Đại Mộng Chủ

Chương 566: Tam Thủ Giao ma hoá



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Ngao Hoằng..."

Thẩm Lạc vô thức muốn hô tên nam tử anh tuấn, chỉ là ánh mắt rất nhanh liền bị một bóng người ở nơi khá xa hấp dẫn qua.

Chỉ thấy dưới di cốt Côn Bằng đang đứng một nam tử khôi ngô mặc trường bào màu đen, đầu đội bát diện hắc quan, mái tóc dài màu đen rối tung sau lưng, trên thân không quấn quanh ma khí như lần đầu nhìn thấy, lộ ra một khuôn mặt nam tử trung niên bình thường, chính là Tam Thủ Ma Giao kia.

"Thẩm huynh, cẩn thận..." Ngao Hoằng nhìn thấy hai người, lập tức mở miệng nhắc nhở.

Lúc nói chuyện, cổ tay y chuyển động, trong lòng bàn tay đã cầm một cây Phi Long Tại Thiên Thương, lách mình lao đến Thẩm Lạc bên này, chỉ là động tác hơi có vẻ trì trệ.

Thẩm Lạc nghe được một tiếng này, cũng vô thức lui về phía sau một bước.

Chỉ là sau khi hắn đứng vững, mới giật mình nhớ lại, mình bây giờ đã là tu sĩ Chân Tiên sơ kỳ, không còn yếu nhược như trước, nhịn không được cười khổ một tiếng, lắc đầu.

Bất quá, Tam Thủ Giao tên là Ngao Thanh kia, cũng không thừa cơ đánh lén, chỉ bóp bóp mười ngón tay, bày ra bộ dạng muốn giết tới.

Thần niệm Thẩm Lạc khẽ động, quét mắt nhìn bốn phía, lông mày bỗng nhiên nhíu lại, tựa hồ phát hiện cái gì.

Bất quá rất nhanh, hắn tập trung thần thức vào Tam Thủ Giao kia, không chút kiêng kỵ dò xét gã.

Ngao Thanh tự nhiên cũng phát hiện Thẩm Lạc dò xét, trong miệng hừ lạnh một tiếng, bát diện hắc quan trên đỉnh đầu đột nhiên sáng lên một tầng ô quang, như một thanh ô lớn mở ra.

Thần niệm Thẩm Lạc rơi vào trên bát diện hắc quan, tựa như đụng vào trên một khối tán cây xoã tung, bị bắn ngược trở về.

Bất quá chỉ tiếp xúc một lát, hắn đã nhận ra một tia dị dạng.

"Hắn tựa hồ bị trọng thương, nguyên khí tổn hao nhiều." Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên, đi tới gần Ngao Hoằng nói.

Nói xong câu đó, đồng thời hắn cũng phát hiện khí tức Ngao Hoằng bất ổn, sắc mặt tái nhợt, nhìn có vẻ nguyên khí tiêu hao không ít.

Ngao Hoằng nghe vậy, đôi mắt cũng sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngao Thanh, thả ra thần thức dò xét.

Sau một lát, thần thức y lập tức bị hắc quan trên đầu Ngao Thanh đẩy ra, không thể dò xét.

Đang lúc y có chút thất vọng, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Lạc, trong mắt lại dâng lên mấy phần nghi hoặc, hỏi: "Thẩm huynh, khí tức của ngươi?"

Thẩm Lạc nghe vậy, nao nao, vô thức dò xét một chút, kết quả thần sắc trên mặt cũng biến đổi.

"Đây là có chuyện gì?" Hắn thình lình phát hiện sóng pháp lực trên người mình truyền ra, vậy mà chỉ có Đại Thừa trung kỳ.

"Thẩm huynh, lúc trước ngoài kim tháp, cảnh giới của ngươi bất quá Xuất Khiếu kỳ mà thôi, sao hiện tại đã đến Đại Thừa trung kỳ?" Ngao Hoằng kinh ngạc không thôi hỏi.

Thẩm Lạc trong lúc nhất thời cũng có chút thất thần, lại lấy thần thức xâm nhập dò xét đan điền của mình cùng pháp mạch quanh thân, liền phát hiện bên trong tồn trữ pháp lực hùng hậu, căn bản không thể nào là Đại Thừa trung kỳ.

Trong lúc nhất thời hắn cũng không rõ chuyện gì xảy ra, đành phải quay đầu nói với Ngao Hoằng: "Ngày đó ta tiến vào trong kim tháp, trải qua một phen lịch luyện, đạt được một chút cơ duyên, cho nên mới có biến hóa này. Đúng rồi, ngươi có từng nhìn thấy những người khác không?"

Vừa rồi dò xét một phen, hắn phát hiện hòn đảo nhỏ này cùng vùng biển rất lớn chung quanh đều không có nửa điểm tung tích những người khác, mặc kệ là những yêu ma quỷ quái kia, hay là long cung thủy duệ, đều giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Bao gồm cả mấy người Bạch Bích cùng Thẩm Ngọc, tất cả đều không thấy bóng dáng.

Thẩm Lạc bỗng nhiên ý thức được cái gì, thần sắc trên mặt trở nên hết sức khó coi, đang muốn nghiệm chứng suy đoán của mình, lông mày bỗng nhiên vẩy một cái, đã nhận ra một tia khí tức dị dạng.

Đầu của hắn lập tức nghiêng qua bên phải, gần như đồng thời có một đạo hào quang ngắn màu đen, từ bên tai bắn nhanh qua, trên đó truyền ra âm thanh yếu ớt đến cực điểm, chí ít Ngao Hoằng cũng không phát giác nửa phần.

Mấy tức sau, hắc quang ngắn ngủi đánh vào hải vực phía sau, phát ra một tiếng nổ đùng, nổ tung lên một đạo thao thiên cự lãng cao gần trăm trượng.

Lúc này Ngao Hoằng mới phát hiện dị dạng, bỗng nhiên nhìn về phía Tam Thủ Giao.

Ngao Thanh khẽ nhếch miệng, thần sắc cổ quái, thì thào nói nhỏ: "Không ngờ lại né tránh kịp, chẳng lẽ là trùng hợp?"

Hai mắt Thẩm Lạc trầm xuống, lông mày nhíu chặt, quay người nhìn về phía Ngao Thanh, trong mắt tản mát ra một cỗ sát ý lạnh thấu xương.

"Thẩm huynh, cẩn thận chút, Tam Thủ Giao này là Chân Tiên cảnh, ma hóa xong công lực càng sâu. Hắn mặc dù thụ thương không nhẹ, dù ngươi đã là Đại Thừa trung kỳ, ngươi ta liên thủ cũng chưa chắc có năm thành tỷ lệ chiến thắng. Một khi sự tình có điều bất trắc, ta sẽ tìm cách ngăn cản hắn, ngươi tùy thời đào tẩu, chớ chần chờ." Lúc này, trong thức hải Thẩm Lạc bỗng nhiên vang lên thanh âm Ngao Hoằng.

"Yên tâm." Thẩm Lạc không giải thích gì, chỉ đơn giản nói hai chữ.

Một bên khác, trong mắt Ngao Thanh chợt hiện lên một vòng hàn quang, tay dựng thẳng lên một chưởng, đột nhiên chém ngang tới Thẩm Lạc.

Lúc sóng pháp lực trên thân gã vừa gợn sóng lên, Thẩm Lạc đã phát hiện, công pháp Hoàng Đình Kinh âm thầm vận chuyển, đã sớm một bước điều động pháp lực trước.

Đến giờ phút này, rốt cuộc hắn mới vững tin, tàn hồn những Thiên Binh Thiên Tướng kia dung nhập vào trong thần hồn của hắn, đến một mức độ nào đó có ích lợi cực lớn với thần hồn hắn, khiến cho thần thức của hắn nhạy cảm hơn trước mấy lần.

Chỉ là còn không đợi hắn hành động, Ngao Hoằng một bên đã lách mình tới ngăn ở trước người hắn, trường thương trong tay ưỡn một cái, mũi thương chớp động hàn mang, ngay sau đó liền có một vệt kim quang trường hà, như Giao Long xuất thủy bắn tới.

Chiêu chém ngang của Ngao Thanh bay ra mấy trượng, ô quang tăng vọt, ma khí quấn quanh, trong nháy mắt hóa thành một đạo vòng cung to lớn, cùng trường hà màu vàng va chạm vào nhau, phát ra một tiếng ầm vang rung trời.

Kim quang loá mắt cùng ma khí màu đen đồng thời nổ tung, dâng lên một đám mây màu đen khảm viền vàng.

Ngao Hoằng vừa sải bước ra, trường thương tiếp tục đâm tới, thân thương bỗng nhiên lắc một cái, liền có một vòng xoáy màu vàng to lớn nhộn nhạo lên, khuấy đám mây đen kia ra một lỗ thủng cự đại.

Thân hình y cũng theo sát nhảy lên phía trước, định xuyên qua lỗ thủng kia, phóng thẳng đến Ngao Thanh phía sau.

Nhưng vào lúc này, bên hông y bỗng nhiên xiết chặt, một đạo thuỷ thằng màu lam như tinh thạch bỗng nhiên từ phía sau quấn quanh tới, y còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo một cái lui trở về.

"Thẩm Lạc ngươi..." Ngao Hoằng đứng vững lại, trong lòng nghi hoặc, đang muốn lên tiếng hỏi thăm Thẩm Lạc vì sao ngăn cản y, chợt nghe "Tranh" một tiếng duệ minh từ phía trước truyền đến!

Chỉ thấy mây đen bị y đánh ra "Lỗ thủng" kia, đã triệt để tiêu tán, lộ ra hình dạng thật.

Đó rõ ràng là một vòng tròn màu bạc to lớn, vòng ngoài tròn mà cùn, vòng trong sắc bén, vừa rồi Ngao Hoằng nếu không rõ nội tình xông vào, giờ phút này chỉ sợ đã đầu một nơi thân một nẻo.

"Đa tạ..." Y nắm chặt trường thương trong tay, nói với Thẩm Lạc.