Thẩm Lạc giật nảy mình, vô ý thức buông ống trúc ra, hai tay vội vàng đưa lên cản lại. Dòng chất lỏng màu vàng kia tưởng chừng như sẽ phải đánh lên đôi tay hắn, nhưng lại đột nhiên dừng lại, sau đó co cụm thành một vật hình cầu to bằng nắm đấm, bị Thẩm Lạc bắt vào trong lòng bàn tay.
Sau khi vật đó nằm trong lòng bàn tay, Thẩm Lạc cảm thấy nó vừa trơn nhẵn lạnh buốt, lại vừa mềm mại lạ thường. Khi hắn vừa dùng lực bóp nhé, vật đó giống như bùn nhão, chen chúc lọt ra từ các khe ngón tay của hắn.
Thẩm Lạc thấy vậy, vội vàng chụm hai bàn tay lại, các ngón tay se khít vào nhau, mới đem vật đó giữ lại được.
Nhưng ngay sau đó, vật kia lại bộc phát sức lực khá lớn, liên tục tả xung hữu đột giãy dụa không ngừng trong lòng bàn tay hắn. Lúc này Thẩm Lạc mới phát hiện, thứ này lại là một vật sống.
Sau khi kinh ngạc sững sờ trong chốc lát, hai tay Thẩm Lạc không có ý định buông nó ra, ngược lại càng khống chế mạnh trong lòng bàn tay.
Con vật kia tựa hồ cũng hiểu được tình huống của mình, cho dù có giãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng mà thôi, bởi vậy sau một lúc gắng sức, rốt cuộc nó cũng chịu yên tĩnh lại.
Hai tay Thẩm Lạc lúc này mới thoáng buông lỏng một phần, sau đó khẽ tách ra một khe hở, hắn trừng hai mắt của mình, nhìn vào bên trong, hắn muốn xem đó rốt cuộc là vật gì.
Khi hắn thấy được hình dáng của vật kia, hắn mới phát hiện “Tiểu bất điểm” trong tay mình, không giống bất cứ sinh vật sống nào mà hắn từng thấy. Nó không có chân tay gì cả, người lại tròn vo, phía trên còn có hai con mắt màu đen thật to, nhìn thoáng qua không khác gì cục thịt đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thấy Thẩm Lạc đang đánh giá mình, tiểu gia hỏa kia cũng mở đôi mắt to rưng rưng nước mắt nhìn về phía Thẩm Lạc, cả người co rụt lại, cúi thấp đầu, phối hợp thêm thần sắc nhát gan sợ sệt trên khuôn mặt, khiến người ta vừa nhìn một chút, đều cảm thấy đáng thương.
Mấy con thú cưng người ta hay khen đáng yêu mà so với nó, quả thực là hổ thẹn.
Thấy Thẩm Lạc có chút sững sờ, tiểu gia hỏa kia lập tức chớp chớp đôi mắt to của mình, bộ dáng vừa ngốc nghếch lại vừa gian xảo.
Đang lúc Thẩm Lạc theo bản năng muốn chấn an con vật nhỏ nhìn như đang kinh hoảng kia một chút, thì nó bỗng nhiên mở miệng nhỏ của mình, phun ra một luồng bạch quang, đập thẳng vào trên mặt của Thẩm Lạc. Sau đó luồng Bạch Quang nổ ra, hóa thành vô số điểm sáng màu trắng, bám vào khắp người Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy toàn thân một hồi mát lạnh, tâm thần hơi bị căng thẳng.
Mà cùng lúc đó, thân thể tiểu gia hỏa đang bị hắn nắm trong tay bỗng nhiên bành trướng gấp mấy lần, giống như một quả bóng khí màu hồng lớn, cường ngạnh bật ra khỏi hai tay của hắn, sau đó bật lên rơi xuống đuôi thuyền.
Thẩm Lạc vội vàng đuổi theo, nhưng đã trễ mất.
Tiểu gia hỏa kia nhảy vọt lên từ đuôi thuyền lần nữa, lần này nhảy cao được cả mấy trường, ở giữa không trung xẹt qua tạo thành đường vòng cung, sau đó “rầm” một tiếng, nó tiến vào trong sông, làm nước văng tung tóe.
Chờ tới lúc Thẩm Lạc đuổi tới đuôi thuyền, trên mặt nước chỉ còn lại từng vòng sóng nước dập dờn, bóng dáng của tiểu gia hỏa kia đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn nhìn mặt nước những khu vực xung quanh trong chốc lát, nhưng hoàn toàn không thấy nửa điểm động tĩnh nên hắn đành phải từ bỏ, không tìm kiếm nữa.
Thẩm Lạc cúi đầu kiểm tra khắp toàn thân, hắn phát hiện bạch quang mà tiểu gia hỏa kia vừa phun trên người mình, sớm đã biến mất không thấy, bất luận là quần áo hay da dẻ, đều không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
“A, không đúng…” Lúc này, thần sắc của Thẩm Lạc bỗng nhiên biến đổi.
Hắn vội vàng ngồi bệt xuống trên đuôi thuyền, đôi mắt khép hờ, hai tay vây quanh, vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công.
Chỉ chốc lát trôi qua, hắn lại mở mắt một lần nữa, trên mặt hiện ra vẻ khó tin. Hắn kinh ngạc phát hiện, cảm giác khô nóng trong cơ thể mình và cơn nhói nhói dị thường lúc ẩn lúc hiện trong kinh mạch đã hoàn toàn biến mất.
Thần kì hơn nữa, đó là cảm giác mệt mỏi kéo dài từ mấy ngày trước tới nay cũng không còn nữa.
Thẩm Lạc lập tức xoay người đứng lên, ở phía đuôi thuyền nắm tay lại, vung quyền đánh vào hư không, ống tay áo khẽ rung động, khí tức trên người dường như cũng mạnh mẽ hơn.
“Không thể tưởng tượng được bạch quang kia lại có công hiệu thần diệu như vậy? Thật sự đáng tiếc…” Hắn thu quyền lại nhìn về phía xa, có chút đau lòng nói.
Thẩm Lạc tự nhiên biết rõ tất cả thay đổi trên người hắn, khẳng định có liên quan tới tiểu gia hỏa đáng yêu kia, chỉ tiếc rằng nó đã chạy trốn, cho dù có tiếc nuối, cũng chẳng thể làm được gì nữa rồi.
Lúc này, mặt trời đã dần khuất sau dãy núi phía xa, chuẩn bị nhường chỗ cho bóng đêm.
Hắn thu hôi ống trúc và quyển Vô Danh Thiên Thư vào trong hộp đá, bỏ vào bao phục, sửa sang sơ qua khoang thuyền một chút, sau đó bắt đầu chèo thuyền nhỏ về bến đò bên kia.
Trời mưa to khiến sông Loan Thủy càng chảy xiết, chèo thuyền ngược dòng lại càng khó khăn hơn. Nhưng Thẩm Lạc đã không còn là Thẩm Lạc của ngày hôm qua, toàn thân hắn hiện tại tràn đầy lực lượng, chèo thuyền ngược dòng so với xuôi dòng còn thoải mái hơn.
Lúc thuyền đi được nửa đường, Thẩm bắt gặp Vu Đại Đảm đang tìm kiếm hắn dọc theo bờ sông, nên thuận tiện đón gã lên thuyền.
Hỏi ra mới biết được, Vu Đại Đảm thấy trời mưa to gió lớn, Thẩm Lạc lại đi mãi chưa thấy trở về, gã sợ xảy ra điều gì bất trắc, bởi vậy mới đi tìm kiếm Thẩm Lạc.
Hai người trở lại bến đò, vị phu nhân mang thai kia đã chờ ở cửa ra vào ngôi nhà tranh.
“Chàng thanh niên này, lá gan thực sự không nhỏ, mưa lớn như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?” Vị Phu nhân kia tuy miệng thì oán trách, nhưng vẻ mặt lại giống như thở phào nhẹ nhõm.
“Đã để đại tẩu phải lo lắng rồi, thực sự có lỗi quá.” Thẩm Lạc vẻ mặt áy náy, vội vàng nói.
“Nếu là quý nhân, ắt sẽ có trời phù hộ, trở về là tốt rồi.” Vị phu nhân kia thấy thế, hít một tiếng, sau đó quay người vào trong nhà mang ấm nước gừng nóng đang đun trên lò than cho chồng mình và Thẩm Lạc mỗi người một bát.
Sau khi uống xong, Thẩm Lạc mở miệng nói: “Hôm nay dạo chơi, mưa to sóng lớn, trên đường va chạm nhiều chỗ, đồ vật trên thuyền bị phá hỏng khá nhiều, ta chỗ này có chút bạc vụn, coi như bồi thường cho đại tẩu và mọi người.”
Nói xong, Thẩm Lạc lấy ra mấy lượng bạc sớm đã chuẩn bị sẵn, đưa cho vị phu nhân kia.
Vị phu nhân kia thấy vậy, lông mày hơi nhíu lại, có chút bất ngờ, nhưng hơi chút chần chừ.
“Những đồ vật trên thuyền kia, đều là những thứ rách nát, không đáng tiền, không cần phải bồi thường. Thiếu gia hôm trước đưa mười lượng bạc đã đủ rồi.” Vu Đại Đảm cũng mở miệng chen vào.
“Ngày hôm nay ta muốn rời đi, hai ngày này được mọi người quan tâm, số tiền này mọi người hãy nhận lấy, coi như… Coi như cho đứa trẻ chưa ra đời trong bụng đại tẩu.” Thẩm Lạc liếc nhìn cái bụng tròn vo của vị phu nhân, vừa cười vừa nói.
Vị phu nhân kia nghe vậy, hốc mắt hơi ướt ướt, nàng cùng chồng mình nghèo khó cũng chẳng sao, nhưng thực sự không muốn đứa trẻ trong bụng mình cũng chịu khổ như theo.
“Vậy thì…Ta xin đa tạ tấm lòng của thiếu gia.” Vị phu nhân kia khom người, nhận lấy.
Thẩm Lạc dắt ngựa tới, nói một tiếng cáo từ với hai người, sau đó xoay người leo lên ngựa.
Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, lập tức siết dây cương lại, hắn quay đầu nói với hai người: “Sau này nếu lão ca, đại tẩu gặp chuyện gì khó khắn, có thể tới tiệm thuốc Thẩm gia ở huyện Xuân Hoa tìm ta.”
Hai người liên tục gật đầu, vẫy tay từ biệt hắn. Thẩm Lạc nghênh ngang rời đi, thẳng một mạch tới huyện thành Tùng Phiên.
“Hóa ra trong nhà hắn buôn bán dược liệu, trách không được hắn lại tốt bụng như vậy, ngày sau nhất định sẽ hưởng phúc dài dài, giàu sang phú quý, sống lâu trăm tuổi.” Vị phu nhân kia nắm chặt tiền trong tay, chậm rãi nói ra.
Người đàn ông không nói gì, vẻ mặt chỉ cười ngây ngô gật đầu.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh chiều tà rực rỡ chiếu vào trên thân hai người. Ở phía sau bến đò Hoàng Vi Đãng, hiện ra bóng hai người đang ôm sát tựa đầu vào nhau.