngoài, hóa thành mười mấy sợi tơ màu đỏ mỏng manh không gì sánh được, bắn thẳng đến.

Chỉ thấy sợi tơ lướt qua, hồng quang lấp lóe, nó lại như kim khâu đâm xuyên qua bảy tám lồng ngực âm hồn ác quỷ, xuyên chúng nó như mứt quả.

Ngay sau đó, mấy sợi tơ màu đỏ kia bay lên, kéo những âm hồn ác quỷ này lên không trung, "Xèo" một tiếng bốc cháy lên lửa nóng hừng hực, nuốt sống chúng vào.

Chỉ trong khoảnh khắc, những âm hồn ác quỷ kia phát ra tiếng gào thét thê lương, bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn, tiêu tán ra.

"Những âm hồn quỷ vật này tựa hồ không quá mạnh..." Thẩm Lạc liếc thấy một màn này, trong lòng an tâm hơn chút, liền ổn định thân hình, không nóng lòng xuất thủ.

Một bên kia, Lâm Thanh và Kim Đốn cũng đã xuất thủ, một người tay bấm niệm pháp quyết, khống chế phi kiếm màu xanh lướt vào đội ngũ âm hồn, xuyên tới xuyên lui, liền đâm xuyên lồng ngực mười mấy ác quỷ.

Người còn lại thì hai tay cầm đao, vọt thẳng vào trong đội ngũ ác quỷ, trái bổ phải chặt, như chém dưa thái rau, chém từng âm hồn kia thành hai đoạn.