Một góc âm u trong cánh rừng Dạ Cát. Một người trung niên đang ngồi trước một đống lửa để nướng một con gà, người đó dùng một cây thương màu đen xỏ xiên con gà, mùi thơm bốc ra lan tỏa khắp khu rừng, những con thú xung quanh cũng bị mùi thơm đó kéo đến nhưng chẳng con nào dám bén mảng lại gần người trung niên đó.
"Thơm quá!" Người trung niên đưa con gà nướng lên mũi ngửi, cảm giác rất hài lòng.
"Ta định mời bọn chúng ăn gà, ai ngờ bọn chúng lại không dám vào đây. Đúng là chán!" Người trung niên cắn một miếng thịt gà, thịt vừa dai vừa mộng nước khiến hắn không cưỡng được mà cắn thêm cái nữa. "Ngon dữ vậy ta? Bọn chúng không vào là phải, mắc công ta phải chia cho bọn chúng."
Một lát sau người trung niên ăn xong, hắn cắm thương vào thân cây sau đó hắn nằm dắt ngang trên thân thương rồi đánh một giấc. Đống xương gà dưới đất cũng được những con thú lúc nảy chia nhau tha đi, lúc này chỉ còn lại đống lửa hồng sắp tàn mà thôi.
Kinh Thành Hạ Long.
Đường xá trong thành vô cùng tấp nập, có rất nhiều người mặc quan phục, có người thì ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, còn có các cô nương đi lượn quanh trong các khu chợ ai nấy đều có một chiếc khăn che mặt và một cây quạt cũng để che mặt, binh lính thì tuần tra qua lại liên tục trong rất nghiêm ngặt.
Một chiếc xe ngựa màu nâu đỏ, trên nóc xe được điêu khắc một con chim sẻ, nó đang hì hục băng qua những đám đông, người đánh xe là một binh lính mặc một bộ giáp sắt nặng, tay cầm roi vung liên tục. Đám đông nhìn thấy chiếc xe ngựa đó thì liền tránh sang một bên không dám cản đường.
Trong kinh thành thì chỉ có các quan nhị phẩm hoặc nhất phẩm trở lên mới được đi trên xe ngựa. Nhưng chiếc xe này thì lại rất đặc biệt, bởi vì dấu hiệu con chim sẻ chính là của vị công công tâm phúc của hoàng đế, còn được gọi là Thẩm công công. Còn người đánh xe chính là Thụy Tàu tướng quân, được hoàng đế bố trí để bảo vệ cho Thẩm công công.
Chiếc xe ngựa chạy một lúc thì đến hoàng cung, nó dừng lại phía trước hoàng cung.
Thụy Tàu tướng quân vén màn xe ngựa lên, một khuôn mặt nam nhân trung niên nhưng trắng bệch, người này mặc một bộ y phục màu tím, quan một đôi ủng đen, trên tay cầm một cuộn giấy màu trắng. Người này không ai khác mà chính là Thẩm công công.
"Được rồi! Ngươi ở đây đợi ta." Thẩm công công ưỡn lưng một cái rồi tiền vào hoàng cung, phía trước rất nhiều binh lính canh gác xung quanh hay quan thần trong triều, khi công công đi ngang thì tất cả đều cuối đầu chào hỏi.
"Thẩm công công!"
"Công công!"
Thẩm công công gật nhẹ đầu rồi đi qua đám người này, sau đó tiền thẳng về phía ngự thư phòng.
Phía trước ngự thư phòng, vô vàng binh lính đứng canh gác xung quanh, còn có năm vị tướng quân mặt mày bậm trợn đứng ở năm góc cột.
Thẩm công công tiến về phía cửa, cuối người nói: "Nô tài đã hoàn thành nhiệm vụ!"
"Mau vào đây!"
Một giọng nói phát ra từ ngự thư phòng, giọng nói đó đầy uy nghiêm.
Thẩm công công tiến đến cửa ngự thư phòng, tay chỉnh sửa bộ y phục trên người rồi mới đẩy nhẹ chiếc cửa ra.
Trong phòng một ánh nên mờ ảo được thấp sẵn từ khi nào không biết, phía bên tay phải thì có một hương thơm thoáng qua, một mùi thơm của trầm hương.
Một người mặc bộ áo vàng lộng lẫy và uy nghiêm đứng giữa ngự thư phòng. Trong áo có thêu một hình con rồng năm móng, người này quay lưng về phía Thẩm công công.
"Tham kiến bệ hạ!" Thẩm công công cất giọng, một giọng nói mềm dẻo như nữ nhân, sau đó liền quỳ xuống cuối đầu hành lễ.
"Bình thân!" Người mặc bộ áo vàng liền quay người lại, sắc mặt người này có hơi mệt mỏi và nhợt nhạt. Người này không ai khác mà chính là hoàng đế Ngô Tầm Mệnh hay còn được gọi là Thiên Mệnh đế của Thiên Sơ quốc.
"Tạ ơn bệ hạ!" Thẩm công công lúc này mới đứng dậy: "Nô tài đã đưa đại hoàng tử đến chỗ của Đao Thánh."
"Tốt! Còn có tin tức gì của giang hồ nữa không?" Thiên Mệnh đế nghiêm mặt hỏi thêm.
Năm xưa khi còn làm hoàng tử, Ngô Tầm Mệnh rất hứng thú với giang hồ, khi còn trẻ ông cũng từng nhiều năm phiêu bạt ở trong giang hồ để thỏa mãn đam mê của mình. Người vợ đầu tiên của Ngô Tầm Mệnh cũng là người xuất thân từ giang hồ. Thiên Sơ quốc cũng rất ưu ái cho giang hồ, triều đình cũng thường xuyên mở các trận tỉ thí võ công cho các nhân vật lớn nhỏ trong giang hồ.
"Bẩm hoàng thượng... Còn một tin." Thẩm công công đưa cuộn sách trên tay cho Thiên Mệnh đế. "Đây là thông tin được lấy từ Cận Thuần Môn."
Thiên Mệnh đế cầm lấy cuộn sách, nét mặt có phần giản ra, điệu bộ thích thú.
"Sơn Thánh hạ sơn sao? Lại đánh với Tà Giáo! Đúng là chuyện lớn của giang hồ." Thiên Mệnh đế mỉm cười đọc những dòng chữ được ghi trên cuộn sách. Sau đó nhìn Thẩm công công."Thẩm công công có thắc mắc gì à?"
"Bệ hạ đúng là thiên mệnh thế giang, hiểu được lòng người!" Thẩm công công nói rất trôi chảy, cứ như là đang đọc một câu văn thuộc lòng.
"Ha ha, ta với người có lạ gì nhau mà còn phải dùng những câu như vậy. Có việc gì cứ hỏi." Thiên Mệnh đế cười, nói.
"Tà Giáo xuất hiện... Không biết bọn họ muốn làm gì?" Thẩm công công khom người, hai tay chấp lại.
"Đương nhiên là muốn bản đồ long mạch!" Thiên Mệnh đế vẫn giữ nụ cười, không có gì gọi là lo lắng.
"Long mạch? Như vậy e là có chút không ổn! Sao bệ hạ chẳng có chút gì gọi là lo sợ?" Thẩm công công lo lắng nhìn Thiên Mệnh đế.
"Bản đồ dẫn đến long mạch đã được chia ra làm hai mảnh, một mảnh do tiền bối Quỷ Tiên - Lý Thanh Hạc cất giữ, còn mảnh còn lại thì nằm ở Liễu Mẫu Sơn Trang, hiện tại thì không rõ người cất giữ. Muốn lấy được cả hai mảnh trong tay những người bọn họ e là rất khó. Ngươi là một trong những người ta tin tưởng nhất, nên ta không ngại cho ngươi biết..." Thiên Mệnh đế kề sát tai Thẩm công công rồi mới nói nốt câu cuối, âm giọng rất nhỏ chỉ vừa đủ cho Thẩm công công nghe thấy.
"..."
Sau khi Thẩm công công nghe được đáp án thì sắc mặt cũng giản ra, rồi thở phào một tiếng.
"Đúng là rất khó!" Thẩm công công mỉm cười.
Núi Tản Viên.
Cả bầu trời tối ôm bởi những đám mây đen, một cơn mưa lắc rắc đang trút xuống cả ngọn núi, không có sấm sét mà chỉ có những cơn gió thổi thoang thoảng làm những giọt mưa cũng bị nghiêng ngã theo. Tiểu Mao, Lưu Tường và A Kê đang đùa giỡn trên một góc ngọn núi, bọn chú dường như rất thích thú với cơn mưa này.
Sơn Thánh và Lý Thiên đang ngồi trú mưa trong một hang động, xung quanh hang nhẵn bóng, ngọn lửa nho nhỏ giữ ấm cho cả hai đã được thấp lên tại một góc, phía sâu trong hang tối đen như mực có lẽ cái hang này vẫn còn rất sâu.
"Lưu Minh to như vậy sao lại leo lên được đỉnh núi một cách dễ dàng vậy sư phụ?" Lý Thiên nghĩ lại cảnh tượng lúc nảy.
A Kê là một con gà, mặc dù gà cũng có cánh nhưng lại không biết bay, nhưng riêng về A Kê nhẹ nhàng phất cánh, đôi chân thì bấu vào vách đá để hỗ trợ đôi cánh, chẳng mấy chốc đã lên được ngọn núi.
Tiểu Mao thì dùng đôi chân mạnh mẽ của mình để bật nhảy, nhảy liên tiếp lên những tản đá nhô ra xung quanh núi để leo lên.
Còn Lưu Minh, mặc dù là một con voi có thân hình to lớn không ai nghĩ rằng nó có thể leo lên một ngọn núi như này, một ngọn núi chỉ dành cho những cao thủ có khinh công thượng thừa. Lưu Minh hạ thấp đôi chân, nhúng mạnh một cái rồi dùng chiếc vòi đu vào những thân cây cổ thụ mộc xung quanh vách núi, tiếp đó nó dùng chân dậm mạnh vào thân núi tạo ra những dấu lởm in sâu một tấc, cứ liên tục như vậy Lưu Minh cũng đã lên đến đỉnh ngọn núi.
"Lưu Minh theo ta từ nhỏ, hằng ngày được ta truyền thụ cho rất nhiều võ học, cùng nhau chạy bộ, nên việc leo lên ngọn núi như vầy không có gì gọi là khó cả." Sơn Thánh nhìn về hướng Lưu Minh đang đùa giỡn, đắc ý nói.
"Con cũng muốn được giống Lưu Minh!" Lý Thiên ngồi bật dậy chạy thẳng ra khỏi hang động, chạy thẳng đến chỗ Lưu Minh.
Cơn mưa bắt đầu thấm vào chiếc áo của Lý Thiên, nhưng y không có cảm giác lạnh, ngọn lửa nhiệt huyết trong người y đã sưởi ấm toàn bộ cơ thể. Y cố gắng điều tiết chân khí trong người, nhưng không được bao lâu thì đã hụt hơi mà ngã ngửa xuống.
"Khó quá đi!" Mưa từ trên cao rơi thẳng vào mặt y, y nhìn bầu trời đen kịt mà than vãn.
Sơn Thánh cũng từ trong hang đi ra. Nhưng cơ thể Sơn Thánh lại không bị ướt, xung quanh cơ thể của người được bao bọc bởi một luồng khí màu nâu, tất cả giọt mưa khi chạm vào luồng khí đó đều hoàn toàn bốc hơi.
"Sau khi con được nối kinh mạch, thì cần phải một lần nữa đả thông kinh mạch." Sơn Thánh vuốt cái đầu ướt nhẹp của Lý Thiên.
"Vậy sư phụ giúp con đi!" Lý Thiên vẫn nằm im trên đất: "Một ngày nào đó... Con sẽ trở nên lợi hại như sư phụ."
"Ha ha, được! Chúng ta vào hang. Ta sẽ đả thông kinh mạch cho con. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đâu luyện tập." Sơn Thánh vỗ lên vai Lý Thiên, toàn thân Lý Thiên liền xuất hiện một luồng khí màu nâu, nước mưa khi chạm vào cũng liền toàn bộ cơ thể Lý Thiên thì đều bị bốc hơi, cơ thể cũng liền trở nên khô ráo, cứ như là đang ở một thế giới khác, cơn mưa hòa toàn tách biệt với cả hai.
"Nóng quá!" Lý Thiên đổ cả mồ hôi.
"Cơ thể con còn đúng là còn yếu, cần luyện tập nhiều."
Mưa càng lúc càng lớn làm cho những mầm cây yếu ớt cũng bị gãy, gió cũng thổi lẫm liệt to hơn khi nảy, sấm sét cũng bắt đầu kêu lên vài tiếng rầm rầm như tiếng róng của rồng, có lẽ sắp xuất hiện một cơn bão.
Trời hôm nay không đẹp lắm! Sơn Thánh lắc đầu nhìn châm chú vào cơn mưa, dường như ngài ấy đã nhìn ra được điều gì khác lạ trong cơn mưa.
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên