Đại Náo Từ 1960

Chương 277: . Thời đại internet đã đến



Chương 277. Thời đại internet đã đến

Venus: - Oa... chủ nhân, ta đã biết rồi. Linh thạch tỏa ra linh khí chỉ tác động đến vật còn sống, còn ta là người máy nên không hề cảm nhận được.

Giang Bình An nhìn mỹ nữ người máy lại lắc lư hai ngọn núi tuyết mà đầu váng mắt hoa, hắn định tắt điện thoại luôn cho rồi nhưng còn vài lời muốn nói nên cố gắng bình tâm mặc niệm vài câu:

"Sắc tức thị không, không tức thị sắc

Đó là người máy, đó là người máy..."

Thật tình nếu xét về vẻ đẹp hoàn hảo, Giang Bình An không thể không công nhận Venus là siêu hoàn hảo, già trẻ, lớn bé, trai gái gì đều bị nàng chiếm hảo cảm một cách nhẹ nhàng. Dù Giang Bình An biết tỏng nàng là người máy, nhưng mỗi khi giao tiếp vẫn cảm nhận được uy lực quá lớn của nàng ta.

- Venus, ngươi nói có đúng nhưng cũng có sai. Đúng là linh khí tác dụng lên sinh vật sống rất nhiều, nhưng nó không vô dụng với máy móc thiết bị, thậm chí là v·ũ k·hí đâu. Về bản chất, linh khí cũng là một dạng năng lượng, và ở các nền văn minh tu tiên người ta sử dụng nó trong rất nhiều lĩnh vực, trong đó cơ bản nhất là dùng để tu luyện, sau đó là luyện đan, luyện khí, làm năng lượng cho các trận pháp, các pháp bảo hoạt động. Ví dụ rõ ràng nhất là các phi thuyền pháp bảo lớn hoạt động hoàn toàn dựa trên linh thạch.

- Thật vậy sao chủ nhân? - Venus lại lúc lắc cái đầu đầy nghịch ngợm - Nếu như vậy thì các người máy cũng có thể sử dụng linh thạch để hoạt động ư?

- Trên nguyên tắc là hoàn toàn có thể. Các nền văn minh tu tiên người ta cũng dùng linh thạch cho người máy hoạt động, nhưng họ không gọi là người máy mà gọi là "con rối" "khôi lỗi". Bên trong khôi lỗi không có các thiết bị điện tử mà chỉ có các loại trận pháp, các phù văn... nhưng quan trọng nhất nằm ở chất liệu tạo ra khôi lỗi, các chất liệu đó phải tương thích, phản ứng cực nhạy với linh khí. Các chất liệu đó gọi chung là "linh tài" chỉ có linh tài mới phản ứng với linh khí, còn sắt thép hợp kim bình thường không phản ứng được với linh khí đâu.

- Ý của chủ nhân là người máy nếu thay sắt thép bằng linh tài, thay linh kiện điện tử bằng phù văn, trận pháp... thì có thể sử dụng linh thạch để hoạt động phải không?

- Đúng là như vậy. Mỗi nền văn minh đều có những đặc sắc riêng của mình, và chúng đều rất lớn mạnh trong liên vũ trụ.

- Vậy những nền văn minh nhỏ yếu?

Giang Bình An thở dài: - Hây... dà... các nền văn minh nhỏ yếu một là phụ thuộc vào kẻ mạnh, hai là phải ở nơi hẻo lánh xa xôi vụng trộm phát triển. Nếu không thì sẽ bị xé xác ăn mất ngay. Liên vũ trụ đâu dễ tồn tại đối với những kẻ yếu.

- Nhưng những nền văn minh mạnh mẽ trước kia cũng nhỏ yếu mà?



- Thì đúng là như vậy, khôn sống mống c·hết. Liên vũ trụ liên tục có nền văn minh mới sinh ra và diệt vong, ta nghĩ hàng tỷ nền văn minh phát triển đến giờ chỉ còn lại có vài nền văn minh mạnh mẽ đã nói lên tất cả. Sự đào thải là vô cùng khắc nghiệt, nó tồn tại ở khắp mọi nơi.

- Còn chúng ta ở đây?

- Ha ha ha... Venus, ngươi càng ngày càng thông minh. Chúng ta ở đây ư? Chắc chắn chúng ta là cấp bậc tôm tép mới nở, còn chưa rời khỏi cái tổ an toàn và ấm áp nữa là! Trong khi đó liên vũ trụ toàn là rồng, phượng, khủng long...

- Chủ nhân, vậy chủ nhân có muốn khu nghiên cứu này nghiên cứu thêm về linh thạch, linh khí và cách ứng dụng nó không?

- Dĩ nhiên ta muốn rồi. Các ngươi ở đây chắc chắn phải nghiên cứu về linh thạch và linh khí để nắm rõ những đặc điểm cơ bản của chúng. Sau đó ứng dụng mô phỏng ba loại đan dược và Chu quả. Hãy tìm cách ứng dụng linh khí để dùng trong lĩnh vực y khoa, cải tạo thể chất của con người.

- Vậy còn phương hướng ứng dụng linh khí vào máy móc thiết bị trong cuộc sống?

- Đừng quá tham Venus, hướng nghiên cứu đó đã có khu trường đại học và khu thí nghiệm. Họ cũng được ta giao cho những dự án lớn để nghiên cứu. Như vậy về ứng dụng linh khí họ cũng sẽ không bỏ qua. Khi đó các ngươi bên này hãy chia sẻ các thành quả nghiên cứu đã đạt được về linh khí cho họ!

Venus bĩu môi: - Ơ... tại sao phải chia sẻ?

Giang Bình An toát ra vẻ mặt hung dữ đầy sát khí: - Muốn ta đánh mông như lần trước không?

Venus vội vòng tay che mông dù hai người chỉ nói chuyện qua điện thoại:

- Không được đánh mông mỹ nữ, chủ nhân quá đáng quá đi! Lần trước ta có làm gì ghê gớm đâu cơ chứ!

- Hừ... không làm gì? Ai thả thính khiến cả chục gia đình phú hào tan nhà nát cửa, l·y h·ôn ầm ĩ hả?

- Hì hì... người ta chỉ giao lưu tí thôi. Ai ngờ tự dưng l·y h·ôn, ta nào hay biết gì đâu!

Giang Bình An nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Venus mà nhức cả đầu.



- Giờ ta hỏi lần cuối, có chịu chia sẻ thành quả nghiên cứu không?

- Chia thì chia, không được đánh mông ta nữa. Ngoài ra chủ nhân phải cho ta vài viên linh thạch cao cấp và cực phẩm để ta chơi và nghiên cứu.

- Được, thành giao! Nhưng phải đợi các ngươi có những thành công bước đầu thì mới có thưởng, ngoài ra ngươi phải nhắc mọi người chú ý khi nghiên cứu linh thạch, coi chừng nó p·hát n·ổ nếu gặp quá nhiều kích thích đấy...

...

Cúp điện thoại, Giang Bình An thở phào nhẹ nhõm, lực sát thương của Venus quá lớn.

Hắn ngồi nhớ lại các dự án lớn đã đưa cho các phòng thí nghiệm của khu đại học ở Sông Bé trong hai năm nay:

* Năng lượng: nghiên cứu về phản ứng phóng xạ, nhiệt hạch, về thanh năng lượng sơ cấp, trung cấp...

* Kỹ thuật phản trọng lực: đây là kỹ thuật quan trọng để các công cụ giao thông trong nội tinh cầu và cả trong sản xuất phi thuyền vũ trụ.

* Vật liệu tạo xác phi thuyền vũ trụ, tạo động cơ phi thuyền...

* Thiết kế động cơ phi thuyền, các v·ũ k·hí siêu cấp gắn trên phi thuyền...

* Về bước nhảy không gian, về trùng động.

Thật ra các kỹ thuật Giang Bình An đã mua sắm đầy đủ. Nhưng khi giao cho các nhân viên nghiên cứu thì giống như học sinh tiểu học cầm giáo trình của bậc đại học và sau đại học. Họ không hiểu, nên phải mày mò nắm bắt để rút ngắn chênh lệch về kỹ thuật.



Hai năm thật sự quá ngắn ngủi, dù đã có giáo trình, có các thiên tài cấp Trạng Nguyên tham gia nghiên cứu nhưng mọi người vẫn chỉ mới nhập môn, vẫn cần càng nhiều thời gian tích lũy.

Nhưng nhập môn là đối với liên vũ trụ, chứ đối với trình độ khoa học trên thế giới hiện tại, 2 năm vừa qua thành quả của mọi người đã bằng cả 20 năm nghiên cứu của các nhà khoa học khác trên thế giới. Sự chênh lệch này sẽ ngày càng kéo dài ra vô tận.

Được sự cho phép của Giang Bình An, người phụ trách các phòng thí nghiệm đã cho đăng tải một ít thành quả nghiên cứu trên các tạp chí khoa học với mục đích câu dẫn thiên tài khắp thế giới. Và hiệu quả thật rõ rệt, với mức lương cao ngất ngưởng, phòng thí nghiệm có thiết bị hiện đại như trong mơ, cơ chế quản lý thoáng, người Việt thân thiện... các nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới đã lục tục đến đầu quân vào các phòng thí nghiệm ở Sông Bé. (Không đầu quân không được, sự chênh lệch sẽ ngày càng xa)

Chiêu thu hút nhân tài này là học từ nước Mỹ, càng vơ vét nhiều nhân tài thì phòng thí nghiệm càng mạnh, tiến triển càng nhanh...

Ngoài 5 dự án lớn khó khăn đó, có một dự án tuy nhỏ hơn, nhưng cũng cực kỳ quan trọng và đã có thành công bước đầu rực rỡ:

* Nghiên cứu ngôn ngữ lập trình, sản xuất chíp điện tử --> sản xuất máy vi tính.

Tuy rằng thế giới hiện tại đã có rất nhiều sản phẩm điện tử được khu công nghiệp của Quảng Đông sản xuất, thậm chí máy bay, tàu thuyền tự động lái cũng có... Nhưng thực tế đó chỉ là Giang Bình An ăn gian, mua kỹ thuật, mua kỹ sư người máy từ cửa hàng ảo để làm ra chứ chưa nắm được kỹ thuật.

Vì vậy dự án nghiên cứu và sản xuất máy vi tính đã được khởi động và thành công tốt đẹp. Sự thành công này không chỉ dừng lại ở tạo ra được máy vi tính mà còn tạo ra một mạng lưới internet sơ cấp đầu tiên trên thế giới.

Nhưng đây không phải là dự án đầu tiên nghiên cứu về máy vi tính.

Năm 1801, nhà phát minh Joseph Marie Jacquard ở Pháp đã sáng chế nên máy dệt gỗ tự động với cơ chế sử dụng các thẻ gỗ đục lỗ. Cơ chế này là nền tảng cho mô hình máy tính đầu tiên.

Suốt từ khi đó, khắp nơi trên thế giới có rất nhiều nghiên cứu phát minh và cũng đã có những thành tựu lớn. Nhưng mãi đến năm 1985 ở kiếp trước của Giang Bình An, công ty Microsoft mới đưa ra được hệ điều hành Windows và thế giới mới lần đầu tiên biết đến mạng lưới internet.

Dĩ nhiên, ngay cả năm 1985 hoặc những năm 1990... các máy vi tính vẫn rất cùi bắp.

(PS: người ta đã rất nghi ngờ chuyến đổ bộ lần đầu tiên lên mặt trăng của Mỹ năm 1969 là giả tạo vì nhiều lý do, trong đó lý do chính yếu nhất là những chiếc máy vi tính thời đó không thể tính toán được số liệu chính xác để tàu Apollo 11 cất cánh an toàn ra khỏi trái đất cũng như an toàn đáp xuống mặt trăng được!

Mục đích giả tạo là để giành chiến thắng trong cuộc đua không gian trong Chiến Tranh Lạnh với Liên Xô)

Còn hiện tại, dự án của Giang Bình An đã thành công nghiên cứu sản xuất ra máy vi tính và internet khá tốt ngay trong đầu năm 1964. Dù rằng không vẻ vang gì cho lắm vì vừa có kỹ thuật để ăn gian, vừa dùng các thiên tài cấp trạng nguyên tham gia nghiên cứu nhưng việc tạo ra máy vi tính, đưa thế giới vào thời đại internet là một bước tiến cực kỳ quan trọng.

Chắc chắn cả thế giới sẽ biến đổi to lớn nhờ internet giống như ở kiếp trước của Giang Bình An, biến cả địa cầu trở thành một cái "thôn"...

Ở đầu "thôn" có chuyện gì là cuối "thôn" biết ngay lập tức...