Nhạt Ninh Dược ngồi bẹp xuống đất, hai tay ôm vào cái chân rắn chắc của Sơn Thánh, còn miệng nở một nụ cười gượng gạo.
Trên vách núi bên tay phải đã xuất hiện một vết hằng sâu hình bàn tay, nó to như một chiếc xe ngựa, cứ như là từ một người khổng lồ cao chục trượng đánh vào. Nói chính xác hơn thì dấu tay đó là do Sơn Thánh dùng một chưởng đánh ra để đe dọa Nhạt Ninh Dược.
" Sơn Thánh có gì từ từ nói. Để ta hái cho ngài hai cây thuốc theo ý, làm ơn đừng có đụng gì ở đây hết." Miệng Nhạt Ninh Dược thì cười mà nước mắt lại rơi.
" Ài! Đúng là mau lẹ!" Lý Thanh Hạc thở dài cảm thán.
Mặc dù nhìn Nhạt Ninh Dược có vẻ kiên dè Sơn Thánh nhưng thật ra không chỉ lo cho những tiên dược của mình trồng sẽ bị một chưởng như vừa rồi phá nát. Thật ra Nhạt Ninh Dược là một cao thủ với cảnh giới Huyền Tiên Hóa Cảnh, nếu không phải cao thủ võ công đầy mình thì e rằng những loài tiên thảo ở đây đã bị người khác cướp đi từ lâu, nhưng nếu đem ông so với Sơn Thánh thì có lẽ có một sự chênh lệch quá lớn.
Nhạt Ninh Dược truyền âm vào trong cốc, không bao lâu đã có một đệ tử chạy ra. Trên tay có cầm theo hai cây thuốc.
Sau một hơi thở người đệ tử đó cũng đến trước mặt Nhạt Ninh Dược. Nhạt Ninh Dược tay run rẩy mà cầm lấy hai cây thuốc, khuôn mặt trong khá khó coi, đương nhiên ai cũng biết là hắn không nỡ cho đi những cây thuốc mà mình xem hơn cả tính mạng. Nhưng trong tình hình hiện tại, thà cho hai để giữ được tất cả.
" Sơn Tinh nhà ngươi nhận lấy đi!" Tay trái Nhạt Ninh Dược đưa cây thuốc, còn mặt thì quay sang bên phải, không thèm nhìn mặt Sơn Thánh: " Cây màu xanh tên Anh Thảo dùng để trị dung nhan, chỉ cần nghiền nát phần lá là có thể trực tiếp đắp lên mặt, một canh giờ sau thì dùng phần rễ để đắp lên tiếp, sau đó chờ thêm một canh giờ là được. Con cây màu đỏ còn lại tên Tam Thất dùng để chữa tàn phế tay chân, người chữa cần phải phong bế các huyệt lâu cốc, tam âm giao, thương khâu, công tôn, thái bạch, đại đô, ẩn bạch. Còn Tam Thất đem bỏ vào nước sôi, sau đó để chân vào ngâm, nhưng lúc xương cốt được liền lại sẽ tạo ra cảm giác cực kì đau đớn cho cả thân thể, nhưng bắt buộc phải giữ được tâm trạng tỉnh táo còn nếu không chịu được thì sẽ vĩnh viễn tàn phế."
" Có thuốc rồi thì mau cút đi!" Nhạt Ninh Dược tức tối quát.
" Ha ha ha ha, giận gì không biết nữa. Xem như ta nợ ngươi ân tình này, ngày sau có cần ta giúp gì thì cứ nói." Sơn Thánh nhận lấy hai cây tiên dược, miệng hơi nhích lên nhẹ giọng nói.
Sơn Thánh lại không sợ cây tiên dược đó là giả. Bởi vì nếu nó là giả thì e rằng cái tên Linh Dược cốc này thật sự sẽ đi vào quá khứ.
"Vậy bọn ta xin cáo từ!"
Lý Thanh Hạc và Sơn Thánh đều ôm quyền từ biệt.
Nghe được hai tiếng cáo từ thì trong lòng Nhạt Ninh Dược đã mừng thầm, hắn ta không muốn dây dưa nữa nên liền xoay người bỏ đi vào trong cốc.
Trên một con đường lớn, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi mà đi. Người cầm cương trong thần sắc khá mệt mỏi, đầu tóc rối bời, miệng ngáp liên hồi.
" Đã sắp đến chưa!" Một giọng nói dịu dàng phát ra từ trong xe ngựa.
Người đánh xe nghe thấy liền giật mình mà tỉnh táo lại: " Dạ, dạ sắp đến rồi."
Giọng nói trong xe ngựa không nói tiếp.
Con đường mà chiếc xe ngựa đang đi chính là con đường từ kinh thành Hạ Long đến thôn Lạc Hoang. Bây giờ nhìn từ xa đã thấy bóng dáng yêu kiều của núi Hắc Nữ.
Người đánh xe lúc này mới dùng roi vỗ vào mông đàn ngựa phía trước để tăng tốc, mặt trời lúc này cũng đã khuất xuống, chỉ còn len lói một chút ánh sáng như ánh nến trong đêm.
Trong thôn Lạc Hoang lúc này, Lý Thiên và Yến Ninh đã cùng nhau về nhà. Nhưng chưa đi được bao xa đã nghe tiếng một người gọi.
" Thiên nhi!" Tiếng gọi từ hướng của cổng thôn. Nhưng hình như chỉ có một mình Lý Thiên nghe được, còn Yến Ninh vẫn ung dung bước từng bước về nhà.
" Muội về trước đi! Phụ thân ta vừa gọi." Đương nhiên Lý Thiên sẽ nhận ra âm thanh đó, bởi vì đó là giọng Lưu Chí Vĩ, người cha bất đắc dĩ.
" Muội có nghe ai gọi đâu?" Yến Ninh lấy làm khó hiểu. Nhưng vẫn gật đầu đồng ý: " Vậy... Muội về trước!"
Sau đó Lý Thiên quan sát Yến Ninh đã về đến gần nhà rồi mới yên tâm bỏ đi.
Đi được vài bước lại có một bàn tay nắm lấy vai, Lý Thiên không quay người lại nhưng đã biết đó là ai!
"Nè nè, dẫn con gái người ta đi đâu đến tối luôn vậy!" Tô Y Kì chọc ghẹo.
Lý Thiên ngại ngùng liền đánh trống lảng :"Mẫu thân... đi đâu vậy?"
"Đi xem phụ thân con làm gì!" Tô Y Kì nắm tay Lý Thiên, rồi cùng đi đến cổng thôn.
Trước cổng thôn, Lưu Chí Vĩ mặt mày lấm lem bùng đất, y phục màu trắng đã bị bẩn rất nhiều, trên lưng cõng một bó thuốc to như bánh xe ngựa, hai tay cầm thêm hai cây cuốc.
Hắn ta mệt mỏi ngồi bẹp xuống đất.
"Cuối cùng cũng cắt đuôi được hắn!" Lưu Chí Vĩ thở dốc, than vãn.
"Phụ thân!" Lý Thiên chạy ào đến.
"Chàng đi đâu giờ này mới về!" Tô Y Kì nhún mũi chân một cái liền đến trước mặt Lưu Chí Vĩ.
" Ta bị đám người của Tà Giáo truy đuổi! Khó khăn lắm mới cắt đuôi được." Lưu Chí Vĩ thở hổn hển gặng từng chữ một.
Lưu Chí Vĩ định kể tiếp nhưng lại bị một chiếc xe ngựa cắt ngang lời nói. Chiếc xe chạy ngang qua chỗ ba người, người đánh xe chỉ lườm mắt nhìn ba người một cái rồi tiếp tục vung roi đi vào cổng thôn với, chiếc xe chạy một mạch về phía Tra Tuy quán.
"Bọn họ là ai vậy?" Lý Thiên tò mò hỏi.
"Chiếc xe ngựa đó là của quan triều đình!" Lưu Chí Vĩ và Tô Y Kì đồng thanh trả lời.
Sau đó Tô Y Kì lại nói tiếp: "Về nhà kể ta nghe tiếp!"
"Được!" Lưu Chí Vĩ gật đầu.
"Để con cầm giúp phụ thân." Lý Thiên thấy cha mình đang mệt mỏi liền muốn được đỡ.
"Ha ha ha, giỏi!" Lưu Chí Vĩ cười ha hả.
Lý Thiên cầm lấy hai cây cuốc. Sau đó cả nhà ba người bước từng bước về nhà.
Trong căn nhà tranh cuối thôn ấy. Ánh nến mờ ảo được thắp lên trong nhà, một khuôn mặt đáng sợ kê sát ánh nến.
"Ma!"
Người ngồi trên xe lăng giật mình hét lên.
Bốp! Bốp!
Hai bạt tay tát thẳng vào mặt cả hai.
" Ta kêu ngươi thắp nến, chứ không làm trò! Cả hai ngươi già đầu rồi còn giỡn!" Tô Y Kì nghiến răng.
Người vừa làm trò đương nhiên là tam sư đệ Thạch Lâm, còn người vừa hét chính là tứ đệ Chu Nguyên Di Tú. Cả hai đã lớn nhưng lúc nào cũng làm trò hù dọa lẫn nhau.
Lưu Chí Vĩ từ sau nhà bước lên cùng với Lý Thiên, cả hai đều đã tắm rửa và thay một y phục mới. Lưu Chí Vĩ đã tay một bộ y phục màu trắng mà trắng, trên vai áo thêu một chữ Kì vô cùng to, còn Lý Thiên cũng chẳng khác gì mấy, y cũng thay một bộ y phục màu trắng có thêu chữ Kì i hệt của Lưu Chí Vĩ.
" Sư tỷ sợ hai người bị người ta cướp à! Còn thêu tên mình lên áo hai người nữa." Thạch Lâm nói nhỏ bên tai Chu Nguyên Di Tú.
Đương nhiên Chu Nguyên Di Tú cũng rất hợp tính: " Huynh nói đúng. Hai chúng ta ở trong nhà này dư thừa quá..."
" Ồ! Để ta thêu tên ta lên miệng hai ngươi luôn!" Mặc dù bọn họ nói rất nhỏ nhưng Tô Y Kì vẫn nghe được. Tô Y Kì vừa chuẩn bị cho cả hai một trận nhưng được Lưu Chí Vĩ ngăn cản.
"Mọi người ngồi xuống, ta có chuyện này muốn bàn bạc!" Lưu Chí Vĩ ngồi xuống cái ghế kế bên cái bàn đặt cây nến.
Mọi người bây giờ mới im lặng.
Lưu Chí Vĩ nhìn đông nhìn tây rồi mới mở giọng nói: "Tà Giáo đang tìm tung tích của sư phụ. Chắc hẳn là muốn lấy thứ mà sư phụ giữ."
"Cái gì? Bọn chúng đồng ý làm việc triều đình Phục Hưng sao?" Tô Y Kì ngạc nhiên.
"Trong lúc ta đang ngồi uống trà ở một quán lề đường ở ngoài thành Cổ Loa, lại bắt gặp Tả Ngạn và Hữu Ngạn, bọn chúng hỏi ta về tung tích sư phụ. Ta nói không biết, nhưng cũng tại cái tên Mạc Hàn Tung từ đâu xuất hiện, hắn chỉ thẳng vào mặt ta rồi còn nói ta là đại đệ tử của Quỷ Tiên. Hại ta bị bọn chúng đuổi theo suốt cả nữa ngày." Lưu Chí Vĩ ấm ức nói.
"Mấy ngày sau là sư về!" Chu Nguyên Di Tú đến bây giờ mới chịu nói: "Vậy ta mau gửi thư cho sư phụ! Bảo người đừng về đây."
"Có gì phải sợ bọn chúng! Sư phụ chẳng lẽ lại không đánh lại bọn chúng. Cho dù không đánh lại thì vẫn còn chúng ta." Thạch Lâm vỗ ngực đắc ý.
"Tứ đệ nói đúng! Hành tung cả Tà Giáo rất quỷ dị, nếu lỡ như không phải hai tên mà là ba tên bốn tên hay là trưởng lão của bọn chúng cũng đến. Thì e là thật sự có chút khó khăn!" Tô Y Kì lúc này toát ra vẻ dịu dàng khác hẳn với lúc nảy. Bỗng nhiên Tô Y Kì chợt nhớ ra gì đó:"Chiếc xe ngựa lúc chiều liệu có liên quan đến Tà Giáo?"
"Ta cũng không biết. Lúc nảy ta cảm nhận mơ hồ được một luồng khí tức trong xe!" Lưu Chí Vĩ cũng chợt nghĩ lại.
Mọi người đang đang trầm tĩnh bàn luận, lại chỉ thấy Thạch Lâm đang cuống cuồng thu dọn đồ đặc.
"Tam thúc làm gì vậy?" Lý Thiên ngồi nghe cả nữa ngày, đến bây giờ thấy vị Tam thúc đang lay hoay dọn đồ mới mở miệng hỏi.
"Chạy thôi... Lỡ bọn chúng đến đây thật thì sao?" Hai chữ lo sợ hiện rõ lên khuôn mặt Thạch Lâm.
"Đi cái đầu nhà ngươi!" câu nói thì đúng là mắng nhưng giọng điệu của Chu Nguyên Di Tú lại rất nhẹ nhàng.
Lưu Chí Vĩ đi tới đi lui xung quanh cái bàn một hồi lâu.
"Nàng biết sư phụ đi đâu không?" Lưu Chí Vĩ quay sang hỏi Tô Y Kì.
"Sư phụ chỉ nói đi là hai ngày sau sẽ về. Còn đi đâu thì không có nói." Tô Y Kì lắc đầu.
Cứ như vậy cả nhà năm người cứ ngồi bàn bạc từ đêm cho đến sáng.
"Thôi cách nào cũng không ổn. Thôi thì hai ngày nay hạn chế ra đường. Chờ sư phụ về rồi tính tiếp." Lưu Chí Vĩ lại nói.
"Thôi thì vậy đi... Ta đi ngủ một chút." Thạch Lâm ngáp dài một hơi rồi bỏ đi ngủ.
Còn Chu Nguyên Di Tú thì không khác nào một con gấu, đôi mắt đã thâm quầng do thức từ khuya đến giờ. Lý Thiên thì đã ngủ quên từ lúc nào không hay. Chỉ có Tô Y Kì vẫn tròn mắt nhìn Lưu Chí Vĩ, bộ dạng không hề mệt mỏi.
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên