Đại Mộng Chủ

Chương 842: Không cách nào tỉnh lại



"Đáng chết! Hai tên phế vật Ngụy Thanh cùng Liễu Tình đang làm cái gì? Bọn chúng có Ngọc Tịnh Bình nơi tay, làm sao còn để cho Tử Kim Linh rơi vào tay tiểu tử Nhân tộc kia! Mấy tên Phổ Đà sơn đều ở nơi này, hai tên phế vật kia chết đâu rồi?" Trong mắt Phong Tức hiện lên vẻ lo lắng, trong lòng giận mắng không thôi.

Thẩm Lạc không tiếp tục phí công thử nữa, thôi động Tử Kim Linh duy trì hỏa trụ khổng lồ vận chuyển, tiết kiệm tiêu hao pháp lực.

Nhưng Tử Kim Linh thực sự quá mức hao phí nguyên khí, hắn mặc dù kiệt lực tiết kiệm, pháp lực thể nội vẫn nhanh chóng tiêu hao, giờ phút này đã không đến ba thành, hắn lấy ra hai viên đan dược khôi phục ăn vào.

"Ha ha! Suýt nữa quên mất, lấy tu vi ngươi bây giờ, căn bản không thể chèo chống Tử Kim Linh tiêu hao, pháp lực đã còn thừa không còn mấy. Nhân tộc tiểu tử, ngươi dám can đảm ngăn trở đại kế Yêu tộc ta, chờ ta ra ngoài, nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh, giam cầm thần hồn trong yêu hỏa, tra tấn trăm năm!" Phong Tức nhìn thấy cử động Thẩm Lạc, vừa cười vừa nói.

Thẩm Lạc phảng phất không nghe thấy Phong Tức uy hiếp, tận lực bình ổn vận chuyển pháp lực, càng vận công luyện hóa đan dược.

Cùng lúc đó, hắn thông qua tâm thần truyền âm Quỷ Tướng, để nó làm tỉnh lại Nhiếp Thải Châu, thi pháp khôi phục pháp lực cho hắn.

Hắn sở dĩ lựa chọn dùng loại phương thức này vây khốn Phong Tức, chính là vì có Nhiếp Thải Châu tại đây, có thể kịp thời bổ sung pháp lực cho hắn.

"Nhiếp đạo hữu! Chủ nhân đang nguy cấp, xin ngươi thi pháp khôi phục một chút pháp lực cho người." Quỷ Tướng được Thẩm Lạc phân phó, lập tức nói với Nhiếp Thải Châu phía dưới.

Nhưng Nhiếp Thải Châu nhắm mắt đứng ở nơi đó, phảng phất nhập ma, không phản ứng chút nào với Quye Tướng.

Cành Dương Liễu trên tay nàng phát ra trận trận lục quang, hiển nhiên đã bắt đầu tế luyện.

"Nhiếp đạo hữu, ta chưa từng tu tập qua thần thông khôi phục của Phổ Đà sơn, cành Dương Liễu này tế luyện sau cũng không muộn, ngươi trước nên khôi phục pháp lực cho Nhân tộc tiểu tử kia đã." Tiểu hùng quái mặc dù cùng Thẩm Lạc có chút khập khiễng, nhưng cũng minh bạch thế cục bây giờ, mở miệng nói.

Nhưng Nhiếp Thải Châu vẫn không trả lời, giống như đang nhập định.

"Chuyện gì xảy ra? Nhiếp đạo hữu?" Bạch Tiêu Thiên phát giác không đúng, đưa tay chụp về phía bả vai Nhiếp Thải Châu.

Giờ phút này y đã ăn vào Liệu Thương Nhũ Linh Đan, thương thế trên người bắt đầu nhanh chóng khôi phục, sắc mặt không còn trắng thảm như trước.

Ngay lúc bàn tay sắp chạm đến bả vai Nhiếp Thải Châu, cành Dương Liễu trên tay nàng đột nhiên đại thịnh lục quang, bộc phát ra bốn phương tám hướng, tay Bạch Tiêu Thiên còn chưa đụng vào Nhiếp Thải Châu, liền bị lục quang chấn khai.

Một cỗ lực lượng mềm dẻo không gì sánh được, nhưng dị thường khổng lồ đánh ra, cả người Bạch Tiêu Thiên bay ngược ra sau, một ngụm máu tươi cuồng phún ra.

Quỷ Tướng cùng tiểu hùng quái cũng bị lục quang tác động đến, bạch bạch bạch lui về phía sau một khoảng.

"Nhiếp Thải Châu đây là có chuyện gì?" Quỷ Tướng phất tay phát ra một cỗ hắc khí, quấn lấy thân thể Bạch Tiêu Thiên đang bay ngược ra sau, mặt lộ vẻ kinh hãi quát hỏi.

"Xem ra nàng tế luyện cành Dương Liễu, đánh bậy đánh bạ tiến nhập một loại ý cảnh huyền diệu nào đó, cành Dương Liễu cũng nhận làm chủ, bài xích bất luận ngoại vật gì tới gần Nhiếp Thải Châu." Tiểu hùng quái đánh giá Nhiếp Thải Châu một chút, nói.

"Chủ nhân bây giờ còn đang chém giết cùng yêu tộc Chân Tiên kỳ, nào để Nhiếp Thải Châu ở đây cảm ngộ bảo vật, mau đánh thức nàng!" Quỷ Tướng trầm giọng quát, bấm tay một cái.

Một đạo hắc khí tuột tay bắn ra, hóa thành một cây cự tiễn màu đen cao vài trượng, bắn về phía Nhiếp Thải Châu, chung quanh thân tiễn hiện ra một tầng lệ phong màu đen.

Nhưng hắc tiễn vừa mới tới gần Nhiếp Thải Châu ba thước, trên cành Dương Liễu lại đại phóng lục quang, "Ầm" một tiếng chấn vỡ hắc tiễn.

Sắc mặt Quỷ Tướng trầm xuống, đưa tay điểm hư không một cái.

Quỷ khí trên người gã tuôn trào ra, trong khoảnh khắc hóa thành một đầu lâu màu đen lớn gần trượng, hai mắt đỏ như máu, phát ra một tiếng rít về phía Nhiếp Thải Châu.

Một cỗ sóng âm màu đen bật thốt bắn ra, mang theo trận trận phong bạo, hung hăng phóng tới Nhiếp Thải Châu, hư không phụ cận cũng chấn minh theo.

Nhưng sóng âm màu đen vừa tới gần Nhiếp Thải Châu, lục quang trên cành Dương Liễu lần nữa lóe lên, nhẹ nhõm chấn vỡ sóng âm màu đen.

"Nhiếp Thải Châu, tỉnh lại! Địa Liệt Hỏa!" Tiểu hùng quái cũng lập tức xuất thủ, trên chiến thương trong tay dấy lên mảng lớn hồng quang, hung hăng đâm một cái xuống mặt đất, nửa thân thương lập tức chui vào mặt đất.

Mà mặt đất trước người Nhiếp Thải Châu đột nhiên bạo liệt ra, lộ ra một vết nứt to lớn rộng khoảng một trượng, dài mười mấy trượng.

"Ầm ầm" một tiếng trầm đục to lớn, một cỗ liệt diễm đỏ thẫm lớn bằng gian phòng như núi lửa từ trong kẽ đất khổng lồ phun trào ra, trong liệt diễm đỏ thẫm ẩn chứa nhiệt độ cực nóng, còn có sát khí lòng đất nồng đậm, so với linh diễm bình thường uy lực lớn không chỉ gấp mười lần.

Liệt diễm to lớn cuồn cuộn ngưng tụ, hóa thành một cự nhận hoả diễm dài bảy tám trượng, hung hăng bổ về phía Nhiếp Thải Châu.

Lục quang trên cành Dương Liễu kia tựa hồ cảm nhận được uy hiếp, quang mang đột ngột sáng lên gấp mười lần, sau đó thu vào phía trong, hình thành chung quanh Nhiếp Thải Châu một quang cầu màu xanh lục lớn gần trượng, bao bọc lại nàng ở giữa.

Trên quang cầu màu xanh lục còn bắn ra mấy đạo lục quang giống như rễ cây, chui vào mặt đất.

Hỏa nhận đỏ thẫm bay vụt tới, hung hăng bổ vào trên quang cầu màu xanh lục, quang cầu chỉ run lên, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, cũng không lui lại nửa phần.

Một cỗ cự lực phản chấn về, hỏa diễm cự nhận ầm vỡ vụn, hóa thành vô số tia lửa tàn diễm phiêu tán.

Trong quang cầu, Nhiếp Thải Châu lẳng lặng đứng thẳng, căn bản không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.

Tiểu hùng quái cùng Quỷ Tướng nhìn thấy cảnh này, đều ngây dại, nhưng cả hai lập tức khôi phục lại, tiếp tục phát ra các loại công kích, ý đồ thức tỉnh Nhiếp Thải Châu.

Bạch Tiêu Thiên ở một bên thầm vận công pháp, ổn định thương thế, cũng lập tức bay nhào tới, gia nhập hàng ngũ Quỷ Tướng cùng tiểu hùng quái.

Giữa không trung, Thẩm Lạc cũng chú ý tới tình huống dưới đất, thần sắc cũng biến đổi theo.

"Tại sao lại như vậy?"

Lúc trước hắn thấy Nhiếp Thải Châu nhập định lĩnh hội Tiên Thiên Luyện Bảo Quyết, chưa từng nghĩ lại lâm vào trạng thái mê mẩn như thế, cành Dương Liễu kia lại còn hộ chủ.

Thẩm Lạc hối hận vì đã truyền Tiên Thiên Luyện Bảo Quyết cho Nhiếp Thải Châu, vậy mà để cho mình lâm vào tuyệt cảnh bây giờ.

Bất quá hắn lập tức hít sâu một hơi, bình phục nỗi lòng, tránh cho hao tổn không cần thiết, đồng thời hắn lấy ra các loại bảo vật khôi phục pháp lực, ý đồ bổ sung nguyên khí.

Nhưng mặc cho Thẩm Lạc cố gắng thế nào, pháp lực vẫn rất nhanh tới đáy, hỏa trụ khổng lồ chậm rãi thu nhỏ, vận tốc quay cũng bắt đầu chậm lại.

Phong Tức thấy cảnh này, lập tức đại hỉ, há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Tinh huyết phịch một tiếng hóa thành một đám huyết vụ, dung nhập vào trong Thị Huyết Phiên, lá cờ lập tức đại phóng huyết quang, một quỷ thủ to lớn hiển hiện ra.

Đầu quỷ phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị, sau đó há miệng phun một cái, một cột sáng màu máu thô to như vạc nước bắn ra, tản mát ra khí tức âm sát doạ người, hung hăng đánh vào trên hỏa trụ chung quanh.

Hỏa trụ phát ra một tiếng vang, rung động kịch liệt, mặc dù không lập tức vỡ vụn, nhưng cũng đột nhiên rút nhỏ đi rất nhiều.

Phong Tức không những không giận mà còn lấy làm mừng, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, đang muốn tiếp tục thôi động Thị Huyết Phiên nhất cử đánh tan hoả trụ.

Vào thời khắc này, trong quang cầu màu xanh lục phía dưới, chỗ mi tâm Nhiếp Thải Châu hiện ra một đoàn lục quang, trong đó hiện ra một ấn ký lá liễu.

Nhưng sau một khắc lục quang lập tức phiêu tán, ấn ký lá liễu cũng biến mất không thấy, thân thể mềm mại của nàng run lên, đột nhiên mở to mắt, quang cầu màu xanh lục quanh người cũng lóe lên biến mất.