Đại Nam Tử - Tiểu Nàng Dâu

Chương 73




Edit: Song

Nghĩ xong biện pháp thì đi làm, lần trước sau khi bị Triệu Trọng Sơn tìm về, hắn lại đưa hai mươi lượng bạc trong tay mình cho Chu Mạch, vì vậy bạc trên tay Chu Mạch đã có năm sáu chục lượng rồi, ngày thứ hai ăn điểm tâm xong, Chu Mạch cắn răng, đau lòng cho năm mươi lượng bạc của Triệu Trọng Sơn, để cho nàng đi một chuyến tới Chu gia, mời Trần thị theo phương pháp bọn họ thương nghị ngày hôm qua đi tìm bà mai, cho chút tiền gả Hồ Nhị Lệ ra ngoài.

"Không dùng nhiều bạc như vậy chứ?" Triệu Trọng Sơn nhớ tới số bạc nặng trịch hoài nghi hỏi, mười lượng bạc này cũng đủ cho chi phí sinh hoạt trong một năm của một nhà ba người rồi, năm mươi lượng bạc này hắn cảm thấy quá nhiều.

Chu Mạch đang tim gan phổi đều đau nghe hắn nói như thế, vội vàng thu hồi hai mươi lượng, chỉ cấp cho hắn ba mươi lượng, hung ác quyết tâm nói: "Mặc kệ như thế nào, ba mươi lượng bạc này, thường ngày chúng ta kiếm bạc cũng gom đủ a.

Thật ra thì Triệu Trọng Sơn cũng không phải tiếc bạc, hắn vẫn cảm thấy bạc chính là dùng để tiêu xài, nhưng nhìn Chu Mạch vì Hồ Nhị Lệ này tiêu năm mươi lượng, cảm thấy quá uổng phí.

Nhìn nàng thu lại hai mươi lượng, vẻ mặt khổ sở, hắn cười: "Bạc chúng ta sẽ từ từ kiếm, bây giờ cũng nhanh, thịt heo rừng hôm qua cũng có thể bán được bảy tám lượng bạc, mỗi tấm da cáo cũng có thể bán được hai ba lượng bạc, nàng không cần thương tâm vì số bạc đó nữa. Ta đây mấy ngày vào núi thêm mấy lần là được."

Chu Mạch nghe hắn an ủi mình như thế, trong lòng cũng thoải mái, lại nghĩ tới mình còn có bốn phần lợi tức của Phúc Mãn Lâu, sắc mặt chậm rãi hòa hoãn lại.

"Nói đến thịt heo rừng, buổi trưa chàng nhớ đem xe ngựa đến nhà mẹ ta mang về, buổi chiều thu thập thịt heo rừng, ngày mai tới trấn trên bán." Chu Mạch dặn dò hắn.

Triệu Trọng Sơn gật đầu, cầm bạc đến Chu gia, Trần thị đang do dự có nên đi tìm Tôn thị náo một cuộc không, cô nương nhà mình không phạm bất kỳ một thất xuất nào, lại phải cho Triệu Trọng Sơn nạp thiếp, từ hôm qua bà được con rể đưa đến nhà trong lòng liền nghẹn khuất.

Đang lúc trong miệng mắng Tôn thị bị bạc che mắt, Triệu Trọng Sơn đã tới rồi, Trần thị thấy như thế, mặc dù trong lòng Trần thị mắng Tôn thị Lý thị cùng người Hồ gia một lần, ngoài miệng lại chỉ mắng người Hồ gia, đặc biệt là con hồ ly tinh Hồ Nhị Lệ.


"Trọng Sơn, buổi chiều còn có chuyện nên nhanh về đi, bạc này con cũng mang về, bạc của con đều là do con dùng mạng đoạt lại, đâu thể cho bà mai kia tiện nghi, tự ta sẽ an bài xong chuyện này, con cũng nên cho Tiểu Mạch yên tâm, trước tết nhất định có tin tức." Trần thị kiên quyết không cần ba mươi lượng bạc Triệu Trọng Sơn cho, lời thề son sắt bảo đảm với Triệu Trọng Sơn, không cần bạc của hắn cũng có thể làm xong chuyện như vậy.

Thấy mẹ vợ nói như thế, Triệu Trọng Sơn có chút bận tâm Trần thị sẽ đi tìm Hồ Nhị Lệ không vừa mắt người ta, dù sao từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đúng là vẫn còn không đành lòng, hắn nghĩ một chút, vẫn thưa dạ mở miệng: "Mẹ, cũng đừng khiến người ta gặp xui xẻo nặng, Hồ Nhị Lệ kia cũng xinh đẹp, chỉ gả qua một lần mà thôi."

Trần thị nghe hắn nói như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, nghĩ thầm chẳng lẽ con vẫn còn nhớ nàng ta, xem ra vì khuê nữ của mình chuyện này vẫn phải mau chóng làm thật tốt, ngoài miệng cũng không tiện nói gì, chỉ nói biết, liền đuổi hắn đi về.

Triệu Trọng Sơn thấy bàn bạc như thế nào mẹ vợ cũng không muốn, chỉ đành phải lấy xe đi về, vừa đúng lúc mang Chu Bình theo đến nhà mình ở vài ngày, Chu Bình nghe nói ngày hôm qua tỷ phu vào núi săn được mấy con thú, lòng ngứa ngáy muốn đi nhìn.

Mùa đông Chu Bình ở nhà cũng không có việc gì làm nên Trần thị để cho hắn đi, vẫn không quên dặn dò nhi tử đến nhà tỷ tỷ phải ứng xử linh hoạt, chị con mang thai con càng phải chịu khó chút, ở hai ba ngày rồi trở lại.

Cứ như vậy, Triệu Trọng Sơn không chỉ mang xe ngựa về, cũng mang Chu Bình tới nhà mình. Chu Mạch thấy Chu Bình đầu tiên là kích động, lần trước lúc nàng đến Chu Bình đã đi bán rau mầm rồi, tính toán cũng đã một hai tháng chưa từng thấy qua đệ đệ, nghe hắn nói sẽ ở nhà mình vài ngày, càng thêm hưng phấn, liền sắp xếp dọn dẹp căn phòng phía tây gần mình cho hắn ở.

Buổi chiều Triệu Trọng Sơn kêu Triệu Hà thúc cùng hai thợ săn hôm qua tới đây giúp đỡ giết heo, Chu Bình cũng một bên giúp đỡ, Chu Mạch phụ trách nấu nước, trong sân cũng có mấy đứa bé đến xem náo nhiệt, Chu Mạch để cho Đông Nhi lấy đồ ăn vặt trong phòng ra phân cho mọi người, dù sao những đứa bé này trừ lễ mừng năm mới có chút ăn vặt, thường ngày rất ít có đồ ăn.

Chu Mạch đang nấu nước đột nhiên nhớ lại, tại sao Triệu Trọng Sơn không gọi đại ca Triệu Bá Tuyền sát vách mà lại bỏ gần lấy xa gọi tiểu thúc tử.

Lo lắng sau đó Lý thị vì chuyện như vậy lại tới náo, Chu Mạch liền lặng lẽ kêu Triệu Trọng Sơn đang bận việc tới hỏi nghi hoặc ở trong lòng.


"Ta mới vừa đến nhà sát vách, cửa phòng bọn họ đều khóa." Triệu Trọng Sơn cảm thấy không có gì, dù sao đưa thịt cho nhà sát vách trễ một chút cũng chả sao, từ sau việc đào hầm lần trước, hắn cũng không thích đến nhà sát vách bảo đại ca giúp đỡ.

"Ta thấy Tiểu Thúy ở trong viện chúng ta chơi, sau đó ta hỏi thăm nàng, đều là huynh đệ ruột, ta lo lắng tên kia lại nói huyên thuyên; mặc dù ca là người dễ nói chuyện, nhiều lần như vậy khó tránh khỏi trong lòng hắn cũng không thoải mái." Chu Mạch nhắc nhở hắn nói, người đàn ông này đối với nhân tình thế sự có chút không cẩn thận. (Chỗ tên kia lẽ ra là đại **, ta không biết là gì nên đành để vậy :3)

"Mới vừa rồi ta đã hỏi qua, nàng cũng không biết. Không có chuyện gì, ta đi làm việc trước." Triệu Trọng Sơn lơ đễnh, nghiêng đầu đi đến đám người làm việc.

Lần này Lý thị thật đúng là chưa tới náo, cũng có thể là khối thịt heo rừng mà Triệu Trọng Sơn đưa có tác dụng, nếu như đặt ở trong hầm đất để tiết kiệm ăn, trước lễ mừng năm mới bọn họ cũng không cần mua thịt.

Trước hết tặng những nhà ở gần trong ngày, xa đợi ngày mai lại đưa, Chu Mạch xuống bếp làm một bàn đầy món ăn, lại đến tiệm tạp hóa phía đông ở đầu thôn mua bầu rượu, mời người giúp đỡ giết heo tới ăn cơm tối, mọi người đối với tay nghề của Chu Mạch khen không dứt miệng, nói nếu không phải Chu Mạch đang mang thai thì tháng chạp này làm tiệc rượu mướn cũng có thể kiếm chút tiền, thì ra là trong thôn đa phần đều kết hôn trong hạ tuần tháng chạp, như vậy mới cần nhiều tiệc rượu.

Ăn xong uống xong tất cả mọi người đều giải tán, Chu Mạch mệt nhọc cả ngày trước hết rửa mặt ngủ, còn dặn dò Triệu Trọng Sơn cùng Chu Bình một thân dính mùi máu tươi tối hôm nay nhất định phải tắm.

Ngày thứ hai lúc Chu Mạch sảng khoái tinh thần tỉnh dậy, trời đã sáng rồi, trời quang sau khi tuyết rơi, không khí cực kỳ mát mẻ. Triệu Trọng Sơn cùng Chu Bình đã dời thịt heo rừng còn dư lại tới đệm cỏ trên xe ngựa rồi, cơm cũng đã sớm làm xong.

Thấy Chu Mạch rời giường, Triệu Trọng Sơn để cho nàng vội vàng rửa mặt ăn điểm tâm, nói đi đóng xe, mặt Chu Bình nghiêm túc di chuyển thân thể đến bên cạnh tỷ tỷ, liếc mắt nhìn tỷ phu đang chuyên tâm cúi đầu đóng xe, hắn nhỏ giọng phàn nàn nói: "Tỷ, tại sao tỷ có thể để cho tỷ phu nấu cơm chứ?"

Chu Mạch ngẩn người một chút, cười: "Tiểu tử thúi, đau lòng cho tỷ phu của đệ rồi hả? Ta nhưng là thân tỷ tỷ của đệ đấy!"


"Đâu thể để cho nam nhân nấu cơm, mặc dù nói tỷ đang mang thai, vẫn có thể làm cơm a." Chu Bình cau mày lầm bầm nói.

"Vợ lấy về nhà không phải làm việc, là dùng để yêu thương! Mà nếu làm việc, sau này đệ thành thân cũng phải thương nàng dâu chút, vợ của mình mình không yêu thương vậy cũng không được." Chu Mạch dạy dỗ đệ đệ đã cao hơn chính mình một chút, lời nói thấm thía. Mặc dù nàng không cải biến được cái hoàn cảnh lớn này, nhưng nam nhân trong nhà mình phải có khái niệm thương nữ nhân, sau này mình có nhi tử cũng phải giáo dục như vậy.

"Tỷ!" Dù sao Chu Bình chỉ có mười bốn tuổi, đỏ mặt kêu một tiếng.

"Đệ xem tỷ phu đệ bởi vì làm những việc này mà không vui sao?" Chu Mạch không để ý tới sự xấu hổ của hắn.

Chu Bình lắc đầu một cái, hắn nhìn thấy đều là tỷ phu vui vẻ làm những chuyện này, buổi sáng lúc nhóm lửa trên mặt luôn treo nụ cười, dáng vẻ thỏa mãn.

"Đúng vậy a, nếu hắn làm những chuyện này rất vui vẻ, ta cũng rất vui vẻ, tất cả mọi người đều vui vẻ. Người sống không phải là đồ sảng khoái sao? Vui như vậy cớ sao không làm chứ." Chu Mạch có bộ mặt phớt tỉnh nói cho đệ đệ duy nhất của mình nghe.

Chu Bình nghe lời của tỷ tỷ, trong đầu buồn bực không lên tiếng, lúc này Triệu Trọng Sơn đã đóng xe xong, gọi Chu Mạch lấy cho Chu Bình cái chăn mỏng che, nói trên đường có gió, đừng để hắn bị đông lạnh.

Không chỉ có cho Chu Bình đắp cái chăn, cũng cho Triệu Trọng Sơn cầm lấy áo khoác ngoài như quân phục làm bằng bông vải mà lần trước mình bắt chước hiện đại may dùng, để cho Triệu Trọng Sơn thoải mái đánh xe, tuyết mới vừa rơi xuống nên đường rất trơn.

Sau khi tiễn bọn họ đi, Chu Mạch rửa mặt ăn điểm tâm xong, liền gọi Đông Nhi ở trong nhà cùng Tiểu Thúy đã sớm đến nhà mình đang chơi đùa, nói bắt đầu từ hôm nay sẽ dạy nàng biết chữ.

Bây giờ Tiểu Thúy đã sớm coi nhà của nhị thúc như nhà của mình, nơi này không chỉ có ăn ngon, còn có Nhị thẩm luôn cười cười, không giống mẹ mình cả ngày đối với nàng không đánh thì mắng.


Thấy cặp mắt của Tiểu Thúy nhìn quyển sách tỏa sáng, trong lòng Chu Mạch thở dài, dù sao một con dê cũng là để, hai con dê cũng là đuổi, liền để Tiểu Thúy cùng nhau học, biết chút chữ cũng không có gì không tốt. Chỉ là không muốn dây dưa với tên phiền toái kia.

Chu Mạch liền dặn dò Tiểu Thúy, ngàn vạn lần đừng nói cho Lý thị biết chuyện mình dạy chữ cho nàng, còn nếu như nhà nàng có việc thì phải làm việc trước, có thời gian trở lại nơi này học, dù sao Nhị thẩm nàng đây vẫn luôn ở chỗ này, không lo học không được.

Lấy giấy và bút mực mua ở trấn trên, Chu Mạch lại bắt đầu dạy cho hai tiểu cô nương bài vỡ lòng, bính âm không giống với hiện đại, nàng nhớ tới phương pháp của giáo viên dạy học trong trường tư bây giờ, bắt đầu nhận biết chữ từ tam tự kinh, từ từ góp nhặt từng ngày như vậy cũng không thành vấn đề, Đông Nhi chưa tới sáu tuổi cần phải học một chút, mà Tiểu Thúy cũng không phải là người đần, hơn chín tuổi rồi, như vậy cũng có thể học cùng.

Đang lúc Chu Mạch dạy cho hai tiểu cô nương cầm bút viết xong, nói chuyện xưa "Mẹ thầy Mạnh, Lựa láng giềng", nhìn bọn họ đoan đoan chính chính ngồi trên băng ghế vẽ.

Lúc này, Chu Mạch nghe được âm thanh truyền ra từ trong sân, nàng vội vàng đứng dậy đi tới cửa xem, hồi hộp trong nội tâm hạ xuống, người tới lại là Hồ Nhị Lệ cùng Hồ lão ma ma, đi theo phía sau là thị thiếp của Triệu Tề, Hoa Lan.

Tới nhà tính sổ, nhưng không đúng, họ nên động thủ tính sổ từ sớm, sao lại kéo dài tới hôm nay, chẳng lẽ là muốn tấn công khi mình chưa chuẩn bị.

Nếu là bình thường, thêm ba nữ nhân nàng cũng không sợ, nhưng hôm nay thấy bọn họ tới ngay cửa phòng chính, xem cục diện là muốn ngăn mình ở trong phòng, rồi bắt rùa trong hũ a, lúc nghĩ tới đây Chu Mạch vội vàng khinh miệt một tiếng, như vậy mình chẳng phải là con rùa sao, chẳng qua hiện nay mình có thai, phải ở yên một tháng, vận động nhẹ sẽ không có vấn đề gì, đến lúc đó ai là con rùa còn chưa biết, chỉ là lát nữa nhất định phải coi chừng chút, trước tiên không nên manh động, nghĩ như vậy nàng quay đầu lại nhìn băng ghế trong phòng.

Sau đó nhớ tới, trong phòng còn có hai đứa bé, vội vàng kêu lên: "Đông Nhi, Tiểu Thúy, mau chạy ra ngoài!"

Sau khi Đông Nhi cùng Tiểu Thúy ra ngoài, Chu Mạch không thể tỉ mỉ nói cho bọn họ, chỉ để bọn họ vội vàng tách ra chạy.

Hai đứa bé này không hiểu ra sao, chỉ là nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Chu Mạch, liền ra cửa chính, Đông Nhi thiếu chút nữa là bị Hồ Nhị Lệ đã đến cửa bắt được.

Nhìn hai đứa bé chạy đi, Chu Mạch thở dài, yên tâm, lấy sự thông minh của Đông Nhi, nhất định chỉ chốc lát sau là có thể mang cứu binh đến, nàng tận lực không tự mình động thủ ——