Đại Náo Từ 1960

Chương 228: . Nhân lễ nghĩa trí tín, như hoa như ngọc



Chương 228. Nhân lễ nghĩa trí tín, như hoa như ngọc

Bữa tối chủ tịch Hà vào trong Nam ghé thăm Giang Bình An sau cơn siêu bão, Giang Bình An đã đưa ra yêu cầu bảo vệ cá nhỏ và bảo vệ đáy biển.

Kiên quyết không cho sử dụng lưới có mắc lưới quá nhỏ và cũng không cho sử dụng lưới cào đáy. Đây là hai thủ phạm chính làm các bãi săn bắt cá biển mấy chục năm sau tuyệt tích cá biển.

Giang Bình An nhớ kiếp trước, hắn coi mấy clip Tiktok, dân tình bắt được một con ghẹ, hoặc một con cá nhỏ là đã nhảy nhót sung sướng, nhưng Giang Bình An lúc ấy coi chỉ thấy xót xa trong lòng, còn đâu là rừng vàng biển bạc nữa, chính mọi người tự tay phá hủy tất cả.

Họ biện minh rằng nếu tôi không bắt cá nhỏ và cào đáy biển thì người khác cũng làm thôi... Thế là chỉ vài năm, biển chỉ còn lại cát và nước biển.

Hiện giờ Giang Bình An có điều kiện, hắn muốn đưa việc đánh bắt cá vào quy củ, phải đánh bắt một cách bền vững, không tham lam quá độ.

Mặc kệ ngư dân có người hiểu ý người không hiểu ý, nhưng ai cũng vui vẻ chấp hành quy định, bởi một lẽ rất đơn giản: cứ ra biển là có thu hoạch nhờ tổng đài điều phối, vậy là vui vẻ cả làng. Nhưng đáng tiếc, Giang Bình An chỉ giữ gìn được phần biển Đông của S quốc và Đại Thịnh đế quốc, các phần còn lại trên thế giới hắn không quản được.

...

Chuyện trên rừng và dưới biển dần ổn định và đi vào nề nếp. Tiếp đó chính phủ bắt tay vào giải quyết các r·ốn l·ũ ở miền Trung nói riêng và trên cả nước nói chung.

Trong buổi họp bàn giữa hai người chủ tịch Hà và Giang Bình An, khi bàn về vấn đề này, Giang Bình An muốn dời người dân đi, chủ tịch Hà lại không muốn vì ông biết đối với người dân cố thổ nan ly.

Giang Bình An đã phải thuyết phục rất nhiều, hắn dẫn chứng là bên Đại Thịnh đế quốc đã từng phát động phong trào mời tất cả người dân xưa nay sinh sống trong các khu xa xôi hiểm trở, mời ra vùng đồng bằng để sinh sống cho thuận tiện.

Việc người dân Trung Quốc hay có nhiều thôn làng chui rúc trong rừng sâu núi thẳm sinh hoạt, hoàn toàn là do trốn c·hiến t·ranh loạn lạc, hoặc trốn kẻ thù, trốn triều đình truy nã... Nhưng khi Đại Thịnh đế quốc thành lập, tất cả đều thanh bình, đâu cần thiết phải chui rúc sinh hoạt khó khăn. Nhiều khi có người bệnh cần c·ấp c·ứu, đưa đi nữa đường thì đã phải đưa về làm đám ma vì đường quá xa, quá khó đi, không cứu kịp.

Quay trở lại các vùng r·ốn l·ũ, nước ta là nước có khí hậu nhiệt đới gió mùa, lượng mưa rất lớn, các r·ốn l·ũ năm nào cũng ngập nặng mấy lần, nếu không thì đâu gọi là r·ốn l·ũ. Cứ khi n·ước l·ũ tràn về, người dân phải s·ơ t·án hoặc bị n·ước l·ũ bao vây khốn khổ.

Giang Bình An muốn di dời người dân đi đến vùng cao lân cận thành lập khu dân cư mới. Có thể sử dụng bê tông Cát Điền xây dựng các tòa nhà cao tầng giống bên Đại Thịnh đế quốc để người dân tái định cư, còn các r·ốn l·ũ thì sửa sang nạo vét biến nó thành các vùng đất ngập nước luôn, vừa bảo vệ sinh thái, vừa phát triển du lịch.



(PS: các vùng đất ngập nước là nơi rất phong phú các giống loài động thực vật, vừa bảo tồn sinh thái vừa là vùng đệm hứng n·ước l·ũ tất cả khu vực xung quanh)

Nhưng việc này là việc rất khó làm, cần chính phủ tuyên truyền từ từ mới thuận lòng dân và cần ưu đãi rất nhiều điều kiện khi tái định cư...

Thấy việc khó khăn, chính chủ tịch Hà tự mình dẫn đoàn đội đi vận động làm việc với dân, có ông ra tay, người dân lập tức hoan hô tán thành nhiệt liệt.

Thật ra người dân sinh hoạt khổ sở, muốn đi nhưng ngại bà con chòm xóm, lại không tiền, không chỗ để đi, giờ chủ tịch đích thân vận động, toàn bộ làng xóm đều đi hết thì không ai còn ngại ngùng gì nữa.

...

Chính phủ trung ương S quốc loay hoay bận bịu, phía các cấp chính quyền cơ sở cũng không rảnh rang gì. Mọi người chung tay góp sức, xây dựng - phát động phong trào thể dục thể thao toàn dân. Các giải thi đấu có giá trị giải thưởng cao liên tục được tổ chức, trong đó đáng chú ý nhất chính là giải bóng đá.

Giải này được treo giải thưởng cực cao, cao gấp 30-40 lần các giải khác, vì vậy đã khuyến khích người dân nhà nhà đá bóng, người người đá bóng. Cứ hễ rảnh rỗi, ngày nghỉ là đi đá bóng, con nít, phụ nữ, đàn ông đều đá bóng vì đều có giải thưởng riêng.

Giang Bình An đã thành công di dời sự nuối tiếc của người dân S quốc không học và thi tiếng S quốc được sang niềm đam mê trái bóng.

Nói thật lòng, người dân S quốc nào giờ đâu xa lạ gì chuyện đá bóng. Ngay từ lúc nhỏ chăn trâu, ai cũng từng dùng trái bưởi non giả bộ trái banh đá tới đá lui, vui đùa ỏm tỏi.

Nhưng giờ bắt đầu mang giày thể thao, đá banh da đàng hoàng, người dân S quốc dường như càng thêm bị trái bóng mê hoặc, đó là chưa kể các giải thưởng cực kỳ hấp dẫn.

Các giải đấu từ cấp xã, lên cấp huyện, cấp tỉnh và rồi cấp toàn quốc, các nhân tài đá bóng dần dần được phát hiện sau đó được hấp thu vào các câu lạc bộ bóng đá chuyên nghiệp mới được thành lập như: Sài Gòn, Hano, tập đoàn Hưng Nam, tập đoàn Trường Thọ, lính đánh thuê, hàng không, tàu biển, hiệp hội lâm nghiệp, hiệp hội hải sản...

Các câu lạc bộ này xây dựng sân vận động rất hiện đại và rất đẹp, trả lương rất cao cho cầu thủ, sau đó tổ chức giải bóng đá ngoại hạng S quốc, đây là giải đấu khác với giải quốc gia. Giang Bình An đang m·ưu đ·ồ tổ chức một giải bóng đá hấp dẫn nhất hành tinh ở S quốc. Hắn tin tưởng với số tiền lớn đổ vào nền công nghiệp bóng đá từ sớm, S quốc sẽ trở thành một cường quốc bóng đá hàng đầu thế giới.



Câu chuyện về thể lực và tốc độ của cầu thủ thường nằm ở chế độ dinh dưỡng và chương trình huấn luyện. Các cầu thủ nhí xuất sắc nếu được tuyển chọn vào các câu lạc bộ, chắc chắn sẽ được đào tạo tốt nhất. Người dân S quốc không thiếu người cao to, nhanh nhẹn... thiếu chỉ là cơ hội tỏa sáng và thu nhận được tiền lương, tiền thưởng đủ cao để theo đuổi đam mê.

...

Giữa tháng 10/1961, tỉnh Sông Bé, cậu hai Giang nhìn ngoài sân, mấy đứa con cùng trẻ em hàng xóm đang tranh giành nhau một trái banh da, trận đấu diễn ra sôi nổi, ông bảy Cò làm trọng tài, tuy đứng yên một chỗ nhưng tinh thần ông luôn tập trung cao độ, sẵn sàng tuýt còi bất cứ lúc nào...

Cảnh vui như thế nhưng cậu hai Giang chủ nhà lại đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui lòng vòng chóng cả mặt, lý do quá đơn giản, phía bên trong là Tần Hoài Như đang chuyển dạ.

Tâm trạng lần đầu làm cha thật kỳ lạ, cứ bổi hổi bồi hồi, lo được lo mất, dù rằng bên trong là cả một phòng được trang bị vô trùng, do vài bác sĩ và y tá người máy cấp cao đỡ đẻ.

Rồi bỗng thính lực cao tuyệt của Giang Bình An nghe tiếng trẻ con khóc oe oe, hắn mừng vui rớt cả nước mắt, cả người lâng lâng bay bổng như đang trên chín tầng mây...

Qua hơn 10 ngày sau lại đến Lâu Hiểu Nga sanh nở, cũng mẹ tròn con vuông, cả hai đều là con trai.

Niềm vui Giang thủ tướng có hai con trai này người dân S quốc, cũng như người dân cả Liên Minh Thịnh Vượng đều không biết.

Giang Bình An chỉ đãi hai bữa tiệc mừng một là đãi hàng xóm láng giềng với danh nghĩa cậu hai Giang, hai là đãi các lão hữu lãnh đạo của Liên Minh Thịnh Vượng.

Con trai với Tần Hoài Như hắn đặt tên là Giang Tri Trí, con trai với Lâu Hiểu Nga lại đặt tên là Giang Tri Tín.

Nhân dịp này cả năm đứa con lớn cũng được đặt tên lấy họ Giang:

Đại Mao: Giang Tri Nhân

Nhị Mao: Giang Tri Lễ

Tam Mao: Giang Tri Nghĩa



Tiểu Đương: Giang Như Hoa

Tú nhi: Giang Như Ngọc.

Cả bảy anh em hợp nhau lại trở thành Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín, Như Hoa, Như Ngọc.

Từ đây mấy đứa con trong nhà càng khắng khít, thân nhau như anh chị em ruột. Có thêm đứa con trai, Tần Hoài Như cũng bớt hoài niệm về Bổng Ngạnh, nàng dồn tình thương vào đứa con trai út giống như muốn đoạn tuyệt với quá khứ. Thậm chí nàng còn nghe nói chồng cũ đã có vợ mới, con trai nàng cũng chấp nhận và gọi người ta là mẹ.

...

Vừa đón hai đứa con trai chào đời, Giang Bình An lại đón tiếp tin vui từ Đại Thịnh đế quốc: Dù Bạch Kim đã cho thu hoạch những trái cây chín bói đầu tiên sau 10-11 tháng gieo trồng ròng rã.

Giang Bình An vui mừng chờ hai đứa con cứng cáp đầy tháng, liền dẫn cả nhà bay về Thịnh Cung ở Quảng Đông, vừa đãi tiệc đầy tháng, vừa xem thu hoạch Dù Bạch Kim. Lần này Hắc Phi Long lại phải đổi xác xe, biến thành một xe 20 chỗ ngồi mới chứa hết đại gia đình. Thậm chí Giang Bình An còn gắn thêm hai cái nôi em bé cho hai đứa con trai nhỏ.

Vốn việc vui là thế, vừa đầy tháng hai đứa con trai, vừa thu hoạch trái cây năng lượng, nhưng không hiểu sao trong lòng của Giang Bình An lại không thể nào yên tĩnh, cứ xao động bất an.

Hắn làm nhiều cách tĩnh tâm nhưng không được, đành nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ có người muốn gây bất lợi cho hắn. Ngay lập tức hắn cho cửa hàng ảo mở ra bán kính thu hút vật phẩm trải rộng rà quét hết cả trái đất, để thử xem coi có ai muốn hại hắn và người thân hay không.

Quét đi quét lại cuối cùng hắn phát hiện bất thường: Ở rìa khu rừng Amazon, có một nhóm người tụ tập họp hành, nhưng kỳ lạ là gian phòng họp của họ lại nằm sâu 300m dưới lòng đất.

Điều kỳ lạ thứ hai là nhóm 20 người này chia làm 2 phe, một phe do chủ tịch Mao Trạch Đông cầm đầu, một phe do tổng thống Mỹ đương nhiệm cầm đầu.

Thông qua bán kính thu hút vật phẩm và chức năng thẩm định, Giang Bình An chỉ có thể nhìn thấy hình mà không nghe thấy tiếng. Nhưng để khắc phục nhược điểm này, Giang Bình An đã khổ luyện học khẩu hình.

Và từ Mao chủ tịch nói chuyện, hắn nhìn ra được hai chữ:

Đánh bom...