Phổ Nghi: - Chủ tịch Hà nói quá đúng! U Nu, nhất thống thiên hạ có phải là cần điều kiện như vậy không?
U Nu: - Đúng là cần như vậy nhưng chưa đủ vì lòng người trắc trở, Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta hiện giờ thế mạnh như vậy, nhưng đâu có thêm nước nào quyết tâm ăn chung nồi với chúng ta đâu, ai cũng giữ khư khư quyền lực của riêng mình. Đây là thói đời, không trách người ta được. Ví dụ nếu lúc trước Myanmar và Niger tình hình tốt hơn thì chưa chắc ta và Hamani Diori đã xin gia nhập Liên Minh. Thậm chí nếu S quốc không bị chia cắt Bắc - Nam, nồi da xáo thịt, khó khăn muôn bề... thì thử hỏi chủ tịch Hà có lặn lội đường xá xa xôi qua tận Quảng Đông hay không?
Chủ tịch Hà gật gù công nhận, ông vuốt chòm râu cười nói:
- U Nu nói quả không sai! Lòng người trắc trở, ai cũng có tư tâm, ai cũng muốn gìn giữ cái riêng, sự độc lập tự do cho riêng mình.
Phổ Nghi thấy lề mề quá, ông hối thúc: - Này này U Nu, có cái gì cứ nói thẳng ra đi, đừng úp úp mở mở khó chịu quá!
U Nu không trả lời liền, ông rót rượu đầy ly của năm người, sau đó ông giơ cao ly rượu xin lỗi trước khi trình bày:
- Xin lỗi Phổ Nghi, chuyện này là cấm kỵ. Đúng ra ta sẽ không bao giờ nói tới, hoặc cùng lắm thì nói riêng với Giang thủ tướng. Nhưng vì năm trái bom H hồi sáng quá nguy hiểm, làm cho cả Giang thủ tướng cũng phải phá giới sát sinh, nên giờ ta mới muốn đề cập chuyện cấm kỵ này cho chung cả nhóm. Nào, hãy cùng cạn ly rượu này, và đừng trách ta nếu điều ta nói ra không đúng nhé! Dô...
Dô... dô... dô... dô...
Rượu đã cạn, U Nu nương men rượu cay nồng nói ra điều thắc mắc đã bấy lâu nay:
- Giang thủ tướng, mọi người xưa nay nhìn vào Đại Thịnh đế quốc, người ta chỉ có nhìn thấy Phổ Nghi, ngài và khu công nghiệp, khu trồng Dù Bạch Kim, thư viện siêu cấp... Nhưng chúng ta ở đây biết nhau quá rõ, khung sườn giữ Đại Thịnh đế quốc đứng vững lại chính là mấy ngàn công nhân viên chức, từ chính phủ trung ương xuống tới cấp địa phương... Họ cần mẫn, hiệu suất kinh người, và quan trọng nhất là không nhiễm bất kỳ một thói hư tật xấu gì của con người cả. Không có t·ham n·hũng, làm biếng, yếu ớt hay phạm lỗi lầm dù lớn hay nhỏ... Vậy ta muốn hỏi thắc mắc bấy lâu nay: Họ có phải là con người hay không?
Giang Bình An thấy U Nu đã bộc bạch cõi lòng, hắn biết tiếp xúc lâu với một người thông minh như vậy thì trước sau gì bí mật cũng bật mí mà thôi, trừ phi hắn cố tình làm lơ không trả lời. Nhưng ở đời, đâu thể giữ bí mật hoài được, rất mệt mỏi và nặng nề, cần phải có bạn bè thân thiết và người thân chia sẻ gánh nặng thì mới sống dễ chịu thoải mái được.
Hiện tại bí mật về người máy có Thịnh Đế Phổ Nghi biết ngay từ đầu, sau đó hắn có chia sẻ thêm cho vợ cả Tần Hoài Như. Giờ ngồi trong bàn nhậu này, tất cả đều đã ăn chung nồi, cùng một guộc, hắn nghĩ đã đến lúc thích hợp công khai bí mật về người máy:
- Khà khà khà... Ngồi ở đây, chỉ có bệ hạ Phổ Nghi là biết bí mật này lúc cùng ta lập quốc mà thôi. Giờ ta sẽ nói ra chia sẻ thêm cho các lão hữu: U Nu nghi ngờ rất đúng, tất cả họ đều là người máy cao cấp, không phải là người thật.
Trừ Phổ Nghi khoái trá cười hắc hắc vì biết trước bí mật này rất lâu, còn lại ba người khác đều thở phào, vừa sung sướng vì được giải đáp nghi vấn, lại vừa yên lòng vì càng chia sẻ bí mật chứng tỏ càng thêm thân cận.
Lại một vòng rót rượu cụng ly, sau đó U Nu trình bày tiếp ý kiến:
- Nếu ta đoán không lầm thì những người máy cao cấp này, Giang thủ tướng sẽ dễ dàng làm cho chúng giống với bất kỳ ai. Bằng chứng là Giang thủ tướng đã sử dụng rất nhiều thế thân của chính mình, xuất hiện trước công chúng ở cả bốn nước và California. Vậy sao hiện giờ chúng ta không làm ra một đám nguyên thủ quốc gia người máy để thống nhất thiên hạ.
Giang Bình An nghe vậy liền lắc đầu:
- Không thể được, làm như vậy là dối trá, sẽ làm thiên hạ đại loạn.
U Nu thấy Giang Bình An lắc đầu kiên quyết quá, ông ta ái ngại không lên tiếng nữa. Trên bàn nhậu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, Phổ Nghi và Hamani Diori nhíu mày suy tư về kế hoạch của U Nu, phải nói rằng mấy chữ nhất thống thiên hạ luôn luôn hấp dẫn. Giang Bình An cười khổ cầm ly uống rượu, hắn biết nhất thống là tốt, nhưng nếu biện pháp thô thiển quá sẽ gây hại rất lớn. U Nu thì lặng lẽ không nói, nhưng ông này biết người có thể nói phục Giang Bình An là ai, vì vậy ông ta liên tục nháy mắt với... chủ tịch Hà.
Chủ tịch Hà là lão tiền bối, hành tẩu trong thiên hạ cả nửa thế kỷ ròng rã, làm sao không hiểu được ẩn ý nháy mắt của U Nu. Nhưng hiểu là hiểu, ông cần phải chấp thuận được nó thì ông mới lên tiếng được. Sau đó chủ tịch Hà bỏ qua mọi người, một mình nhắm mắt suy tính thiệt hơn.
5 phút
10 phút
15 phút trôi qua, bỗng nhiên chủ tịch Hà mở bừng hai mắt sáng quắc, miệng ông mỉm cười vì đã suy nghĩ thấu đáo vấn đề và cũng đã tìm ra được vài biện pháp thích hợp để sử dụng.
Vừa nhìn thấy biểu hiện này của chủ tịch Hà, U Nu vui sướng hân hoan trong lòng, ngay cả Phổ Nghi và Hamani Diori nãy giờ cũng dần thấm ý, cũng đang chờ mong lão tiền bối khai kim khẩu để phá cục.
Thế nhưng chờ mãi 15 phút mới chờ được chủ tịch Hà khai khẩu, vậy mà câu nói đầu tiên của ông lại làm cả ba ông bạn già kia suýt té ghế:
Chủ tịch Hà: - Ây da... nãy giờ ta nhắm mắt làm mọi người đợi lâu... Thôi, giờ khuya rồi, tất cả về ngủ thôi!
U Nu sốt ruột: - Ậy... chủ tịch, ngài đừng trêu nữa!
Phổ Nghi: - Ta nói lão ca ca à... ông đừng chơi người như vậy được không?
Chỉ có Hamani Diori, tuy tầm nhìn chiến lược, và địa vị thấp nhất ở đây nhưng EQ cực cao, ông đã cảm nhận được chủ tịch Hà đang làm hòa hoãn lại bầu không khí để dễ dàng thuyết phục được Giang thủ tướng hơn, chính vì vậy ông chỉ lặng lẽ ngồi cười, chứ không nóng nảy sốt ruột, thật sự là gừng càng già càng cay.
Chủ tịch Hà liếc mắt nhìn Hamani Diori, ông biết đối phương hiểu ý bèn mỉm cười gật nhẹ đầu cảm tạ đã thông cảm, sau đó ông thủng thẳng nói với Giang Bình An:
- Giang thủ tướng, có thể nói tình cảnh tốt đẹp của Liên Minh Thịnh Vượng, bốn nước chúng ta và California... đều do tay một mình ngài gầy dựng. Công tích của ngài lớn nhất nhưng mà... chính ngài cũng trở thành nhược điểm lớn nhất của Liên Minh. Có thể nói thẳng ra như vầy, ngài còn thì Liên Minh còn, ngài mất thì Liên Minh sẽ lập tức bị xé nát. Ta biết ngài cũng đã nghĩ đến điều này khi cố tình ẩn cư, đưa U Nu ra điều hành Liên Minh. Nhưng điều hành tốt đẹp là một chuyện, còn tồn tại hay không khi mất ngài lại là một chuyện khác!
Giang Bình An cười khổ nói: - Thành bởi do ta, mà bại cũng do ta... có được ắt có mất. Khốn cục này nan giải!
Chủ tịch Hà: - Nó nan giải vì ngài muốn dùng biện pháp bình thường giải quyết. Chỉ khi ngài dùng biện pháp phi thường thì nó sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Giang Bình An: - Vậy không lẽ chủ tịch Hà cũng muốn ta sử dụng người máy thay thế người thật, đó là vi phạm nguyên tắc, lâu dài sẽ làm thiên hạ đại loạn. Lúc đó dù còn ta thì Liên Minh Thịnh Vượng cũng đã thối tha danh tiếng, trở thành một liên minh lừa gạt...
Chủ tịch Hà: - Cái máy móc nào đo ra ngài tài trí bình thường vậy Giang thủ tướng? Vừa mới nói khởi đầu, ngài đã đưa ra luôn đáp án rồi còn đâu! Nhưng ta lại có biện pháp chiết trung, vừa sử dụng người máy lại vừa không thay thế người thật... Nếu may mắn thành công, thì Liên Minh Thịnh Vượng sẽ thống nhất thiên hạ, và lại không mang tiếng là một liên minh lừa gạt. Lúc đó U Nu kinh doanh liên minh vững như một thùng thiếc, dù lỡ Giang thần tiên ngài có đến giờ, đến giấc bạch nhật phi thăng biến mất, thì cả liên minh cũng sẽ không sao! Đây không phải là điều tất cả chúng ta mong muốn hay sao?
Lão tiền bối quả nhiên là lão tiền bối, chủ tịch Hà vừa nói xong câu này, cả đám đều hứng thú dạt dào, bỏ ngay bàn nhậu, chuyển qua phòng làm việc của thủ tướng để uống trà, h·út t·huốc và bàn đại kế thống nhất thiên hạ.
...
Buổi họp bàn này thâu đêm suốt sáng, thế nhưng sáng ra ai cũng tinh thần tỉnh táo, vui vẻ ra mặt vì đã tìm được con đường khả thi gồm thâu tất cả.
Cả năm người hứng thú bừng bừng đang định triển khai đại kế nhưng ngay lập tức các bà vợ xuất hiện lôi kéo ngay mấy ông trở về rồi bắt ngủ bù ngay. Tội nghiệp mấy đại lão gia, đang định hoành triển thân thủ thì lệnh ông không bằng cồng bà, đặc biệt trong đó có tới 5 bà bầu, hai bà vừa sanh nở.
...
Tiếp theo vài ngày, cả thế giới, tất cả các quốc gia và vùng lãnh thổ đều nhận được lời mời đến Đại Thịnh đế quốc xem thu hoạch Dù Bạch Kim và tham gia đại hội kỷ niệm một năm thành lập Liên Minh Thịnh Vượng: 15/1/1962.
Còn gần 3 tháng để nhóm Giang Bình An chuẩn bị chu đáo kế hoạch thống nhất thiên hạ. Phần chuẩn bị này đầu tiên là Giang Bình An phải thu thập dữ liệu tất cả các nguyên thủ quốc gia cũng như vùng lãnh thổ để tạo ra người máy giống hệt như bản thân người thật.
Giống từ giọng nói, cách nói năng, cách đi đứng, trí nhớ, sở thích... thậm chí những vết sẹo lớn, vân tay, tròng mắt... tốt nhất là giống nhau như đúc.
Chỉ riêng thu thập mớ số liệu chi tiết này, Giang Bình An đã rất vất vả thao tác gắn camera mini từ xa, vừa quay phim vừa thu âm. Công việc rất chán ghét, rất nhiều tình cảnh sa đọa phi nhân tính hắn không muốn nhìn, rất nhiều tội ác đã diễn ra... nhưng hắn không can thiệp được, chỉ lẳng lặng nhìn thôi... Mỗi khi bức xúc muốn từ bỏ, hắn lại nghĩ đến cảnh Liên Minh Thịnh Vượng có thể độc lập vận hành để tự động viên chính mình...