Cát Lổ Nhân trực tiếp tháo lá bùa trên thân kiếm xuống, mùi tanh của máu len lỏi qua tấm vải trắng rồi từ từ bốc ra.
"Ta rất ít khi phải tháo là bùa này ra. Nhưng hôm nay nhất định phải tháo!" Cát Lổ Nhân nhìn thanh Oán Quỷ Huyết trên tay, sau đó chỉ mũi kiếm về phía Sơn Thánh.
"Ta nghĩ ngươi nên tháo luôn cái vỏ ra đi!" Sơn Thánh nhúng vai nói.
Con ngươi của Cát Lổ Nhân vốn dĩ đã đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn.
"Ồ! Thiên Tôn Vương Cảnh! Cũng được, đến đi!" Sơn Thánh đưa một tay lên trước, còn một tay để phía sau: "Ta thắng nhanh rồi dẫn con đến nhà muội muội!" Sơn Thánh vẫn không quên mục đích Lý Thiên.
"Vâng! Thúc thúc cố lên!" Lý Thiên lúc này mới lấy lại tinh thần, y cũng gác lại chuyện đến nhà Yến Ninh, bởi vì y sắp sửa được nhìn tận mắt một trận tỉ thí của giang hồ mà mình hằng ngày nghe kể.
Phía bên ngôi nhà tranh, Lưu Chí Vĩ cũng đã thuật xong câu chuyện của mình.
"Có chuyện này nữa sao?" Lý Thanh Hạc nhìn gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
"Vậy bây giờ chúng ta mau rời đi!" Thạch Lâm liền nói.
"Rời đi? Không kịp nữa rồi!" Lý Thanh Hạc nói xong thì phía trước cổng nhà đã xuất hiện bốn người.
Con mã hồng mao và Tiểu Cường đều không nhận biết phía sau lưng vừa xuất hiện thêm bốn người. Một ánh sáng xẹt vào cổ của Tiểu Cường, nhưng lại bị một luồng năng lượng từ đâu đó cản lại.
Vừa rồi là một chưởng chỉ của Lý Thanh Hạc bắn ra để cản nhát chém của một nhân áo đen.
Phía sau nam nhân áo đen cầm liềm, còn có một nữ nhân áo trắng để lộ phần eo trong rất gợi tình, một người có bộ râu um tùm còn có một đứa nhóc khuôn mặt già dặn.
Lúc này Tiểu Cường và mã hồng mao vừa thoát hiểm thì liền cuống cuồng chạy vào trong sân nhà.
Lưu Chí Vĩ nhận ra hai trong số đó, bởi vì trong đó có hai người đã đuổi theo y: "Là các ngươi? Tả Ngạn, Hữu Ngạn." Y nhìn về người nam nhân áo đen rồi sau đó nhìn sang nữ nhân áo trắng.
"Ồ! Chúng ta lại gặp nhau. Lần trước để ngươi chạy mất đúng là đáng tiếc." Người nam nhân áo đen cất giọng, giọng trầm đến đáng sợ.
"Bọn chúng đến rồi! Vậy để Lý Thiên đi lung tung như vậy có ổn không?" Chu Nguyên Di Tú nhỏ giọng hỏi với Lý Thanh Hạc.
"Có Sơn Thánh chắc là không sao!" Lý Thanh Hạc cũng nhỏ giọng trả lời.
Bỗng một cái trống đỏ từ trong nhà bay ra, rơi xuống trước mặt Lý Thanh Hạc. Mạc Hàn Phi đang đứng trong nhà thoắt cái đã đứng trên cái trống. Cận Thuần Môn không nổi tiếng về võ công, võ công bọn họ rất bình thường, nhưng đối với khinh công thì bọn chẳng thua kém những cao thủ hàng đầu của giang hồ.
Lỡ ăn cơm nhà người ta rồi, thôi giúp được gì thì giúp. Trong lòng Mạc Hàn Phi thầm nghĩ.
"Thôi được rồi! Đây là chuyện của bọn ta, không liên quan đến Mạc đại hiệp, đại hiệp cứ đứng sang một bên không cần phải thấy áy náy trong lòng."Dường như Lý Thanh Hạc cũng hiểu ý định của Mạc Hàn Phi nên liền nhanh miệng chặn hắn lại.
"Nhưng..." Mạc Hàn Phi định nói tiếp nhưng bị Lưu Chí Vĩ cắt ngang.
"Không sao! Huynh cứ đứng sang một bên, năm người chúng ta đủ để đánh một trận rồi." Khóe miệng Lưu Chí Vĩ hơi nhích lên.
"Bốn thôi. Đừng tính đệ vào!" Chu Nguyên Di Tú nhìn xuống đôi chân tàn phế của mình, bất đắc dĩ nói: "Đệ xem thôi!"
"Đúng vậy! Bốn đấu bốn, rất công bằng!" Lúc này Tô Y Kì cũng lên tiếng.
"Chạy cũng chạy không được. Thế thì..." Con ngươi Lý Thanh Hạc co lại, tiếp đó đã thấy lão dặm mũi chân bay về phía người của Tà Giáo: "Đánh!"
Phía sau, Lưu Chí Vĩ, Tô Y Kì, Thạch Lâm cũng đồng loạt nhảy theo.
Chỉ thấy tên được gọi là Tả Ngạn nhấc chiếc liềm trên tay, múa ra một hình bán nguyệt, hình bán nguyệt đó lại chia ra thành hai cái, Lý Thanh Hạc hít một hơi rồi tung một chưởng vào hai hình bán nguyệt đó.
Chỉ nghe một tiếng rầm. Cả hai chiêu thức va chạm tạo ra một đợt xung kích, khiến cho cát đá xung quanh đó bay tán loạn. Tên Tả Ngạn lùi lại đến ba bước rồi mới dừng lại, còn Lý Thanh Hạc vẫn đứng yên tại chỗ.
Yếu thế này... Chắc là để câu giờ. Trong lòng Lý Thanh Hạc đã đoán được ý đồ của bọn chúng.
Lúc nảy Lý Thanh Hạc tung chỉ đỡ một đòn cho Tiểu Cường cũng đã thăm dò được cảnh giới của hắn. Hắn cũng chỉ mới bước vào Thiên Tôn Vương Cảnh, đối với Lý Thanh Hạc thì chẳng đáng để vào mắt.
Vào ba trăm năm trước một người có tên Lão Bột đã ngao du bốn bể và quan sát những người trong giang hồ, lúc đó võ công vẫn chưa được chia ra thành các cảnh giới.
Sau đó ít lâu Lão Bột đã dùng những hiểu biết của cả cuộc đời mình để viết ra những cảnh giới của võ công trong một quyển có tên là Khứ Túc Đa, cũng bởi vì những gì ông ghi lại vô cùng chính xác nên đã được những môn phái lớn trong giang hồ công nhận và được sử dụng đến tận ngày nay, trong đó ghi chép tổng cộng sáu cảnh giới võ công.
Đầu tiên là Cường Giả Cảnh, tiếp theo là Địa Minh Hư Cảnh, Thiên Tôn Vương Cảnh, Huyền Tiên Hóa Cảnh, Hoàng Đại Thánh Cảnh và cuối cùng là Truyền Kỳ Đế Thần Cảnh.
Riêng đối với Hoàng Đại Thánh Cảnh chính là cảnh giới của các vị thánh nhân mà giang hồ đồn đại như là: Tứ Bất Tử, Tam Thánh Binh. Nhưng đối với Truyền Kỳ Đế Thần Cảnh, thì từ trước đến nay vẫn chưa từng nghe có một ai bước vào, cũng có người nói là do Lão Bột bịa ra để cho thế nhân luôn có một điểm để cố gắng đạt đến, nhưng thật chất là Hoàng Đại Thánh Cảnh đã là giới hạn, nhưng đó chỉ là lời đồn đại trên giang hồ còn thực chất có thật hay không vẫn chưa một ai dám khẳng định.
"Con yêu nữ đó để ta!" Tô Y Kì nhảy lên trước một bước, rồi hô to. Chỉ thấy một bóng đen từ trong nhà bay vụt ra, bay đến tay Tô Y Kì.
"Chảo?" Nữ nhân áo trắng được gọi là Hữu Ngạn né lấy bóng đen trên tay Tô Y Kì: "Ai da! Ta mặc y phục trắng đó. Lỡ bị bẩn thì sao?"
"Nghe danh Tô Y Kì giỏi về trảo thủ, ai ngờ lại là chảo thủ... Thì ra là ta nghe nhầm." Nữ nhân áo trắng ưỡn ẹo nói.
"Nói nhiều quá... Tiếp chiêu đi!" Tô Y Kì ném cái chảo trên tay xuống đất, lúc này mới thật sự là Tô Y Kì. Chỉ thấy Tô Y Kì quơ tay một cái, trên ống áo nữ nhân tên Hữu Ngạn đã bị rách đứt và rơi xuống.
"Không thấy ra chiêu nhưng lại có chiêu, đó là Vô Ảnh Trảo." Chân mày Hữu Ngạn lúc này đã nhíu lại, cô nhìn ống tay áo bị rơi dưới đất mà trong lòng căm phẫn.
Còn bên Lưu Chí Vĩ, trong lòng y đang cảm thấy rất thoải mái khi chỉ đấu với một đứa nhóc. Lưu Chí Vĩ nhìn đứa nhóc rồi hỏi:" Nè nhóc con, con tên gì? Nhà con ở đâu? Sao mà lại đi theo đám người này?"
"Nhóc con?" Đứa bé khuôn mặt già dặn nghiến răng, biểu cảm của hắn đang rất tức giận: "Ta là chấp pháp trưởng lão của Tà Giáo, ta tên Lô Kỵ. Cuối năm này là ta đã tròn năm mươi tuổi, tuổi của ta đủ để sinh ra hai tên như ngươi!"
Mọi người xung quanh ai nấy cũng dừng tay, tròn mắt nhìn người có tên Lô Kỵ.
"Trời đất! Bất kính bất kính!" Lưu Chí Vĩ cúi đầu chấp tay, sau đó lấy trong tay áo ra một cây kiếm trúc: "Nhưng ta cũng sẽ không nương tay!"
"Được! Tới đây!" Lô Kỵ cũng lấy ra một cái chày sắt.
Cả hai đồng thời tấn công, cái chày sắt va vào thanh kiếm, một tiếng rít vang lên, lại một tiếng nữa, một tiếng nữa, rất nhiều tiếng như vậy vẫn vang lên, nhiều đến mức không thể đếm.
"Chúng ta cũng bắt đầu đi!" Tên có bộ râu um tùm nhìn Thạch Lâm: "Ta tên..." hắn ta vừa chuẩn bị giới thiệu tên đã bị Thạch Lâm đánh tới.
"Không muốn biết!" Thạch Lâm có một thân hình mập mạp nhưng tốc độ lại đi ngược với thân hình, một tốc độ rất nhanh, tung liên tiếp hai quyền hướng vào mặt và ngực của tên râu ria đó.
Hắn ta lại lùi lại hai bước, mở miệng định nói: "Ta tên..." lại bị Thạch Lâm đánh tới.
"Con mẹ nhà ngươi!" Tên có bộ râu um tùm tức tối chửi.
"Con mẹ nhà ngươi! Tên rất hay!" Thạch Lâm dừng lại khoảng một khắc rồi mới đánh tiếp.
Tên có bộ râu um tùm ức chế đến mức vò đầu bức tóc.
"Hắn tên Phủ Hướng!" Lô Kỵ thấy hắn giới thiệu không được liền giới thiệu giúp.
"Đúng vậy! Phủ Hướng." Lần này hắn đã được toại nguyện nên bắt đầu phản công.
Cả hai lao vào nhau. Ta một quyền rồi ngươi một quyền, cứ như vậy đến vài hiệp.
Lại một tiếng rầm lớn vang lên. Lần này không phải ở đây, mà là ở giữ thôn.
"Phía đó... Là chỗ Sơn Thánh!" Lưu Chí Vĩ nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh đó, mặt lúc này cũng đã đổi sắc.
"Ta thấy hắn câu giờ không được rồi!" Tả Ngạn áo đen lùi lại kế bên Hữu Ngạn áo trắng.
Lúc này bên phía giữa thôn. Hai người đã đánh được mười mấy hiệp. Lá bùa trên thanh Oán Quỷ Huyết cũng đã được tháo xuống.
Những ngôi nhà xung quanh đó đều đã được đống kín cửa. Bọn họ cứ tưởng chỉ là một trận tỉ thí nho nhỏ như là những trận đấu của các thanh niên trong làng. Nhưng không ngờ vừa xuất chiêu đã kinh thiên động địa như vậy, vì vậy ai nấy cũng đều sợ hãi mà vào nhà đống kín cửa.
Lý Thiên đứng gần đó cũng tròn mắt mà nhìn, tóc tai cũng bị lực xung kích thổi cho dựng đứng. Đây là lần đầu tiên y thấy giang hồ tỉ thí, nên trong lòng hưng phấn như lửa đốt.
"Sơn Thánh đúng là thánh nhân..." Bây giờ chiếc nón che của Cát Lổ Nhân đã bị đánh tan nát. Để lộ một khuôn mặt đầy sẹo, đôi mắt thì đỏ, miệng chạy một cột máu: "Phải rút kiếm rồi!"
"Ồ! Nhanh đi, ta đánh chưa đã!" Sơn Thánh nhún vai nói.
Tay Cát Lổ Nhân vuốt lên lớp vải ngoài thanh kiếm, tấm vải phía ngoài liền rách ra rồi rơi xuống. Phía trong tấm vải là vỏ kiếm, trên vỏ kiếm khắc rất nhiều biểu cảm của khuôn mặt quỷ, mùi máu tanh đã bắt nặng hơn.
Một thanh kiếm rất ít khi rời vỏ, nên rất ít người biết màu sắc trong thân kiếm, liệu thân kiếm có một màu nâu của rỉ sét? Hay là một màu đỏ của máu huyết.
Tất cả đều không đúng!
Cát Lổ Nhân đưa tay lên chui kiếm, hắn kéo nhẹ ra, một màu đen kì bí xuất hiện. Lúc nảy bầu trời còn trong xanh nhưng bây giờ lại bị mây đen bao phủ, không gian nơi đó đã bị oán khí đó quấn lấy, mùi tanh lúc này phải gọi kinh tởm, cho dù đứng cách xa trăm bước cũng có thể nghe.
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên