"Ha ha, nhắc tới cũng đúng dịp, lần Tiên Hạnh đại hội này cử hành vào đúng một năm sau, ta có thể lấy danh nghĩa Đại Đường quan phủ, đề cử Thẩm tiểu tử ngươi đi tham gia lần đại hội này. Về phần có đạt được một quả Tiên Hạnh hay không, vậy phải xem chính bản sự ngươi rồi." Viên Thiên Cương khoát tay chặn lại, tiếp tục nói.
Nghe lời này, Bạch Tiêu Thiên cũng không khỏi buông lỏng một hơi.
Gánh nặng trong lòng Thẩm Lạc cũng được giải khai, lấy tu vi hiện tại của hắn, lại thêm mấy món trọng bảo trên thân, dù đối mặt tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng có thể ngăn cản, thế hệ trẻ tuổi tông môn, hắn đúng là không để vào mắt.
"Đa tạ Viên quốc sư tranh thủ cơ hội này giúp ta." Thẩm Lạc chắp tay nói.
"Thẩm tiểu hữu, mỗi lần Tiên Hạnh đại hội, các đại tông môn đều sẽ phái đệ tử mạnh nhất đi, ngươi chớ tự nghĩ thực lực mình mạnh mà chủ quan nhé." Trình Giảo Kim nhắc nhở.
"Đa tạ Trình quốc công nhắc nhở, tại hạ tất nhiên toàn lực ứng phó." Thẩm Lạc nhíu mày lại, gật đầu nói.
"Khoảng cách Tiên Hạnh đại hội còn khoảng một năm, trước ngươi lĩnh hội môn Thần Mộc Ân Trạch này đi." Viên Thiên Cương cong ngón tay búng ra, một đạo lục quang bay vụt tới, là một khối ngọc giản màu xanh lục.
Thẩm Lạc đưa tay tiếp được, lần nữa cảm tạ một tiếng.
"Được rồi, tất cả các ngươi lui xuống đi." Viên Thiên Cương khoát tay áo.
Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên thi lễ một cái, lui xuống.
"Thẩm tiểu tử lần này nói có mấy phần chân thực?" Sau khi hai người rời đi, Trình Giảo Kim hỏi.
"Đa phần đều là thật, chỉ là lúc kể về nguồn tin tức thì thần hồn ba động tương đối lớn, hẳn là bịa đặt." Viên Thiên Cương từ tốn nói.
"Tiểu tử này vẫn như thế." Trình Giảo Kim cười mắng.
"Có thể vì hắn che giấu một ít bí mật, cũng không có gì đáng trách, chỉ cần hắn không đi sai đường là được." Viên Thiên Cương cũng lộ vẻ tươi cười.
"Chuyện năm ma hồn chuyển thế nên báo cáo cho Thiên Đình đi, có thể đối kháng Xi Vưu chỉ có bọn hắn, thực lực của chúng ta vẫn quá yếu." Trình Giảo Kim đề nghị.
"Cũng tốt." Viên Thiên Cương tựa hồ có chút không muốn, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
...
"Thẩm huynh, ngươi tạm thời hảo hảo bế quan lĩnh hội công pháp, ta còn phải đi báo cáo sư môn chuyện đi đường, giờ phải cáo từ trước." Bạch Tiêu Thiên đi ra đại điện, nói với Thẩm Lạc một tiếng, quay người muốn đi gấp.
"Thẩm huynh còn có chuyện?" Bạch Tiêu Thiên xoay người lại.
"Cũng không có đại sự gì, trong bảo tàng Thánh Liên Pháp Đàn ta tìm được hai khối Thái Dương Thạch cực phẩm, đã luyện chế thành hai khối ngọc bội, muốn làm phiền Bạch huynh vận dụng thế lực Bạch gia, đưa chúng đến Xuân Hoa huyện thành, giao cho phụ thân ta." Thẩm Lạc lấy ra hai khối ngọc bội huyết hồng.
Hai khối Thái Dương Thạch này được hắn luyện chế nên rút nhỏ không ít, nhưng tản ra khí tức lại rất tinh thuần, hùng hậu.
"Thẩm huynh hiếu tâm thật đáng khen. Ngươi yên tâm, ta nhất định đưa đến!" Bạch Tiêu Thiên vỗ ngực nói.
Bây giờ hắn liên lụy vào tranh đấu với Ma tộc, càng không dám về nhà, nếu như bị người của Ma tộc tra được quê quán hắn hạ lạc, Thẩm gia sẽ đứng trước tai hoạ ngập đầu.
Thẩm Lạc quay người về tới nơi ở trước đó, ở trong phòng khoanh chân ngồi xuống, thần thức chui vào trong ngọc giản màu xanh lục.
Trên ngọc giản lít nha lít nhít chữ cực nhỏ, viết thập phần tinh tế, ghi chép môn bí thuật Thần Mộc Ân Trạch.
Thẩm Lạc đọc mỗi chữ mỗi câu, khẩu quyết Thần Mộc Ân Trạch có chút tối nghĩa, càng có cảm giác phong cách cổ xưa, phía trên dùng câu từ khác rất lớn công pháp hiện tại, tựa hồ là công pháp Thượng Cổ truyền thừa xuống.
Nếu là tu sĩ tầm thường lĩnh hội môn công pháp này chỉ sợ sẽ khó khăn, bất quá Thẩm Lạc trong hiện thực và mộng cảnh gặp không biết bao nhiêu công pháp, lịch duyệt phong phú không gì sánh được, rất nhanh liền lĩnh hội môn Thần Mộc Ân Trạch này.
Hắn dựa theo khẩu quyết Thần Mộc Ân Trạch, thầm vận môn công pháp này.
Thẩm Lạc không tu luyện qua công pháp Mộc thuộc tính, nhưng Ất Mộc Tiên Độn là Mộc Độn thuật, hắn đã tu luyện môn độn thuật này đến tinh thâm, có kinh nghiệm này, Thần Mộc Ân Trạch rất nhanh liền nhập môn.
Khắp toàn thân hắn rất nhanh hiện ra từng tia từng tia lục quang, theo công pháp vận chuyển hội tụ lại đan điền, hình thành một luồng khí xoáy màu xanh lá.
Luồng khí xoáy màu xanh lá có đạo đạo lục quang có sáng có tối, màu sắc không đồng nhất, nhìn phi thường lộn xộn.
Đây là do trước kia Thẩm Lạc ăn các loại đan dược ẩn chứa Ất Mộc khí, giấu ở từng nơi trong thân thể của hắn.
Theo Thần Mộc Ân Trạch vận chuyển, những Ất Mộc khí này chậm rãi dung hợp, biến thành một cỗ Ất Mộc linh lực tinh thuần, thẩm thấu vào trong gan hắn.
Thẩm Lạc cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, giống như buông xuống một loại gánh nặng nào đó.
Những Ất Mộc khí này giấu ở các nơi trong thân thể của hắn, đều là tai hoạ ngầm, tích lũy tháng ngày sớm muộn cũng sẽ bộc phát, bây giờ Thần Mộc Ân Trạch luyện hoá những Ất Mộc tạp khí này, thân thể tự nhiên nhẹ nhõm.
Hắn thầm khen Thần Mộc Ân Trạch huyền diệu, tiếp tục vận chuyển công pháp này, chỗ sâu nhất thân thể dần dần dâng lên một đoàn ấm áp, bản mệnh nguyên khí theo đó cũng dâng lên, đây là hắn trước kia không thể nhận ra.
Thẩm Lạc vội vàng ngưng thần xem kỹ, rất nhanh mơ hồ cảm ứng được bản mệnh nguyên khí mình, cùng những Ất Mộc khí kia hỗn tạp, nhiều chừng năm sáu loại.
Trong đó cái lớn nhất hoàn toàn xứng đôi với thân thể hắn, là thân thể của hắn đản sinh bản mệnh nguyên khí, bốn năm loại nguyên khí khác lạ là khí tức Thần Long, Phượng Hoàng lực, Kỳ Lân lực, thạch nhũ ngàn năm.
Những khí tức này cùng bản mệnh nguyên khí hắn hỗn tạp cùng một chỗ, mặc dù không tạo thành nguy hại, lại cho người ta một loại cảm giác không tinh khiết, không cách nào dung nạp đồ vật diên thọ khác.
Thẩm Lạc thầm thở dài, tiếp tục vận chuyển Thần Mộc Ân Trạch.
Sau một hồi lâu, bản mệnh nguyên khí hỗn tạp vậy mà dần dần bị điều động, từ từ có xu thế hợp lại làm một.
"Viên quốc sư nói quả nhiên không giả, Thần Mộc Ân Trạch thật sự có công hiệu tinh hóa bản mệnh nguyên khí." Hắn đại hỉ, tiếp tục vận chuyển Thần Mộc Ân Trạch.
Ba ngày ba đêm thoáng cái đã qua.
Thẩm Lạc mở to mắt, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Không biết là do có kinh nghiệm mộng cảnh gia trì, hay là hắn có thiên phú đặc biệt với Thần Mộc Ân Trạch, ba ngày khổ tu, bản mệnh nguyên khí hỗn tạp đã tương dung một phần nhỏ.
Chỉ cần kiên trì bền bỉ, tốn hao chừng nửa năm là có thể hoàn toàn dung hợp.
Tu luyện Thần Mộc Ân Trạch quan hệ đến tuổi thọ của hắn, hắn dự định sẽ lập tức bế quan khổ tu, triệt để luyện hóa bản mệnh nguyên khí mới xuất quan.
Bất quá trước khi bế quan, hắn còn có chút việc cần hoàn thành.
Thẩm Lạc lật tay lấy ra một chiếc nhẫn màu bạc, chính là pháp khí trữ vật Long Đàn.
Sau khi đại chiến kết thúc, hắn một mực bận chuyện, còn chưa kịp kiểm tra vật này.
Đưa thần thức chui vào trong chiếc nhẫn màu bạc, hắn bị một đống lớn tiên ngọc bên trong làm cho kinh hãi mừng rỡ như điên.
Nhẫn trữ vật Long Đàn lớn bằng cả gian phòng, trong đó non nửa không gian bị những tiên ngọc này nhét tràn đầy, hắn mơ hồ đếm, chừng hơn một vạn năm ngàn khối, khiến thân gia hắn tăng gấp ba lúc trước.
Bất quá cân nhắc đối phương là một trong hai đại cự đầu Thánh Liên Pháp Đàn, có nhiều tiên ngọc như vậy cũng là bình thường.
Nghĩ vậy, Thẩm Lạc dời lực chú ý khỏi tiên ngọc, nhìn về phía những vật khác.
Ngoài tiên ngọc, trong pháp khí trữ vật còn có rất nhiều linh tài cao giai, đều là vật phẩm trân quý.