- Phải, kết thúc đi. Cảm ơn ngươi kết thúc ta trong bộ đồ thôn nữ lành lặn này. Rất giống mẹ của ta trước lúc bà mất.
- Hảo... ngươi nhắm mắt lại đi!
Lý Tố Linh ngoan ngoãn nhắm mắt, trong phút cuối cùng, nàng nghĩ về mẹ và người phía đối diện.
"Mẹ ơi, con đi tìm mẹ đây. Đúng ra là con đã đi rất sớm, nhưng mẹ không cho. Mẹ biết không, con ra đi lần này là do kẻ thù ra tay, nhưng con lại thấy thật ngọt ngào, được c·hết trong tay người mình thích phải chăng là kết cục hạnh phúc nhất của các sát thủ?"
Suy nghĩ vừa dứt thì bên ngoài Lý Tố Linh biến mất. Giang Bình An thu hút nàng vào không gian trữ vật rồi lại thả nàng ra ở tuốt bên... ngoại thành Bắc Kinh.
(PS: Khoảng cách giữa hai bên chỉ 3-4 ngàn km, vẫn nằm trong bán kính thu hút vật phẩm 5 ngàn km.)
Lý Tố Linh nhắm mắt chờ mãi, không thấy bị c·hết, nàng lại thấy gió mát phe phẩy quanh người, lại có tiếng chim hót loáng thoáng. Thậm chí khi nàng hít một hơi thì còn nghe được cả mùi vị bùn đất quen thuộc của đồng quê, không còn mùi vị nước hoa đặc trưng dễ chịu của phòng tập nhà tù nữa.
"Quái lạ, c·hết là như vậy sao? Không hề đau đớn, chỉ tíc tắc là xong ư? Đây là đâu, có gió, có hương quê, có tiếng chim... Là thiên đường rồi sao? Mẹ nói t·ự s·át vì yếu đuối sẽ xuống địa ngục, vậy không lẽ c·hết trong tay người mình thích thì sẽ được lên thiên đường?"
Lý Tố Linh quyết định mở mắt ra để nhìn thử xem thiên đường ra sao. Kết quả làm nàng bối rối khá nhiều.
"Ồ, cảnh vật thôn quê vừa đầu xuân đây mà, tuyết đang tan. Thiên đường cũng có tuyết sao?"
Tội nghiệp cho Lý Tố Linh, nàng phải mất vài giờ đi loanh quanh xác nhận thật nhiều lần, thậm chí còn xuất sắc giả trang gặp gỡ được vài người, lân la làm quen, hỏi đông hỏi tây... sau cùng mới xác nhận được đây là ngoại thành Bắc Kinh, và: Nàng còn sống!
Lý Tố Linh dở khóc dở cười.
Khóc là vì vui mình còn sống. Cười là cười nhạo đối phương không thể hạ thủ. Cái tính sát thủ máu lạnh lại nổi lên, Lý Tố Linh nghiến răng kèn kẹt nói cho hả giận:
- Hừ, xưa nay đại nhân vật, đại anh hùng luôn luôn sát phạt quyết đoán. Tên sắc ma này không phải anh hùng, nhưng đại nhân vật là chính xác, ấy vậy mà hành sự như đàn bà. Hắn không sợ ta sẽ quay lại á·m s·át hắn sao? Mà nếu á·m s·át hắn không được thì ta sẽ á·m s·át hết từng người thân của hắn, để hắn phải nổi điên mà c·hết vì hối hận!"
Ai ngờ, tuốt bên kia S quốc, Giang Bình An cũng tâm hữu linh tê, cùng nghĩ đến vấn đề sơ sót này nên hắn lập tức hành động, răn đe cảnh cáo để khỏi phải sau này ra tay hạ thủ.
Chỉ thấy trước mặt của Lý Tố Linh rơi rụng từ trên trời xuống một mảnh giấy trắng, ghi mặt hàng chữ xấu hoắc, nhưng vẫn đọc được dễ dàng:
"Ngươi á·m s·át 1 người của ta, ta đồ trăm vạn người Bắc Kinh, đồ sát từ lãnh đạo cao cấp xuống dưới dân thường"
Giấy trắng, mực lại đỏ như máu, đầy sát khí.
Lý Tố Linh rùng mình hết hồn, nàng vội vò nát xé thật vụn mảnh giấy rồi thả tung bay đi nhiều hướng phi tang. Mảnh giấy vừa rồi như một xô nước tạt tắt máu lạnh sát thủ vừa nổi lên trong nàng, nó làm nàng nhớ lại đối phương thần thông quảng đại ra sao.
"Đúng là cái tật lớn hơn cái tuổi. Tên đó phất tay một cái ta đã trở ngay về Bắc Kinh, vậy mà ta còn vọng tưởng trả thù! Thôi, thôi... trứng không chọi được với đá! Giờ quan trọng nhất là tìm về tổ chức, báo tin bình an cho sư phụ yên lòng."
...
Trằn trọc cả hai ngày, hóa trang, ẩn thân, phản giá·m s·át, cắt đuôi... Lý Tố Linh thực hiện ùn ùn tất cả các thủ đoạn nàng biết để lẩn trốn một kẻ theo dõi bí mật hư vô. Có trốn được hay không thì nàng không biết, nhưng dù sao cũng an tâm hơn!
Sau cùng nàng cũng đến được chỗ hốc cây bí mật chuyên liên lạc với sư phụ, nhìn thấy được mảnh giấy nhỏ ngụy trang cực kỳ bí mật, nàng rưng rưng rơi lệ.
Thấy nó, nàng như nhìn thấy được sư phụ của mình. Vương sư phụ này hầu như đã thay thế người mẹ đã mất, chăm sóc và dạy dỗ nàng bấy lâu nay. Dĩ nhiên là Vương sư phụ nhận dạy dỗ, kèm cặp rất nhiều thiếu niên nam nữ, nhưng cuối cùng xuất sắc nhất lại là nàng và một chị em khác. Hai người là hai đóa hoa kiều diễm nhất, tài năng nhất trong suốt cuộc đời huấn luyện của Vương sư phụ, ông đã coi hai người là đệ tử ruột, tình như cha con.
Dằn nén nỗi lòng, Lý Tố Linh mở ra giấy liên lạc:
"Hắc Phượng, con thất liên lạc, ta đau khổ vô cùng. Nếu con còn trở về nhìn được mảnh giấy này thì quá tốt.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng ta cho con làm: con phải sống như người thường, tự đi tìm hạnh phúc, tự xây dựng gia đình. Hãy quên ta, quên tổ chức, quên á·m s·át. Con có thể đi tìm sư tỷ của con để nương tựa, nàng đang ở bên Thịnh Đế Phổ Nghi. Nhớ, nghiêm cấm đi tìm và liên lạc với ta, hãy để ta an hưởng tuổi già. Hồ sơ gốc của con và sư tỷ, đã bị sư phụ đốt. Đừng lo cho ta, chỉ cần con và sư tỷ xuất hiện trên hình ảnh tuyên truyền của Đại Thịnh, thì ta đã biết hai con bình an. Nhắn với sư tỷ, ta yêu hai đứa, hãy sống cho mình thật tốt."
Trong mảnh giấy vẫn vậy, không có tên người gửi, không có lời chào, Lý Tố Linh nhìn mảnh giấy nhỏ, chữ không nhiều nhưng chứa đựng thông tin rất tuyệt.
Sư phụ đang an hưởng tuổi già, sư tỷ lại bầu bạn với Thịnh Đế. Quan trọng nhất là nàng và sư tỷ đã thoát khỏi tổ chức bí mật, được sống tự do tự tại.
Vui buồn lẫn lộn, tuy được tự do nhưng không gặp lại được sư phụ. Lý Tố Linh quỳ xuống đất, đặt mảnh giấy lên trên một hòn đá to trước mặt, dùng mảnh giấy thay thế sư phụ để hành lễ, nàng bái lạy ba lần và nỉ non:
- Nay không còn gặp được người, mảnh giấy này xem như thay mặt sư phụ.
Sư phụ tại thượng, đệ tử xin bái tam bái để cảm ơn công lao dạy dỗ, cảm ơn sự che chở, cảm ơn người đã vì tỷ muội con mà mạo hiểm đốt hồ sơ gốc. Giờ tuy không tử biệt nhưng lại sinh ly, con xin chúc người phước như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn!
Kiếp này có duyên thầy trò nhưng chưa báo đáp được, con nguyện kiếp sau làm nhi làm nữ cho ngài để báo hiếu báo ân! Vọng sự phụ an khang, giữ gìn sức khỏe!"
Lý Tố Linh dập đầu ba lần, trán đã rướm máu, nàng không hay biết, chỉ thấy trong lòng chợt nhẹ. Bản thân sư phụ là trùm tình báo, nếu được hạ cánh an toàn như vậy âu cũng là đại phúc khí, giờ hai người thân cận nhất là sư phụ và sư tỷ đều an toàn, Lý Tố Linh vui mừng khấp khởi.
Tử chí của nàng trong ngục giam mấy ngày trước đã hết, giờ nàng lại thấy vui tươi yêu đời. Nhưng trong lòng lại trống vắng lạ lùng.
"Giờ ta là ai?"
"Ta phải làm gì"
"Ta đi về đâu?"
Lý Tố Linh xếp mảnh giấy nhỏ của sư phụ, cất giữ cẩn thận để làm kỷ niệm cuối cùng về người. Theo đúng điều lệ, nàng phải đốt nó trong vòng 5 giây sau khi đọc xong, nhưng giờ nàng chả thèm quan tâm quy định gì nữa, nàng đã có còn là Hắc Phượng Hoàng nữa đâu. Huống hồ mảnh giấy được ghi bằng mật mã riêng chỉ có sư phụ, sư tỷ và nàng biết mà thôi.
Nếu lỡ bị tra xét, người tra xét nhìn vào chỉ thấy vài dòng chữ đầy lỗi chính tả:
"Con gái cưng của cha mẹ, con đang ở đâu về nhà gấp. Mọi lỗi lầm cha mẹ đều tha thứ. Cha mẹ rất nhớ con, giờ này dù con dẫn bạn trai về thì cha mẹ cũng chấp nhận cho hai đứa làm đám cưới, không ngăn cản nữa..."
Đây là một mảnh giấy hoàn toàn vô hại trong mắt người bình thường. Nhưng nó sẽ là trân bảo của Lý Tố Linh và sư tỷ khi tưởng nhớ về sư phụ.
Ngồi bó gối nhìn xung quanh thật lâu, Lý Tố Linh vẫn mê mang, trời bắt đầu ngả về chiều, hoàng hôn dần buông xuống. Nàng tức cảnh sinh tình khẽ ngâm nga:
Hướng vãn ý bất thích,
Khu xa đăng cổ nguyên.
Tịch dương vô hạn hảo,
Chỉ thị cận hoàng hôn.
Dịch:
Chiều hôm lòng buồn bã
Đi xe lên cổ phần
Nắng chiều đẹp vô hạn
Chỉ tiếc sắp hoàng hôn
(PS: bài thơ [Đăng Lạc Du nguyên] của Lý Thương Ẩn, người dịch: Trần Trọng San)
Ngâm nga xong bài thơ kinh điển ngũ ngôn tứ tuyệt có từ thời Vãn Đường này, Lý Tố Linh biết dù mình mê mang cỡ nào thì cũng phải trả lời cho xong ba câu hỏi:
"Giờ ta là ai?"
"Ta phải làm gì"
"Ta đi về đâu?"
Cái thi ý về hoàng hôn đã thúc giục nàng, trời đã về chiều, ngày cũ sắp hết, cũng như cái thân phận sát thủ, cái quãng đời Hắc Phượng Hoàng cũng sắp hết, dù tươi đẹp sáng lạn hay chua chát cỡ nào thì nó cũng sẽ chấm dứt khi mặt trời khuất dạng.
Bóng tối sẽ bao trùm đại địa, đêm đen tuy thăm thẳm nhưng rồi bình minh cũng sẽ ló dạng.
"Hoàng hôn khi vụt tắt, Hắc Phượng Hoàng cũng c·hết. Khi bình minh mới tới, ta sẽ là ai? Một thôn nữ ẩn cư nơi sơn dã, hay đại ẩn, ẩn với thị, vào thành thị buôn bán đắp đổi qua ngày.
Nhờ quá trình huấn luyện hóa trang thành nhiều nhân vật nên thật ra ta có thể làm mấy chục nghề kiếm sống, cộng thêm lời nói và sắc đẹp tự có, ta tin tưởng ta có thể sống khoẻ, sống vui theo ý của sư phụ. Đó là chưa kể vũ lực mới đột phá của ta, không ai là đối thủ, trừ phi cái tên quái vật kia."
Nhắc đến tên kia, cả tiềm thức lẫn trong tim của nàng đều rộn ràng lên vì hắn. Lý Tố Linh thấy trong lòng ngọt ngào, bớt đi cảm giác trống rỗng mê mang.
"Đây là cảm giác yêu thích, cảm giác trong tim có người nên không còn trống rỗng nữa sao?"
Khuôn mặt nàng ửng đỏ như một thiếu nữ hoài xuân, nhưng khốn nỗi, cái bụng của nàng lại phản đối mãnh liệt.
Rột... rột... rột...
Bụng đói thì mắt mờ, Lý Tố Linh không biết bị ma xui hay quỷ khiến gì, mà trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh mấy nãi chuối to bự của Giang Bình An hay đưa tặng.
Thân thể thành thật làm nàng tuôn cả nước miếng muốn ăn, nhưng nàng lại bực bội chính mình.
"Hừ, cái quái quỷ gì đây! Sao lại nghĩ đến mấy nãi chuối to, Lý Tố Linh ơi là Lý Tố Linh, ngươi đói bụng hay ngươi đang khát tình đây hả?"
Nàng đứng phắt dậy, dùng kỹ năng sinh tồn để đi tìm thức ăn, trong đầu của nàng văng vẳng lời của sư phụ trong mảnh giấy: