Đại Mộng Chủ

Chương 701: Thời khắc sống còn



"Dám làm hỏng đại sự của ta, muốn chết!"

Đúng lúc này, Bảo Sơn quát lớn một tiếng, tay cầm một cây phật môn phương tiện sạn, ném mạnh tới Bạch Tiêu Thiên.

Lưỡi búa phương tiện sạn đại phóng ô quang, chưa tới gần đã có từng tầng từng tầng quang nhận hình vòng cung như gợn nước sinh ra, chém tới Bạch Tiêu Thiên.

Bạch Tiêu Thiên muốn duy trì "Vãng Sinh Lộ" không tiêu tán, căn bản không thể chuyển tay ứng đối, chỉ có thể tế ra một kiện pháp khí kim chung.

"Đông..."

Theo một tiếng chuông cổ vang lên, món pháp khí kim chung kia treo trên đỉnh đầu của y, một mảnh kim quang chiếu xuống, ngoài thân tạo thành một hư ảnh kim chung to lớn, gào thét xoay tròn.

Trên kim chung khắc minh văn, chỉ là chữ viết nhỏ như hạt gạo, khắc lấy Bất Động Minh Vương Chú phật môn.

"Đông" một tiếng vang thật lớn.

Tầng thứ nhất nửa cung tròn quang nhận đánh vào trên hư ảnh kim chung, tiếp theo liền có liên tiếp tiếng chuông không ngừng vang lên, tầng tầng quang nhận như gió táp mưa rào rơi vào trên hư ảnh kim chung.

Quang mang trên hư ảnh kim chung run rẩy, bản thể kim chung treo trên đỉnh dầu Bạch Tiêu Thiên cũng đung đưa không ngừng.

Nhưng tiếng chuông mặc dù loạn, kim chung mặc dù dao động, Bạch Tiêu Thiên thủy chung bất động, thề phải độ hoá u hồn còn sót lại trên quảng trường.

"Ầm."

Rốt cuộc bản thể phương tiện sạn đập vào trên hư ảnh kim chung, tiếng oanh minh vang vọng quảng trường.

Hư ảnh kim chung ứng thanh vỡ tan, nổ tung vô số mảnh vỡ hư quang.

Trong một mảnh phân loạn, một đạo thân ảnh u hồn cuối cùng dưới Vãng Sinh Lộ đã tiêu tán, rốt cuộc Bạch Tiêu Thiên có thể giải thoát, hai tay biến đổi pháp quyết, bóp một cái Bất Động Minh Vương Ấn.

Chỉ nghe "Ông" một tiếng rung, bản thể kim chung đại phóng quang mang.

Hư ảnh kim chung phá toái tiêu tán, một tôn pháp tướng như hư ảnh Minh Vương lâm thế, bao phủ ngoài thân Bạch Tiêu Thiên, toả ra trận trận kim quang loá mắt.

Phương tiện sạn bị kim quang xông lên, "Ầm" một tiếng bị chấn động mạnh trở về.

Bạch Tiêu Thiên đứng lên, đưa tay thu hồi kinh tràng, đuổi theo Bảo Sơn, nhấc chưởng bổ xuống.

Hư ảnh Minh Vương ngoài thân y cũng cất bước theo, một chưởng bổ về phía Bảo Sơn.

Bảo Sơn thấy thế, trong miệng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vẩy vào trên phương tiện sạn bay ngược trở về, tay kết pháp quyết chỉ về phía trước. Phương tiện sạn tựa như phi kiếm thay đổi thân hình, lại vội xông về phía Bạch Tiêu Thiên.

Trong nháy mắt phương tiên sạn nhuốm máu, liền hóa thành màu đỏ như máu, mặt ngoài cũng dâng lên một tầng huyết diễm, đánh vào cự chưởng Minh Vương.

Huyết diễm kia không biết là vật gì, vậy mà trong nháy mắt phá vỡ bàn tay Minh Vương, bay đến phía Bạch Tiêu Thiên.

Bạch Tiêu Thiên lập tức lùi ra sau, hai tay nhanh chóng kết ấn, dự định chặn lại phương tiện sạn.

Ai ngờ phương tiện sạn hết sức nhanh chóng, vậy mà đột nhiên gia tốc, trực tiếp cắt thủng lồng ngực Minh Vương, thẳng đến tim Bạch Tiêu Thiên.

Quần áo trước ngực Bạch Tiêu Thiên bị dính huyết diễm, trong nháy mắt hóa thành tro tàn, cơ bắp lồng ngực sung mãn cũng lộ ra.

Chỉ là trong nháy mắt lồng ngực cởi trần lộ ra, quanh thân y đột nhiên lan tràn kim quang, một thân da thịt trong nháy mắt như vàng lỏng hóa thành màu kim hoàng.

"Kim Cương Hộ Thể." Bạch Tiêu Thiên quát lớn một tiếng.

Kim Cương Hộ Thể này chính là bí truyền phòng thân của Hóa Sinh tự, không phải đệ tử hạch tâm thì không thể học được.

Chỉ nghe "Keng" một tiếng, phương tiện sạn nhuộm huyết diễm kia phảng phất đập vào trên tinh kim, lần nữa bị bắn ngược trở về.

Bảo Sơn thấy thế, trong lòng hơi kinh hãi, Huyết Diễm Phong Nhận của mình từ trước đến nay gặp địch tất phá, cùng giai chưa bao giờ có người đỡ được, không ngờ hôm nay lại bị Bạch Tiêu Thiên lấy nhục thân đón đỡ.

Lão đưa tay đón phương tiện sạn, đôi mắt không khỏi co rụt lại.

Chỉ thấy Bạch Tiêu Thiên với Kim Cương Khu, thân pháp nhanh đến cực điểm, tăng tốc vọt tới trước, bay thẳng lên, lại như ngự kiếm giẫm trên phương tiện sạn của lão, cùng bay tới.

Bảo Sơn vừa định điều khiển phương tiện sạn chuyển hướng, Bạch Tiêu Thiên đã trùng điệp giẫm mạnh trên phương tiện sạn, thân hình nhẹ nhàng không gì sánh được lướt thẳng nhập không, tiếp đó giống như Thái Sơn áp đỉnh đập ầm ầm xuống lão.

Cảm nhận được cỗ cảm giác áp bách to lớn kia, trong lòng Bảo Sơn không khỏi kinh hoảng, không dám đón đỡ một kích này, mà tay bấm một cái độn quyết, chùn người xuống, trực tiếp chui vào dưới mặt đất đào tẩu.

Con ngươi Bạch Tiêu Thiên co rụt lại, hóa quyền thành chưởng, vỗ xuống dưới mặt đất.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!

Theo một cỗ khí lãng phảng phất thực chất dội thẳng xuống, toàn bộ sa mạc chấn động theo, mặt đất lập tức hạ xuống một đạo chưởng ấn lớn chừng trăm trượng.

Cồn cát gần rìa chưởng ấn đột nhiên nâng lên, một bóng người chật vật bị đánh bay ra, tự nhiên chính là Bảo Sơn.

Bạch Tiêu Thiên tựa như đã sớm đoán vị trí của lão, không đợi lão rơi xuống, thân hình đã trước một bước chờ ở bên kia, đấm tới một quyền, "Phốc phốc" quán xuyên ngực lão.

Bảo Sơn trợn hai mắt lên, khắp khuôn mặt là vẻ hoảng sợ, thân thể co quắp mấy lần, không còn động đậy được nữa.

Thần thái hai mắt lão rút đi, con mắt lồi ra ngoài, chết không nhắm mắt.

Bạch Tiêu Thiên ném thi thể lão đi, hào quang màu vàng óng trên thân nhanh chóng thối lui, thở một hơi, khóe miệng và lỗ tai đều có vết máu như tiểu xà uốn lượn chảy ra.

Công pháp Kim Cương Hộ Thể tu luyện khó khăn, trước mắt y có khả năng duy trì rất ngắn, vừa rồi cũng ráng chống đỡ lấy một hơi, không để ý phản phệ nội thương, mới miễn cưỡng chèo chống cho tới bây giờ.

"Thẩm Lạc, Kim Thiền đại sư, các ngươi đợi ta thêm một lát..." Bạch Tiêu Thiên khoanh chân ngồi xuống, nuốt một viên đan dược, ánh mắt lướt qua Thiền nhi, sau đó nhìn về phía Thẩm Lạc.

Lúc này, Thẩm Lạc và Long Đàn đang chém giết đến khẩn yếu quan đầu.

Long Đàn được bí thuật Lâm Đạt phục sinh, một thân khí tức pháp lực càng mạnh hơn trước đó, ngoài thân lại che đậy một tầng giáp đen kiên cố không gì sánh được, Thẩm Lạc hoàn toàn rơi xuống hạ phong, bị bức không ngừng lùi lại.

Mà bên kia, Lâm Đạt liên tiếp chống được hai đạo lôi kiếp, đạo lôi kiếp thứ bảy cũng theo sát hàng lâm xuống.

Mây đen trên trời đã biến thành đen đặc, bốn phía sắc trời tối tới cực điểm, cơ hồ không khác gì đêm tối, trong hư không không có nửa điểm tiếng gió, bốn phía trừ người phát ra tiếng đánh nhau, không còn nửa điểm tiếng vang gì khác.

Một loại yên lặng, nghiêm trọng làm cho người bất an bao phủ khắp nơi.

Trên bầu trời, bốn tôn Chấp Pháp Thiên Binh kia lạnh lùng, đột nhiên biến hoá một chút, từng kẻ cau mày lại, vậy mà hiển lộ ra mấy phần tức giận.

Lâm Đạt nhìn tầng mây đen kịt trên đầu, tựa hồ có đạo đạo lôi quang ẩn ẩn chớp động, ở trong cũng không có thanh âm phích lịch, loại không khí mưa gió nổi lên lại yên lặng trang nghiêm dị thường này, để trong lòng của y sinh ra một tia sợ hãi.

"Xem ra cần phải làm trước thời hạn rồi." Trong miệng y trầm ngâm một tiếng.

Nói xong, bàn tay y vung lên trước người, trong lòng bàn tay lập tức toé hiện huyết quang, một mảnh huyết hoa đỏ thẫm vẩy xuống treo trên bầu trời không rơi, bị y vung tay đánh tan ra.

Giọt giọt huyết hoa bắn ra, bắn nhanh về phía bốn phương tám hướng, tốc độ cực nhanh rơi vào trên những lồng ánh sáng màu đỏ ngoài pháp đàn kia, không chút trở ngại nhẹ nhõm dung nhập vào.

Trong đó càng có một ít giọt máu, vô cùng tinh chuẩn rơi vào mi tâm cao tăng trong pháp đàn.

Chúng cao tăng tự nhiên biết đây không phải chuyện gì tốt, nhao nhao đưa tay lau, kết quả còn không đợi ống tay áo chạm đến, giọt máu kia đã dung nhập vào trong máu thịt của bọn họ, chỗ mi tâm lưu lại một vết tích như dấu son.