Đại Náo Từ 1960

Chương 265: . Kịch lớn hạ màn



Chương 265. Kịch lớn hạ màn

... Ta xin mời lại một lần nữa, nguyên thủ quốc gia nào muốn ở lại tham gia vào nội các để cống hiến cho Đại Việt xây dựng một Xã Hội Lý Tưởng, xin hãy giơ tay cao lên nào!

Giọng nói như ác ma dụ dỗ của Giang Bình An vang vọng quanh quẩn khiến các quan chức quốc tế nổi hết da gà, đây là lần thứ ba liên tiếp trong ngày hôm nay họ nghe được lời kêu gọi giơ tay biểu quyết.

Lần thứ nhất Hoa Bắc bị Hoa Nam thâu tóm. (PS: lần này tự nguyện, muốn ép Đại Thịnh đế quốc)

Lần thứ hai tất cả các quốc gia bị Đại Việt thâu tóm.

Giờ là lần thứ ba, không lẽ các nguyên thủ quốc gia lại ngu ngốc liên tiếp giơ tay như vậy?

Nhưng điều các quan chức lo sợ nhất vẫn xảy ra, một rừng cánh tay thẳng tắp được tất cả các nguyên thủ quốc gia giơ lên, tự nguyện ở lại gia nhập nội các của chính phủ mới.

- Tổng thống, ngài bỏ đất nước, bỏ cả gia đình để ở lại đây sao?

- Tầm bậy! Đất nước giờ đã gia nhập Đại Việt, ta ở lại đây công tác cho Đại Việt tức là công tác cho đất nước rồi còn gì. Với lại ta không ở lại tranh thủ lợi ích lớn nhất cho nước ta, lỡ bị người khác chiếm hết thì sao? Lúc đó nhân dân oán trách sao nước mình không được ưu ái như nước khác, thì ai chịu trách nhiệm? Các ngươi hay ta?

- Ôi trời, có chuyện này nữa sao?

- Sao lại không, hễ ở đâu có người tụ tập là ở đó có giang hồ. Huống chi cả một đám nguyên thủ quốc gia, toàn là cao thủ chính trị, chuyên môn của họ là lôi kéo, chia bè chia phái, cãi cọ, tranh giành, đùn đẩy trách nhiệm... Phải nói nội các mới là giang hồ trung chi giang hồ... Ta mà không hy sinh ở lại thì nước ta chỉ còn lại nước xúp loãng mà húp thôi, hiểu chưa?

- Ậy... giờ ta đã hiểu tổng thống ngài vất vả lo toan. Nhưng còn gia đình của ngài thì sao?

- Ối dào, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Phu xướng phụ tùy. Nếu ta ở đây công tác vì đất nước, gia đình của ta sẽ phải qua đây sinh sống thôi, dù gì bên này cũng sẽ trở thành trung tâm chính trị của cả thế giới, phồn hoa đô hội đầy đủ, vợ con ta qua đây tốt hơn chỗ cũ gấp trăm lần. Không biết chừng tất cả nguyên thủ quốc gia hợp nhau lại tạo thành một làng tổng thống, sinh hoạt với nhau, tạo ra một kỳ quan, một kỳ tích trong xã hội nữa ấy chứ!



- ???

Các nguyên thủ quốc gia mồm mép ba hoa, lừa dối các quan chức của họ rối tung rối mù, cuối cùng các quan chức đành lặng lẽ ra về mà không có nguyên thủ quốc gia của mình. Cho mãi đến lúc về đến nước nhà, họ cũng không hiểu tại sao chỉ đi dự l·ễ t·ang mà vừa mất đi quốc gia vừa mất đi nguyên thủ một cách gọn gàng và êm thấm như vậy!

...

Khi các quan chức quốc tế ra về hết, cả sảnh đường chỉ còn lại có người một nhà: Giang Bình An, chủ tịch Hà, Hamani Diori, U Nu cùng các nguyên thủ quốc gia, lúc này Giang Bình An mới lộ vẻ mặt mệt mỏi cực kỳ, và trước sự ngạc nhiên của ba lão bằng hữu, hắn phất tay thu hết đám nguyên thủ quốc gia vào không gian trữ vật.

U Nu: - Ấy c·hết, Giang thủ tướng, ngài làm gì vậy?

Hamani Diori: - U Nu, có gì đâu mà la làng, chắc Giang thủ tướng xử lý gọn bọn này cho đỡ ngứa mắt đó mà!

Chủ tịch Hà là người hiểu rõ Giang Bình An nhất, ông lên tiếng thanh minh:

- U Nu, chuyện đâu còn có đó, đừng lo lắng. Hamani Diori, Giang thủ tướng không phải là người hiếu sát, đừng hiểu lầm. Lỡ ông cứ tối ngày kêu xử lý này nọ, Giang thủ tướng mà buồn tình làm theo thì máu chảy thành sông đó!

Hamani Diori le lưỡi hết hồn, nhờ chủ tịch Hà nhắc nhở mà ông ta mới nhớ lại một Giang Bình An Ma Thần mặc chiếc áo nhuộm máu lệ khí xung thiên. Ông ý thức được Giang thủ tướng giờ rất nguy hiểm, không còn hiền dịu như ngày xưa nữa!

U Nu cũng nhận ra mình thất thố. Trái ngược với Hamani Diori không sợ trời không sợ đất, U Nu lại quá sợ Giang Bình An nổi lên tánh hiếu sát, tàn sát bừa bãi không cần thiết. Nên khi Giang Bình An thu hết đám nguyên thủ, U Nu mới hốt hoảng r·ối l·oạn, giờ nghĩ lại thấy mình quá lo lắng, quá xem thường Giang thủ tướng, xem ra vẫn là chủ tịch Hà có công lực thâm hậu nhất, luôn hiểu thấu đáo về Giang thủ tướng.

Giang Bình An vẫn lộ nét mệt mỏi, hắn nghe ba lão bằng hữu nói ba câu, thể hiện cả ba thái độ khác nhau của ba người, nhưng hắn đang tâm mệt nên không thèm để ý, cũng không thèm trả lời, đối với bạn thân, đâu cần phải để ý tính toán chi li cho nhiều làm gì!

Giang Bình An: - Đi, đi với ta vào phòng thủ tướng nghỉ ngơi, ta mệt mỏi quá rồi!

Chủ tịch Hà: - Nhưng linh đường thì sao? Không ai túc trực sao? Hay ba người đi đi, ta ở lại với Phổ Nghi cho có người bầu bạn!



Giang Bình An xua tay: - Trực làm gì? Đây chỉ là một cái áo quan rỗng tuếch!

Hamani Diori: - Nhưng vừa nãy rõ ràng linh hồn của Phổ Nghi quay về mà, còn tắt luôn cả đèn điện nữa.

Giang Bình An cười khổ, hắn dàn dựng vở kịch thành công quá, ngay cả các bạn thân cũng bị gạt gẫm ngon lành huống chi là người ngoài, Giang Bình An thấy đã đến lúc hạ màn kịch lớn, hắn giả vờ phất tay nhưng lại âm thầm ra lệnh cho tiểu Thịnh, một trí tuệ nhân tạo điều khiển Thịnh Cung.

Ngay lập tức đèn trong sảnh đường vụt tắt đúng một giây rồi vụt sáng giống hệt như lúc trước. Lần này cả ba người chủ tịch Hà đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra, Phổ Nghi quay về đây chứng kiến chỉ là một trò lừa bịp do Giang thủ tướng đạo diễn.

Giang Bình An: - Rõ ràng rồi nhé, cùng đi thôi, linh đường này chỉ là chướng nhãn pháp, lừa gạt mọi người. Đi nghỉ ngơi thôi, ta mệt quá rồi!

Giọng nói của Giang Bình An nhẹ tênh, không phải nhẹ nhàng của kẻ không lo không nghĩ mà là nhẹ giọng thều thào của một người đã tổn hao tâm lực quá nhiều. Cả ba người chủ tịch Hà thầm tự trách, vì vậy vừa vào ngồi nghỉ trong phòng thủ tướng, U Nu đã vội lên tiếng:

- Giang thủ tướng, sao có việc lớn như vậy mà ngài không để bọn ta giúp sức, phải tự cáng đáng một mình cho tiều tụy tinh thần?

Hamani Diori không nói gì, chỉ nhìn và chờ nghe đáp án, còn chủ tịch Hà thì lúi cúi pha trà, ông muốn dùng trà giảm bớt áp lực cho bạn mình. Giang Bình An lắc đầu trả lời:

- Không ai giúp được, việc này chỉ có ta mới làm được, thậm chí cực kỳ khó đối với ta luôn, vì vậy làm xong mới mỏi mệt như vầy.

U Nu: - Nó là việc gì?

Giang Bình An: - Trong vòng một giây cúp điện phải đánh tráo cả phái đoàn của Bắc Kinh và toàn bộ các nguyên thủ quốc gia, vừa tráo người vừa thay đồ, chỉnh tóc sao cho giống nhất...



Hamani Diori: - Ah... vậy tất cả bọn họ đều là người máy sao?

Giang Bình An: - Phải, đều là người máy của ta thả ra, như vậy lúc thẩm án xét xử họ mới gục đầu nhận tội nhanh chóng như vậy, và các nguyên thủ quốc gia mới giơ tay đồng thuận 100% tới 2 lần, giúp cho đại kế thành công.

Chủ tịch Hà: - Thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ một giây tắt đèn mà hoàn thành được tất cả, quả nhiên là thần thông quảng đại.

Giang Bình An cười khổ: - Không quảng đại gì đâu, nên giờ ta mới mệt muốn xỉu luôn nè!

Chủ tịch Hà: - Khà khà khà... vất vả cho ngài quá, giờ ta mời Giang thủ tướng uống tách trà, trà này của ngài ta pha không quen, hơi bỏ trà nhiều tí, có thể bị đắng đấy!

Giang Bình An: - Không hề gì! Đắng một ít cũng tốt, mau tỉnh táo mà thôi!

U Nu: - Nhưng ta vẫn không hiểu, các phái đoàn chỉ qua đây có 1-2 ngày, làm sao mà Giang thủ tướng lại làm ra nhiều người máy giống hệt như vậy!

Giang Bình An: - Cái khó khăn nằm ở ngay đó. Khó nhất là phái đoàn của Bắc Kinh, ta không có nhiều dữ liệu về bọn họ, nên chỉ làm ra người máy đại khái qua loa rồi thay thế cho đủ số lượng, cũng may do bắt hết cả phái đoàn nên bọn chúng không nhận ra người bên cạnh không giống, còn các phái đoàn khác cũng không nhận ra điều gì. Chỉ có ở quê nhà Bắc Kinh, chắc có lẽ có người thân nhận ra điều gì đó, nhưng ván đã đóng thuyền, bọn h·ung t·hủ này sẽ bị xử tội, không còn cơ hội lọt ra ngoài nói tầm bậy nữa.

U Nu: - Vậy còn các nguyên thủ quốc gia, số lượng hàng trăm, làm sao ngài làm được bản sao chính xác để các quan chức khác không nhận ra?

Giang Bình An: - Chuyện này phải nói rằng may mắn. Lần trước chúng ta khuếch trương Liên Minh Thịnh Vượng ra toàn cầu, ta đã có làm bản sao cho tất cả các nguyên thủ quốc gia, nhưng lúc đó vô dụng không xài. Nhưng ta nhận ra rằng lúc ta âm thầm quan sát thu thập dữ liệu các nguyên thủ quốc gia, ta được rèn luyện tâm cảnh rất tốt, và thế là sau đó ta vẫn tiếp theo âm thầm theo dõi các tân nguyên thủ quốc gia, những người đã thay thế cho đám sâu mọt b·ị b·ắt giữ vì phạm tội.

Hamani Diori: - Trời ơi! Ngài vẫn theo dõi, vẫn thu thập dữ liệu?

Giang Bình An: - Phải, nó giúp ích cho ta rèn luyện tâm cảnh. Và nhờ vậy lần này làm gấp các bản sao thay thế, ta mới có thể làm ra bản sao tốt và nhanh như vậy! Nhưng thú thật là rất mệt.

Hamani Diori: - Ông trời của ta ơi! Sao Giang thủ tướng anh minh thần võ của chúng ta lại biến thành một kẻ theo dõi cuồng nè trời! Ngài nói thật đi, ngài có theo dõi bọn chúng tôi không?

Câu hỏi pha trò của Hamani Diori làm chủ tịch Hà và U Nu cười ha hả, nhưng câu trả lời của Giang Bình An làm cả ba người bạn phải chuyển cười thành mếu ngay lập tức:

- Có chứ sao không! Theo dõi rất nhiều.

- ???