Đại Náo Từ 1960

Chương 270: . Hải Đường báo thù



Chương 270. Hải Đường báo thù

Tiêu Dao (Phổ Nghi): -Thế còn cái đám Bắc Kinh thì sao?

Giang Bình An: - 36 tên, không thoát tên nào, đã bị ta giam giữ trong phòng kín không thấy ánh mặt trời suốt 79 ngày đêm, mỗi ngày chỉ cho chúng uống nước cháo bắp loãng cầm hơi, cho chúng bị cái đói, rét giày vò... Giờ bệ hạ đã hồi phục, số phận của tất cả bọn chúng đều tùy thuộc vào ngài! Muốn tùng xẻo, ép uống thuốc độc, treo cổ hoặc ngũ mã phanh thây... đều được.

- Ha ha ha... - Tiêu Dao cười dữ tợn - Ta muốn đích thân thiên đao vạn quả bọn chúng...

Hải Đường hốt hoảng ngăn cản: - Không... bệ hạ, ngài đừng làm tay mình nhuốm máu vì cái lũ súc sinh đó. Th·iếp đã mất Tâm nhi, giờ th·iếp không muốn mất thêm một bệ hạ nhân từ, thay bằng một bệ hạ tay nhuốm máu tươi.

Tiêu Dao giận dữ: - Ta muốn tự tay mình băm vằm bọn chúng để trả thù cho ta, trả thù cho Tâm nhi...

Hải Đường: - Không đáng chút nào! Bệ hạ là cha, th·iếp cũng là mẹ... Tâm nhi đã đi xa rồi, nhưng th·iếp tin chắc nó muốn cha mẹ luôn sống hạnh phúc nhẹ nhàng mà không phải sống trong thù hận... Hãy nghe lời th·iếp một lần... Th·iếp xin chàng!

Tiêu Dao cười khổ: - Hảo hảo hảo... nàng trước giờ về ở với ta đã 2-3 năm nay, chưa từng mở miệng cầu xin điều gì... Nay là lần đầu tiên, thôi được, ta sẽ không tự tay nhuốm máu, nhưng ta có quyền nhờ Giang thủ tướng kết liễu chúng theo cách ta chọn đúng không?

- Đúng vậy! - Hải Đường vui mừng - Bệ hạ chỉ cần không nhuốm máu là được! Thậm chí th·iếp có thể tư vấn cho bệ hạ xử lý bọn súc sinh đó một cách rất tuyệt đấy!

Tiêu Dao: - Cách gì?

Hải Đường: - Xưa nay người ta hay nói độc nhất là lòng dạ đàn bà. Bọn chúng đã dùng độc hại gia đình của chúng ta, dẫn đến quốc phá gia vong, giờ th·iếp cũng muốn cho chúng nếm thử lòng dạ đàn bà là độc như thế nào... Chẳng những chúng phải c·hết vì trăm ngàn thứ độc mà chúng còn phải chịu nổi khổ thiên đao vạn quả mà bệ hạ muốn làm với chúng!

Tiêu Dao: - Có cách đó luôn sao?

Hải Đường: - Có, lần trước bệ hạ có kể về chuyện mở rộng Liên Minh Thịnh Vượng ra toàn cầu, Sứ Giả Địa Ngục đã giới thiệu về rất nhiều cách mai táng người sống khiến tất cả nguyên thủ quốc gia sợ ướt cả quần... Trong đó "xà táng" là đáng sợ nhất, chỉ cần nhờ Giang thủ tướng tìm về hàng trăm hàng ngàn con rắn độc sau đó cho bọn súc sinh vào chung mai táng, đảm bảo chúng sẽ hưởng hết trăm ngàn loại độc, còn bị bầy rắn đói xâu xé...

Cả gian phòng năm người đàn ông đều hít hà, phải công nhận câu "độc nhất phụ tâm nhân" là có thật. Nhưng ngẫm lại, có thù báo thù, có oán báo oán là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vả lại làm vậy Tiêu Dao cũng không cần thiết bị nhuốm máu hai tay... xem như một công đôi việc.

Cuối cùng mọi người thống nhất dùng xà táng để mai táng cái đám 36 người quan chức Bắc Kinh, những kẻ chủ mưu này phải đền tội cho âm mưu thâm độc của chúng, chính thức kết thúc cái gọi là chính quyền Bắc Kinh.

...

Ở phương Bắc xa xôi, có hai người bạn già ngồi uống trà nói chuyện với nhau.



- Vương chủ nhiệm, đã thật lâu không gặp!

- Lý lão, đúng là đã lâu không gặp! Sao ngài biết ta ở đây?

- Khà khà khà... có tâm thì biết thôi! Ta ghé thăm để báo tin.

- Tin gì? Vui hay buồn?

- Có vui có buồn, ông nghe tin nào trước?

- Tin buồn trước đi, để lát nữa còn lại tin vui dễ sống an hưởng tuổi già hơn!

- Khà khà khà... Lần trước chuyện á·m s·át Giang Bình An ở Bắc Kinh thất bại, ông thổ hai lần huyết rồi xin cáo lão hồi hương. Lúc ấy ông làm rất tuyệt, tuyệt đến nỗi nhiều khi ta có cảm giác ông cố tình thổ huyết để thoát cái vũng lầy Bắc Kinh ah!

- Người hiểu ta, Lý lão vậy! Đúng là ta không còn muốn ở trong vũng lầy đó nữa, nơi đó không có hy vọng, đặc biệt là từ khi Giang Bình An thủ tướng xuất thế. Nhưng chuyện ta thổ huyết hai lần là thật chứ không phải giả vờ.

- Có phải vì hai cô học trò cưng mà ông xem như con gái không?

- Phải! Hiện giờ chắc chỉ có Lý lão là còn nhớ đến hai đứa nó thôi!

- Phải, chỉ còn mình ta thôi! - Lý lão chuyển mặt cười qua vẻ mặt khổ đau đắng ngắt - Tất cả mọi người khác đều mất hết rồi!

- Ta biết! Tuy ở đây thâm sơn cùng cốc nhưng ta có trang bị radio, ti vi, vẫn nghe được và xem được tin tức quốc tế. Cái ngày định mệnh t·ang l·ễ của Thịnh Đế Phổ Nghi, cả đám 36 quan chức Bắc Kinh cúi đầu nhận tội ta đều thấy, thậm chí là xem trực tiếp luôn.

- Nếu vậy thì ông chắc đã biết chính quyền Bắc Kinh đã tiêu tùng, Trung Hoa cũng đã c·hôn v·ùi cùng Thịnh Đế Phổ Nghi phải không?

- Phải! Nhưng ta không hề ngạc nhiên chút nào. Ta đã dự đoán ra ngày này từ lúc ta cáo lão ở Bắc Kinh.

- ???

- Lý lão đừng nhìn ta như vậy! Giang Bình An thủ tướng là một con cọp, một con rồng... Ông ấy không muốn hại người, nhưng Bắc Kinh cứ năm lần bảy lượt muốn mưu hại người ta, cuối cùng chắc chắn quốc phá nhân vong, tiêu tan như bọt nước!



- Chặc chặc... - Lý lão chắc lưỡi trêu ghẹo - Ông nói nghe hay lắm, ai đưa ra Điêu Thuyền Tam Kế? Ai dàn cảnh đặt bẫy ở Bắc Kinh?

- Là ta, chơi mưu kế hai lần đánh mất hai đứa học trò cưng nên thổ huyết đó!

- Khà khà... chúng vẫn còn chứ có mất đâu, ta không tin ông không biết tung tích của hai đứa nhỏ!

- Ta có biết Hải Đường thành hoàng hậu của Phổ Nghi, còn Lý Tố Linh thì thật sự thất tung.

- Vậy giờ ta báo tung tích của nó có xem như tin vui hay không?

- Tin buồn trước đi, tin gì sao ông không nói?

- Nói gì nữa, chính phủ và Trung Hoa bồi táng ông đã biết rồi còn gì! Giờ ta chỉ còn tin vui mà thôi. Tin về Lý Tố Linh, nghe không nào?

- Nghe... ta nghe đây!

- Tin này rất vui và cũng rất lạ. Ta thật sự phục ông, nếu ông coi hai cô bé đó là con gái thì giờ ta chúc mừng ông, ông vừa làm cha vợ của Phổ Nghi vừa làm cha vợ của Giang thủ tướng. Lý Tố Linh đang làm thê tử của Giang Bình An đó!

- Hả? Lý Tố Linh là sát thủ mà, lại còn á·m s·át Giang Bình An, là á·m s·át chứ đâu phải là mỹ nhân kế giống Hải Đường, làm sao hai người họ lại thành đôi được?

- Bởi vậy mới nói thế gian kỳ lạ, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Chẳng những Lý Tố Linh làm thê tử, mà còn sinh ra một cô con gái cho Giang thủ tướng nữa.

- Thế thì quá tốt rồi! Chắc có lẽ Lý Tố Linh đã nhận được mật tín của ta nên bỏ nghề sát thủ, hai người bọn họ: kẻ á·m s·át, người b·ắt c·óc, tiếp xúc gần gũi với nhau, cuối cùng sinh ra tình cảm cũng không phải là không thể... Giờ Tố Linh an bề gia thất, ta cũng nhẹ trong lòng. Cảm ơn ông bạn già cho ta biết tin này, ta sẽ vui hơn khi an hưởng tuổi già.

- Khà khà khà... Lý lão ta cũng không biết giúp gì cho ông, may mắn biết được tin này nên vội báo cho ông vui!

- Đa tạ đa tạ... Ta đây cũng chúc mừng Lý lão vậy!

- Chúc mừng ta chuyện gì?

- Khà khà khà... đừng tưởng ta ở nơi thâm sơn cùng cốc mà không biết! 36 người quan chức Bắc Kinh bị tóm gọn, nhưng vẫn còn lọt lưới một mình Lý lão ngài, ta không chúc mừng sao được?



- Đúng đúng... chúc mừng chuyện này là đúng. Khi xảy ra chuyện, ta hết lời can ngăn nói rằng không làm lại Giang Bình An thủ tướng đâu, nhưng bọn người phát rồ kia không nghe, cho lính đuổi cổ ta đi. Họ cười và nói ta bị điên, đại kế sắp thành mà cứ nói bậy. Ông có biết lúc ta bị đuổi đi, ta nghĩ gì không?

- Nghĩ rằng mình may mắn?

- Phải, ta nghĩ mình may mắn, ta nghĩ mình biết đâu sẽ là "Tái ông thất mã" và chỉ hai ngày sau, quả nhiên tất cả điều ta nói đều linh nghiệm, chính quyền Bắc Kinh tan thành bọt nước, cả cái Trung Hoa cũng vĩnh viễn không còn, ta vui vẻ nhưng đau lòng muốn c·hết!

- Ha ha ha... Ta không thấy vậy, ta chỉ vui chứ không đau. Ta nhìn thấy rất rõ, nếu không có Giang Bình An thủ tướng, Trung Hoa tuy khổ nhưng sẽ có ngày thành công ngóc đầu lên với thiên hạ. Nhưng Giang Bình An thủ tướng xuất thế, mọi chuyện chắc chắn sẽ khác. Giờ thì quả nhiên ứng nghiệm.

- Ông không đau lòng? Phải chi Trung Hoa đổi một triều đại thì ta không đau, đằng này lại sát nhập vào một nước nhỏ bé hạt tiêu như S quốc, thật là một điều sỉ nhục. Thuở xa xưa quốc gia đó chỉ là một quận của chúng ta mà thôi!

- Lý lão ơi Lý lão, ngài lớn tuổi hơn ta nhiều nhưng ngài chưa nhìn thấu. Tất cả đều là thế sự xoay vần, người ta thường nói có vay có trả. Khi xưa chúng ta ỷ mạnh h·iếp yếu, xâm lược và đô hộ người ta hơn 1000 năm, giờ bị sát nhập cũng có gì lạ đâu!

- Nhưng ta là nước lớn, là thiên triều.

- Người ta có Giang thủ tướng, Giang Thần Tiên.

- Giang Bình An là người gốc Bắc Kinh cơ mà?

- Ai biểu Bắc Kinh g·iết Phổ Nghi, làm ông ta hận muốn Trung Hoa bồi táng!

Lý lão nghe đến đây thì cả người yểu xìu, cuối cùng giọng ông vang lên thảm thương ai oán:

- Than ôi cơ nghiệp mấy ngàn năm giờ đã tan theo cơn gió...

...

Chuyện xà táng được Giang Bình An thực hiện đúng theo yêu cầu của vợ chồng Tiêu Dao - Hải Đường.

(PS: lược bỏ không miêu tả vì quá rùng rợn vụ xà táng, đặc biệt là tác cũng sợ rắn)

Trả thù hoàn tất, Tiêu Dao định tìm nơi cất nhà ẩn cư, nhưng Hamani Diori không chịu.

Hamani Diori: - Bây giờ chưa phải lúc ẩn cư! Hai vợ chồng ông đang buồn mà còn ẩn cư nơi hoang vu vắng vẻ thì không tốt cho tâm tình và cho sức khỏe đâu. Phải biết rằng tuy sơn sơn thủy thủy phong cảnh hữu tình, nhưng chỉ có người vui mới thấy vui, còn đối với người đang buồn thì sẽ rất hiu quạnh. Tiêu Dao giờ không muốn làm việc quốc gia đại sự, sao không nhân lúc rảnh rỗi mà đi du lịch cho khuây khỏa?

U Nu: - Chí phải chí phải... Qua California chỗ ta đi, nơi đó giờ được giới phú hào gọi là thiên đường nhân gian đó...