Đại Mộng Chủ

Chương 889: Đều lưu hậu thủ



"Không vội, cho bọn hắn chút thời gian đi xa đã." Ngưu Ma Vương nhếch miệng cười cười, nói.

Cửu Minh nghe vậy, lông mày nhíu lại, nhưng cũng không nói gì thêm.

Sau một lúc lâu, hai mắt y ngưng tụ, mở miệng nói: "Được rồi, đừng có đùa nữa, hiện tại giao Thiên Sách ra đi."

Ngưu Ma Vương do dự một chút, tay vung lên, đẩy Thiên Sách về phía Cửu Minh.

Thiên Sách hóa thành một đạo độn quang bay thẳng đến Cửu Minh.

Cửu Minh thấy thế, không lập tức đón lấy Thiên Sách, mà vô thức tránh sang một bên, chỉ dùng một cỗ pháp lực hút bộ Thiên Sách tàn phiến kia, chậm rãi kéo đến tay mình.

Trên hai tay của y phóng ra pháp lực nâng lấy Thiên Sách, quan sát tỉ mỉ một phen, xác nhận nó là chính phẩm, ý cười trên mặt t dần nồng đậm lên.

"Ha ha, tốt! Cuối cùng cũng tới tay." Cửu Minh cười vang nói.

"Bây giờ nói đi, muốn xử trí ta thế nào?" Ngưu Ma Vương mở miệng hỏi.

"Dù ngươi có chiến lực không tệ, đáng tiếc ta không tin ngươi sẽ quy hàng, đương nhiên sẽ không ôm ý nghĩ ngây thơ thu nạp ngươi, cho nên kết cục của ngươi là cái chết, không bằng làm khôi lỗi cho ta, thế nào?" Cửu Minh hỏi.

"Không hứng thú, so với làm cái xác không hồn kia, ta lại muốn tự hành binh giải hơn." Ngưu Ma Vương nói.

"Cũng không phải không được, bất quá trước đó, phải nói cho ngươi biết, ở bên ngoài ta còn lưu lại hậu thủ, bọn hắn kỳ thật không trốn thoát được." Trên mặt Cửu Minh hiện lên vẻ tươi cười chiến thắng, chậm rãi nói.

"Không sao, chỉ cần ngươi ở chỗ này là đủ rồi." Ngưu Ma Vương nghe vậy, thần sắc như thường nói.

Cửu Minh nghe vậy, bỗng nhiên phát giác có chút không đúng, lập tức nhìn lại Thiên Sách trong tay mình.

Đúng lúc này, trên Thiên Sách bỗng nhiên đại phóng kim quang, trên đó bay ra liên tiếp minh văn màu vàng, tựa hồ là từng danh tự chữ triện văn cổ.

Theo những cái tên này bay ra Thiên Sách, trong hư không bành trướng kim quang, những danh tự kia trở nên càng ngày càng sáng, từng chữ hóa thành từng bóng người kim quang, tất cả cầm binh đao đánh giết về phía Cửu Minh.

"Thiên Binh Thiên Tướng..." Cửu Minh thấy thế, cảm thấy ngạc nhiên.

Một tay y khống chế lại Thiên Sách, tay kia đột nhiên vung lên, liên tiếp thanh âm điện quang phích lịch vang lên.

Từng luồng từng luồng lôi điện màu đỏ bay ra, lập tức hóa thành một mảnh lưới điện dày đặc, mãnh liệt cuốn ra bốn phương tám hướng, những nơi đi qua núi đá băng liệt, cát bụi đá bay, hết thảy đều sụp đổ.

Hư ảnh kim quang những Thiên Binh Thiên Tướng kia bị lôi điện đỏ sậm này bổ trúng, cơ hồ tất cả cũng không hợp lực lại, bị đánh tan toàn bộ.

Nhưng mà hư ảnh Thiên Binh bên này bị đánh tan, phía trên Thiên Sách bên kia lại có bóng người toát ra, tiếp tục kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía Cửu Minh.

Cửu Minh liên tiếp đánh giết ba đợt công kích, rất nhanh phát hiện những bóng người kim quang kia xuất hiện lại tái diễn thân ảnh, một cái chớp mắt lúc trước bị chính mình quấy tán, tiếp theo một cái chớp mắt sau lại rất nhanh từ trong Thiên Sách xông ra.

"Trách không được chủ nhân để ý vật này như vậy, quả nhiên huyền diệu. Đáng tiếc thứ này tàn khuyết không đầy đủ, triệu hoán ra Thiên Binh Thiên Tướng cũng không trọn vẹn, chiến lực thực sự yếu đến đáng thương." Y vừa nói, vừa nhìn lại Ngưu Ma Vương.

Kết quả, chỉ thấy Ngưu Ma Vương khoanh chân ngồi dưới đất, nơi khóe mắt chảy xuống máu tươi, toàn thân che phủ một tầng quang mang màu đỏ sậm, xem ra thân thể trọng thương đã chống đỡ không nổi Thiên Sách tiêu hao quá lớn này.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, tốc độ Thiên Binh trong Thiên Sách "Phục sinh" trở nên chậm chạp lại.

"Lúc trước không sử dụng vật này, cũng là lo lắng tiêu hao quá kịch liệt, không cách nào chống lại ta à?" Cửu Minh cười nói.

Ngưu Ma Vương không trả lời, tay vẫn bấm pháp quyết, trong lặng lẽ phát sinh biến hóa.

Đúng lúc này, cặp mắt của gã bỗng nhiên mở ra, phía trên ánh mắt vằn vện tia máu, giống như đột nhiên bị rút khô tất cả pháp lực, thân hình gã mạnh mẽ lắc lư, kém chút té ngã.

Chỉ thấy gã tự ổn định thân hình, bỗng nhiên hai tay chỉ lên phía trên Thiên Sách.

Một đạo huyết hồng quang mang chói mắt từ đó bắn ra, thẳng đến Thiên Sách.

Cảm nhận được trên Thiên Sách truyền ra sóng pháp lực, Cửu Minh cũng không nhịn được biến sắc.

Rốt cuộc y minh bạch, Ngưu Ma Vương sở dĩ dùng những tàn hồn Thiên Binh này không ngừng quấy rối mình, cũng không phải là đang làm chuyện vô dụng không công, mà là kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội đồng quy vu tận với mình.

Ngưu Ma Vương rõ ràng là muốn tự bạo Thiên Sách.

Trên mặt Cửu Minh hiện vẻ phẫn nộ, lập tức ném Thiên Sách ra. Nhưng lúc này trên Thiên Sách lại sinh ra một cỗ lực lượng vô hình, một mực khóa lại cánh tay y, căn bản không thể vứt bỏ.

Thấy đoàn hào quang màu vàng trong Thiên Sách càng ngày càng thịnh, song mi Cửu Minh quét ngang, nâng lên một thủ chưởng khác, đột nhiên chém xuống cánh tay mình.

"Rẹt..."

Nương theo một đạo huyết quang bắn ra, cánh tay Cửu Minh bị Thiên Sách khóa lại ứng thanh đứt gãy, rơi đến giữa không trung, bị y nhấc chân đá một cái, bay thẳng về phía Ngưu Ma Vương.

Ngưu Ma Vương thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, nhưng cũng không có ý định đình chỉ tự bạo.

Dù sao một khi kết thúc, gã sẽ không còn lực lượng khởi động tự bạo nữ, khi đó dù muốn chết, cũng không phải do mình làm chủ.

Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chỗ sâu trên thiên khung, bỗng nhiên truyền đến một tiếng oanh minh rung trời.

Phong Thiên đại trận bao phủ vùng thiên địa này đột nhiên sụp đổ, trên mái vòm bạo liệt ra một lỗ hổng khổng lồ, một hình trụ màu đen tráng kiện từ chỗ thủng chui vào, theo sát phía sau là một nửa chiếc cự hạm chiến thuyền lớn trăm trượng cũng xuyên qua tiến vào.

Theo từng tiếng oanh minh bạo liệt không ngừng vang lên, cả tòa Phong Thiên đại trận rốt cuộc triệt để sụp đổ, toàn thân chiến hạm khổng lồ đen kịt, mặt ngoài vẽ đường vân đỏ sậm hiện lên ở giữa bầu trời.

Kiểu dáng cự hạm tương tự chiến hạm vương triều phàm tục, chỉ là trên thân thuyền mơ hồ có thể thấy được từng tầng từng tầng vảy giáp màu đen, nhìn giống như là bao lấy một tầng giáp da dị thú, phía dưới lóe lên ba vòng quang ảnh, nâng toàn bộ thân thuyền trong hư không.

"Mau lên đây..." Một tiếng hét rõ to từ trên thuyền truyền xuống.

Ngưu Ma Vương nghe tiếng, lập tức ngừng tự bạo, ngửa đầu nhìn lên.

Chỉ thấy nửa người Thẩm Lạc đang ló ra từ một bên mạn thuyền, vẫy tay về phía gã.

Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, Ngưu Ma Vương vẫn một tay chụp lấy cánh tay cụt của Cửu Minh cùng Thiên Sách, thân hình nhảy lên một cái, bay thẳng về phía chiến hạm trên không trung.

"Chạy đi đâu?"

Cửu Minh quát lớn một tiếng, thân hình đột ngột từ mặt đất bay lên, trong tay nắm chặt một thanh Phá Phách Phủ, đuổi sát theo Ngưu Ma Vương.

Cùng lúc đó, tất cả yêu ma trên mặt đất cũng bắt đầu nhao nhao nhảy lên, bay về phía chiến hạm trên bầu trời.

Chỉ là không đợi bọn chúng bay ra trăm trượng, bốn phía mạn thuyền bỗng nhiên toát ra từng bóng người màu đen, trực tiếp từ trên thân thuyền nhảy xuống, tiến đón truy binh phía dưới.

Phục sức những người này thập phần thống nhất, kiểu dáng đều là quần áo ngắn, màu sắc đều đen như mực, trên đầu mang theo một đỉnh mũ rộng vành bằng tre, trên thân không tản mát ra nửa điểm sóng pháp lực, vừa tiếp xúc đã bức lui hơn phân nửa truy binh.

Khi nhóm bóng người màu đen đầu tiên công sát xuống dưới, trên mạn thuyền rất nhanh lại xuất hiện một nhóm bóng người, lần nữa nhảy xuống thân thuyền, chém giết cùng truy binh.

Lúc này, Ngưu Ma Vương đã bay đến thân thuyền, thấy sắp leo lên thuyền, nhưng Cửu Minh cũng đã đuổi kịp.