Ngồi vào ăn, mỗi người đều phải ngồi đúng vị trí của mình, họ nhìn phần ăn mà ngây ngẩn cả người, nó không phải quá nhiều hay quá ít, quá ngon hay quá dở mà là... quá quen thuộc...
Từng người trước mặt đều là một phần ăn riêng biệt quen thuộc giống như ở nhà. Mấy trăm người học viên là mấy trăm phần ăn khác nhau, không ai giống ai.
- A... thật giống như ở nhà!
- Ta đang sợ ăn không quen, giờ thì tốt rồi.
- Trường học quá có tâm. Chuẩn bị mỗi người mỗi món như thế này còn khó hơn chuẩn bị đại tiệc đãi chung tất cả nữa đó chứ...
Tiếng bàn tán xôn xao không dứt, nhưng đã có thông báo vang lên:
- Mời mọi người đeo bảng tên lên cổ, sau đó thực hành bài tập ngoại khóa thứ hai: "Kiểm soát ý thức, không suy nghĩ tạp niệm". Nếu ai suy nghĩ tạp niệm, bản tên sẽ kêu bíp bíp, mỗi lần nó kêu là bị trừ 1 điểm trong học bạ. Cuối khóa học, điểm này sẽ ảnh hưởng thành tích xếp loại cuối cùng. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên làm quen, chỉ làm nháp, không trừ thật.
Mấy trăm người lập tức tĩnh lặng, mọi người đều cực kỳ thông minh, vừa nghe trừ điểm số tốt nghiệp thì đã coi trọng bài tập ngoại khóa này ghê gớm, có một học viên nam lớn tuổi một chút giơ tay xin phát biểu, lập tức tiếng loa liền vang lên:
- Xin bạn cứ nói!
- Dạ thưa nhà trường, nếu có suy nghĩ tạp niệm thì bị trừ 1 điểm, vậy nếu hoàn thành bữa ăn không có tạp niệm thì có được cộng điểm không?
- Không có cộng điểm. Đây là bài tập rèn luyện kiểm soát suy nghĩ. Khi các bạn thành công thì các bạn đã nhận được phần thưởng tốt nhất trong đầu của mình rồi.
Câu chuyện đến đây là kết thúc, bữa ăn sáng bắt đầu, ai cũng chăm chú ăn ráng không suy nghĩ, nhưng tiếng bíp bíp vẫn vang vọng đều đều, đặc biệt là ở khu các học viên lớn tuổi, tâm tư của họ phức tạp hơn, dễ xảy ra tạp niệm hơn.
Các hướng đạo sinh của từng học viên ghi nhận tất cả tình huống, sau đó lúc cuối ngày họ sẽ trao đổi, hướng dẫn thêm cho từng học viên trước khi đi ngủ.
Chỉ mới buổi sáng đầu tiên, hai khóa ngoại khóa, chạy bộ quá dễ, ăn cơm không tạp niệm lại quá khó. Có những anh chàng láu cá, cố ăn thật nhanh không suy nghĩ để vượt qua, nhưng càng cố thì tạp niệm càng nhiều, tiếng bíp bíp vang lên liên tục. Cũng có trường hợp ăn quá nhanh, thành công, nhưng chắc chắn sẽ bị hướng đạo sinh nhắc nhở vào buổi tối.
Sau bữa ăn sáng với rất nhiều tiếng bíp bíp vui tai, các học viên được tự do giao lưu kết bạn nửa giờ rồi bắt đầu khóa học chính thức.
Ai cũng tưởng học cái gì ghê gớm, nhưng lại hoàn toàn là ôn tập kiến thức cũ trong vài ngày. Mỗi học viên được ngồi vào bàn riêng, có vách ngăn cách biệt, có tai nghe, micro và màn hình tivi rất giống các buổi học ngoại ngữ ở kiếp trước của Giang Bình An.
Học viên được kiểm tra kiến thức toàn diện, sau đó hệ thống sẽ tổng hợp đưa ra chương trình học riêng cho từng người.
Điều đặc biệt nhất trong ba ngày ôn tập này, các học viên sẽ được âm thầm đo sóng não để xác định thiên phú của từng người, thiên phú nào mạnh, sóng não sẽ có những phản ứng tích cực với lĩnh vực đó. Sau đó chương trình học sẽ ưu tiên phát triển về những thiên phú đó, vì vậy tuy học chung trường nhưng mỗi người đều có chương trình học hoàn toàn riêng biệt.
Buổi sáng học hoàn tất, các học viên lại quay lại bữa ăn trưa tràn đầy tiếng bíp bíp. Nhưng quả thật không thể coi thường các nhân tài, số lượng tiếng bíp đã giảm 5-6/10 so với hồi sáng.
Giấc ngủ trưa là bắt buộc trong trường học, những ai không có thói quen ngủ trưa đều được khuyên nằm nghỉ trong 1 giờ.
Điều kỳ lạ là vừa vào phòng riêng nằm xuống gối, đã thấy chỉ 1-2 phút là mọi người ngủ khò khò, kể cả những người không thích ngủ trưa. Làm được điều này cũng là do trường học điều khiển sóng âm kích thích não bộ nghỉ ngơi đi vào giấc ngủ, sau đó lại đến sóng âm kích thích khai phá não bộ.
Sau một giờ ngủ say, các học viên thần thanh khí sảng, họ có cảm giác mình chưa từng khỏe và nhẹ nhàng đến vậy. Mang theo tâm tình thoải mái thư giãn, học viên lại tham gia khóa học ôn tập kiến thức cùng hai khóa học ngoại khóa buổi chiều.
Ngoại khoá thứ nhất là đi trồng rau dưa. Khoá này nếu là ở vài chục năm sau thì sẽ làm khó dễ được học viên, nhưng thời điểm hiện tại ai cũng có thể hoàn thành dễ dàng.
Khoá thứ hai là vận động: kéo co, bóng đá, bóng chuyền, cầu lông, bơi lội... Tùy thích, ai muốn chơi gì thì chơi nấy.
Sau hai khóa ngoại khóa quá dễ và quá vui, học viên được cho đi tắm rửa vệ sinh và bắt đầu ăn tối. Sự tình bất quá tam, tiếng bíp bíp chỉ còn vang lên lác đác, đến gần cuối bữa ăn, hầu như không còn vang lên nữa, đây là biểu hiện của sự thông minh, cũng như biết cách hỏi nhau bí quyết không suy nghĩ lúc ăn là gì.
Thật ra bí quyết rất đơn giản, không phải cố gắng đè ép đầu não không cho suy nghĩ hoặc cố gắng ăn cho nhanh. Bí quyết nằm ở hai chữ: "Tập trung".
Chỉ cần đem lực chú ý tập trung hưởng thụ từng hạt cơm, từng miếng thịt, từng muỗng canh... thì sẽ dễ dàng vượt qua thử thách.
Không ai giải thích cho các học viên lợi ích của việc tập trung không suy nghĩ này. Chỉ có một học viên lớn tuổi, vào buổi tối sinh hoạt giao lưu văn nghệ tự do, có trả lời thắc mắc này một cách đơn giản:
- Thầy giáo của ta từng dạy, khi tập trung đầu óc làm việc, không để tạp niệm sinh ra, sẽ giúp công việc tốt hơn, và giúp tu thân dưỡng tánh. Lâu ngày khi làm được việc không sinh tạp niệm, giờ nào việc đó thì trí não sẽ sinh ra trí tuệ, bổ dưỡng tinh thần...
- Oa... Vậy người thầy đó của chị chắc là giỏi lắm rồi, giờ này đã thành công lắm đây!
- Phải... ông ấy đã sinh ra đại trí tuệ, sau đó thành tiên, bạch nhật phi thăng...
- Oa... trời ơi! Thiệt luôn vậy hả?
- Không, dĩ nhiên là ta xạo rồi! Thầy của ta đã lên đường kháng chiến từ lâu, không còn liên lạc nữa...
...
Ngày học đầu tiên ở trường Trác Ngọc, các học viên đã trôi qua thật nhẹ nhàng trong tiếng hát tiếng đàn vây quanh đống lửa trại bập bùng, mọi người chợt có cảm giác đây là một đại gia đình chứ không còn là một trường học khô khan nữa.
Cảm nhận đáng quý này của các học viên đã bù đắp được sự khổ tâm chỉnh sửa chương trình học của Giang Bình An. Hắn không muốn quy trình Trác Ngọc trở thành quy trình dưỡng gà chọi mà là một quá trình nhẹ nhàng đầy thân tình và dễ chịu...
Trước khi ngủ, các hướng đạo sinh gặp riêng từng học viên, nhắc nhở những điều đúng, điều sai, để uốn nắn chỉnh sửa, sau đó các học viên lại chìm vào giấc ngủ mau chóng chỉ sau khi ngã đầu vào gối 1 phút. Quá trình phát ra sóng âm kích thích khai phá não lại tiếp tục. Sự kích thích luôn luôn nhỏ bé và đạt chuẩn, vì vậy cần đến 1-3 năm đối với nhân tài lớn, 5-7 năm đối với nhân tài bé.
Nhưng chỉ cần ai vượt tiêu chuẩn thiên tài trạng nguyên 91/100 điểm thì lập tức sẽ được tốt nghiệp, được gặp chủ tịch Hà trao bằng khen và sau đó cống hiến cho đất nước cùng với phát triển hạnh phúc cá nhân. Điều này cho thấy trường học Trác Ngọc không quan trọng việc truyền tải kiến thức ít hay nhiều mà quan trọng trình độ thiên tài, chỉ cần đủ là tốt nghiệp. Nó khác hoàn toàn với các trường đại học khác: phải đủ kiến thức, đủ tín chỉ các môn mới tốt nghiệp.
Ba ngày ngắn ngủi ôn tập kiến thức mau chóng trôi qua, các học viên đã quen với nề nếp của trường, họ bắt đầu bước vào giai đoạn chính thức học tập kiến thức mới trên cơ sở kiến thức cũ và thiên phú của riêng từng người.
Các học viên cứ ngỡ trường sẽ bắt đầu dạy học theo kiểu cũ: giảng đường, phấn trắng, bảng đen... nhưng không hề có điều đó. Mỗi ngày vẫn hai buổi học sáng chiều, mỗi buổi 1,5h, nhưng chương trình học tập vẫn học riêng mỗi người một bàn và kiến thức truyền thụ rất nhanh.
Chương trình chạy nhanh như vậy nhưng bất ngờ là được các học viên cực kỳ yêu thích. Họ chán ngấy chuyện phải học thật chậm cùng các bạn bình thường trong lớp. Giờ có chương trình học riêng, họ tha hồ học tập theo đúng tốc độ học của mình, họ thích bơi lội trong hải dương kiến thức, thỏa thích hấp thu kiến thức họ gặp được và thích thú...
Nhờ có tới ba ngày ôn tập kiến thức cũ, nên hệ thống mới tổng hợp được số liệu, đưa ra chương trình học phù hợp cho từng người học viên. Quả nhiên công phu không phụ lòng người, các học viên rất thích chương trình học. Họ thường tiến bộ từng ngày, và thân tình giữa mấy trăm học viên cũng tiến bộ, đây đó đã xuất hiện từng đôi tiên đồng ngọc nữ, thề non hẹn biển...
...
Trường Trác Ngọc lặng lẽ giúp mấy trăm học viên tiến bộ không ai hay ai biết, thế giới vẫn đang chìm trong khủng hoảng về nguyên liệu hóa thạch.
S quốc nhảy ra dẫn đầu về lĩnh vực vận tải hàng hóa và vận chuyển hành khách quốc tế. Ban đầu rất nhiều nước dị ứng, không thèm sử dụng với đủ mọi lý do: đắt giá, không an toàn, chưa được kiểm chứng, có thể gây hại an ninh quốc gia...
Phía S quốc thấy nhiều nước phản ứng tiêu cực như vậy thì họ chỉ cười hề hề. Thật tế năng lực vận tải và vận chuyển của S quốc đâu thể nào vừa bắt đầu đã bao tiêu cả thế giới rộng lớn được, vừa thiếu máy bay, tàu thuyền vừa thiếu phi hành đoàn và thủy thủ đoàn, đó là chưa kể kinh nghiệm quản lý còn chưa phong phú và đầy đủ.
Vì vậy nhiều nước không sử dụng càng hợp ý với S quốc, mọi người có thời gian phát triển đội ngũ và năng lực quản lý hơn.
Nói cho công bằng, hiện giờ công ty giao thông vận tải của S quốc hầu như là độc quyền, ai thích thì sử dụng, ai không thích thì thôi!