Đại Mộng Chủ

Chương 669: Thiện được ác báo



Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, bấm niệm pháp quyết điểm một cái. Thuần Dương Kiếm Phôi bên cạnh hóa thành một đạo kiếm quang màu đỏ bắn ra, quay chung quanh cổ Xà Mị ngàn năm, nhanh như chớp quấn lên.

Đầu Xà Mị ngàn năm nghiêng đi lăn xuống, chỗ vết cắt giữa cổ có máu tươi tràn ra.

Cồn không chờ đầu lâu rơi xuống, kim ảnh trên thân Thẩm Lạc hiện lên, thi thể khổng lồ của Xà Mị hoàn toàn biến mất.

Bản thân đang ở nơi lạ, Thẩm Lạc không muốn cùng con yêu vật Xà Mị này dây dưa, trực tiếp dùng hai tấm cao cấp phù lục chém giết nó.

Trước khi đến Tây Vực, hắn vì muốn đề tăng thực lực đã đặc biệt mua sắm một nhóm vật liệu vẽ phù lục cao giai, lúc này xem như có chỗ dùng tới.

Giờ phút này một đạo độn quang từ nơi xa bay vụt đến, thân ảnh Bạch Tiêu Thiên hiện ra, mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

"Thẩm huynh hảo thủ đoạn, giơ tay nhấc chân đã chém giết yêu này, khó trách uy danh tại Trường An thành hiển hách, lại được Trình quốc công và Viên quốc sư tín nhiệm." Bạch Tiêu Thiên rất nhanh khôi phục lại, cười nói.

"Ha ha, những thủ đoạn nhỏ của tại hạ không đáng nhắc, không thể so với đại pháp chính tông của Hóa Sinh tự, Bạch huynh ngươi quá khen rồi. Mà chúng ta diệt yêu vật này, xem ra cũng chưa chắc đạt được hồi báo gì tốt." Thẩm Lạc cười giễu, quay người hướng một phía khác nhìn lại.

Xoát! Xoát! Xoát! Ba đạo độn quang màu vàng từ đằng xa khí thế hung hăng mà đến, tại bên ngoài hơn mười trượng không trung hiện ra thân hình. Là ba tên tăng nhân mặc hồng bào, cầm đầu là một tăng nhân mặt vàng, hai vị tăng nhân  phía sau một người gầy gò hơi cao, một vị thì thân hình mập lùn, tai to mặt lớn.

Ba người này đều là mặt mày dữ tợn, thần sắc kiêu căng, nếu không phải trên người khoác cà sa, chỉ sợ còn bị người khác tưởng rằng kẻ cướp cản đường.

"Hai tên mao đầu tiểu tử từ đâu tới, dám tại Ô Kê quốc chúng ta giương oai! Mau thả con yêu vật kia ra. Yêu vật này do thánh chủ Thánh Liên Pháp Đàn chúng ta điểm danh muốn hàng phục, thu làm Hộ Pháp Thần Long, các ngươi không được làm bậy!" Tăng nhân mặt vàng cầm đầu trầm giọng quát.

Tăng nhân này thần thức cũng không cường đại, lúc trước Thẩm Lạc và Xà Mị ngàn năm kia đại chiến, cuối cùng dùng Thiên Sách thu thi thể nó lại đều là trong chớp mắt liền hoàn thành. Hơn nữa  hắc khí chung quanh không có tan hết, trừ việc đã bay đến gần chỗ Bạch Tiêu Thiên, ba tên tăng nhân cũng không chú ý tới Xà Mị đã bị giết, còn tưởng rằng là bị Thẩm Lạc sử dụng thủ đoạn nào đó trấn áp.

Thẩm Lạc không để ý đến tăng nhân đang kêu gào kia, mà dò xét ba người bach ngọ c sá ch. Lúc trước hắn hấp thu hai tên hồn tu Luyện Thân đàn lực lượng thần hồn tăng lên nhiều, hơn xa tu sĩ Xuất Khiếu sơ kỳ bình thường, quét qua một cái đã cảm giác rõ ràng được tu vi của ba người đối diện.

Tu vi của tăng nhân mặt vàng  cầm đầu là Xuất Khiếu sơ kỳ,  hai tên hòa thượng phía sau đều là Ngưng Hồn hậu kỳ.

Thần hồn của Thẩm Lạc cường đại, không chỉ có thể cảm giác tu vi của ba người, mà ngay cả sự vận chuyển của pháp lực, công pháp tu luyện cũng có thể biết được mấy phần. Những người này tu luyện công pháp mặc dù là thần thông phật môn, lại xen lẫn mấy phần khí tức tà đạo, không biết là tới từ nơi nào.

"Ba vị đạo hữu nói vậy là sai rồi, vừa rồi yêu vật kia rõ ràng muốn ỷ mạnh giết người. Mặc dù hật môn có tấm lòng khoan dung nhưng đối với yêu vật hại người mà không có chút ý hối cải nào, thì không cần hạ thủ lưu tình." Những năm này Bạch Tiêu Thiên tại Hóa Sinh tự tu tập thần thông phật môn chính tông, cũng có thể cảm giác được khí tức quỷ dị của ba người ở phía đối diện, nên đối với bọn họ cũng không có ý tốt gì, lạnh lùng nói.

Tăng nhân mặt vàng là đàn chủ phân đàn tại Bạch Quận thành do Thánh Liên Pháp Đàn xây dựng, địa vị cao thượng, từ trước đến nay nói một không hai, không người nào dám can đảm làm trái. Vừa nãy gã thấy Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên đều là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, mới mở miệng thương lượng với bọn họ một chút, không ngờ rằng Bạch Tiêu Thiên một tiếng cự tuyệt, lập tức giận tím mặt.

"Tốt, tốt! Các ngươi nếu ngu xuẩn mất khôn, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí! Đồng loạt ra tay, làm thịt hai tên dị giáo đồ này, đoạt lại Xà Mị kia!" Tăng nhân mặt vàng giận dữ, tay phải vung lên, một cái Phù Đồ màu vàng hiện lên trong tay, một mảnh phật quang màu vàng từ bên trong phun ra ngoài, chụp vào hai người Thẩm Lạc hai người.

Phật quang màu vàng này nhìn tráng lệ, nhưng không có chút khí tượng quang minh chính đại, ngược lại còn lộ ra mấy phần cảm giác âm lãnh. Thậm chí so với yêu ma quỷ tu mà Thẩm Lạc gặp lúc trước càng thêm tà dị, tầng sâu bên trong lại càng âm u, hư không phát ra âm thanh quỷ dị.

Thẩm Lạc chưa bao giờ thấy qua công pháp thế này, đuôi lông mày không khỏi nhăn lại.

Mặt khác hai tên hòa thượng cũng lập tức xuất thủ, một người tế ra một chuỗi phật châu, còn người kia tế ra một vật khác, đánh úp về phía Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên.

Bạch Tiêu Thiên cũng là người tâm cao khí ngạo, Thẩm Lạc vừa rồi lật tay  đã chém giết con xà yêu kia, nên cũng không cam lòng rớt lại phía sau. Y hừ lạnh một tiếng, tế ra một chiếc quạt xếp nhìn như phổ thông, phía trên thêu đồ án Thần Long đằng vân giá vũ, sinh động giống như thật, nhất là một đôi mắt rồng sáng rực có thần.

Y bấm niệm pháp quyết điểm một cái, trên cây quạt Họa Long Điểm Tình Đồ lập tức sáng rõ, hướng về phía trước vỗ ra.

Trong âm thanh "Ô ô" chói tai, một mảnh hào quang màu vàng giống như sóng dữ phun ra ngoài, trong đó ẩn hiện long ảnh màu vàng, cùng ba kiện pháp khí đối diện đụng vào nhau.

Long ảnh và phật quang vừa chạm cùng một chỗ, phảng phất giống như cừu địch không nhượng bộ chút nào kịch liệt xung đột, liên tiếp phát ra âm thanh sấm rền.

Pháp khí của tăng nhân mặt vàng và hai người đều bị đánh bay, quang mang của ba kiện pháp khí cũng đều ảm đạm.

Sắc mặt của Bạch Tiêu Thiên cũng trắng nhợt, nhịn không được lui về sau một bước. Có điều kim quang của Họa Long Điểm Tình Phiến kia vẫn linh động, không chút suy yếu, chứng tỏ phẩm chất của nó đều hơn ba kiện pháp khí kia.

Trong mắt tăng nhân mặt vàng hiện lên một tia tham lam, thừa dịp Bạch Tiêu Thiên bị đẩy lui, tế ra một cái bích ngọc hồ lô, bấm niệm pháp quyết thúc giục. Một đạo hào quang màu xanh từ trong hồ lô bắn ra, nhanh chongd vượt qua khoảng cách vài chục trượng, quấn lấy Họa Long Điểm Tình Phiến.

Đạo thanh quang này cực kỳ cổ quái, Họa Long Điểm Tình Phiến bị nó cuốn lấy, kim quang bên ngoài vậy mà bắt đầu phiêu tán. Mà cây quạt cũng đứng yên tại chỗ lung lay sắp đổ, như mất đi linh tính.

Bạch Tiêu Thiên giật mình, cây quạt này là y hao  tốn cực lớn tâm tư, mới xin được một vị đại sư phòng luyện khí của Hóa Sinh tự luyện chế thành bản mệnh pháp khí dùm, tuyệt đối không thể để mất.

Y đang muốn thi pháp triệu hồi, thì một đạo bạch quang lạnh lẽo từ bên người nhanh như chớp bắn ra. Tốc độ của nó còn hơn cả thanh quang, lóe lên rồi đánh vào trên bích ngọc hồ lô, thì ra Thẩm Lạc nhìn thấy Bạch Tiêu Thiên gặp tình huống không tốt, nên xuất thủ tương trợ.

Trên hồ lô vang lên tiếng ken két, phía trên vậy mà ngưng tụ thành một tầng băng cứng, bảo quang cũng bị đông lại, thanh quang vây khốn cây quạt màu vàng cũng nhanh yếu đi.

Bạch Tiêu Thiên vui mừng, vội vàng bấm niệm pháp quyết thi pháp ba ch ngo c s ach, kim quang trên Họa Long Điểm Tình Phiến lóe lên, hướng ra phía ngoài bay đi, mắt thấy đã muốn thoát ra được.

"Dám hỏng chuyện tốt của ta!" Mặt của Tăng nhân mặt vàng hậm hực nhìn Thẩm Lạc, hai tay khẽ động.

Nhưng Thẩm Lạc lại vượt lên trước lập tức động thủ, lấy ra Ngũ Hỏa Phiến, quạt về phía tăng nhân mặt vàng một cái.

Một đạo hỏa trụ ngũ sắc to lớn từ trên cây quạt bắn ra, bộc phát ra linh áp kinh người, như một đầu Hỏa Long to lớn đang giương nanh múa vuốt nhào về phía tăng nhân mặt vàng.

Sau khi hắn phục dụng đan dược được luyện chế từ Kỳ Lân huyết, năng lực khống hỏa đã tăng tiến không ít, có thể phát huy ra thêm lực lượng của Ngũ Hỏa Phiến.

Mà Càn Khôn Đại kia phát ra hàn quang màu trắng cũng cuốn ngược rồi quay về, trong hàn quang càng tản ra một cỗ hấp lực cường đại. Nó bao phủ thanh ngọc hồ lô lại, kéo về phía mình.

Tăng nhân mặt vàng được cái này mất cái khác, bích ngọc hồ lô cũng bị Càn Khôn Đại hút tới, mắt thấy đã sắp bị rơi vào trong tay Thẩm Lạc.