- Hắc hắc... Bí mật nằm ở chỗ chỉ đánh số từ 1 đến 5 mà thôi, mỗi một số là đại diện cho một vị lãnh đạo riêng, ngài có muốn biết người nào nắm giữ số thẻ nào không?
Giang Bình An buồn cười trong bụng, chính hắn tự mình đặt hàng làm năm chiếc thẻ tượng trưng cho quyền lực cao nhất này từ cửa hàng ảo để tránh bị g·iả m·ạo thì ai còn rành về nó hơn hắn nữa... Nhưng biết anh chàng đội trưởng này có ý tốt, muốn chia sẻ bí mật, Giang Bình An cũng thuận theo ý của đối phương:
- Vâng, ta rất muốn biết!
Đội trưởng ca trực nhìn quanh thấy không có ai ở gần liền hạ giọng thật thấp, thì thầm kể ra bí mật:
- Số 1 là chủ tịch Hà, số 2 là Thịnh Đế Phổ Nghi, số 3 là phó thủ tướng Hamani Diori, số 4 là phó thủ tướng U Nu, cuối cùng số 5 mới là Thần Tiên Thủ Tướng. Đây là điều rất ngạc nhiên, đáng lẽ Thần Tiên Thủ Tướng phải xếp số 1 hoặc 2, nhưng lại xếp cuối cùng. Điều này là do xếp theo số tuổi của năm người.
- Hay vậy à! Nhưng chuyện này sao chú biết được?
- Đấy là nhờ có lần Bác Hà dẫn một cặp vợ chồng lạ mặt vào đến bên trong xem rùa thần. Khi ấy Bác Hà rất tuân thủ quy định, Bác đã chủ động rút ra thẻ ưu tiên 6 sao cho ta xem để dẫn người vào, hôm ấy Bác vui lắm, còn kể riêng cho ta biết về bí mật của 5 chiếc thẻ, phòng ngừa ta bị người khác g·iả m·ạo lừa gạt hoặc là đắt tội với bốn vị lãnh đạo tối cao khác vì không biết.
- Ồ, chủ tịch Hà quá chu đáo! - Giang Bình An thấy nên tới lúc bật mí nên rút một chiếc thẻ khác ra - Hôm nay đúng lúc ta muốn vào thăm rùa thần, chú coi thử xem thẻ này có thể vào xem không?
Đội trưởng ca trực trừng hai mắt như sắp bị lòi tròng khi nhìn thấy chiếc thẻ được vị khách lạ mới lấy ra, nó khác các loại thẻ khác rất nhiều, có màu tím sẫm, làm hoàn toàn từ một loại kim loại gọi là Tử Dương kim không có trên trái đất. Đặc điểm của kim loại này là cực kỳ bền, dù chỉ là nguyên chất (chưa phối hợp làm hợp kim) thì độ bền của nó đã sánh ngang với kim cương, nước lửa bất xâm, dùng mũi khoan kim cương cũng không thể khắc chữ lên đó.
Đội trưởng ca trực run run giọng năn nỉ: - Tôi muốn xin phép ngài cho cầm nó một chút được không ạ?
Giang Bình An mỉm cười, nếu anh chàng này xin cầm thì chắc chắn là người biết hàng, đã từng thực sự tiếp xúc qua thẻ 6 sao thật, biết được vài điểm ảo diệu bên trong nên mới muốn so sánh. Giang Bình An lập tức đưa qua cho anh ta, người này rất cơ linh, nhanh nhẹn gập người dùng hai tay đón nhận chiếc thẻ để tỏ lòng tôn kính.
Vừa cầm vào tay, đội trưởng ca trực chưa kịp nhìn thông tin trên thẻ thì đã biết ngay đây là hàng thật, anh ta càng thêm run người vì kích động.
"Hàng thật rồi! Chiếc thẻ mỏng như vầy lại nặng đúng một kg, có màu tím sẫm, cảm giác là kim loại nhưng lại tỏa ra độ ấm áp dễ chịu... Đích thực là nó không sai! Thậm chí không nhìn thì ta cũng đã biết chắc chắn trên này viết số thẻ là 5... Ôi hôm nay ông bà tổ tiên phù hộ gặp ngay được Thần Tiên Thủ Tướng hóa trang vi hành rồi!"
Đội trưởng ca trực đã biết đáp án vội vàng dâng hai tay trả lại chiếc thẻ quý giá:
- Cảm ơn ngài Thủ Tướng đã cho ta cơ hội nói chuyện và được cầm thẻ của ngài!
Giang Bình An thoải mái thừa nhận thân phận: - Ủa? Sao chú không nhìn số thẻ mà biết ta là thủ tướng?
- Dạ thưa thủ tướng, Bác Hà thì ta đã biết. Hamani Diori, U Nu, Phổ Nghi thì quá dễ dàng nhận ra. Chỉ có ngài là thần long, thoát hiện thoát ẩn, giờ nếu hóa trang vi hành vậy chắc chắn là Thần Tiên Thủ Tướng của chúng ta rồi.
- Ha ha ha... Chú rất thông minh và lanh trí, hôm nay chúng ta gặp gỡ và giao lưu đến đây thôi! Giờ ta đi vào gặp rùa thần, nhưng chút nữa ta sẽ đi luôn mà không quay ra, khỏi đợi nhé!
Giang Bình An nói xong lửng thửng đi bộ vào trong, nhưng có thêm một câu nói sau cùng vang lên bên tai của đội trưởng ca trực:
- Gặp mặt tức hữu duyên, ta tặng chú cái đồng hồ ta đang đeo làm kỷ niệm, còn bao kẹo dừa to thì chú thay ta chia cho mọi người trong ca trực, thay cho lời chào hỏi của thủ tướng nhé!
Đội trưởng ca trực nghe vậy liền thấy hai tay bỗng nhiên xuất hiện hai thứ đồ vật, bên trái nhẹ tênh là cái đồng hồ quý giá của thủ tướng, bên phải tuy nặng cả chục kg nhưng lại rẻ tiền. Anh chàng này vừa vui vừa cảm động, lật đật đeo đồng hồ vừa được cho vào tay và đi phát kẹo dừa.
- Này, kẹo dừa của Thần Tiên Thủ Tướng tặng mọi người đấy!
- Xì, xạo hoài!
- Xạo? Đây là đồng hồ thủ tướng mới tặng cho ta đấy.
Mọi người bán tín bán nghi, nhìn mặt trong đồng hồ thấy rõ ba chữ "Giang thủ tướng" thì hết hồn. Cả Đại Việt ai cũng hiểu hàm nghĩa của ba chữ này, và không ai dám làm giả hoặc dùng ba chữ này để vui đùa trêu chọc người khác, giờ đội trưởng có nó, chắc chắn là hàng thật rồi. Sau đó mọi người mới tranh nhau giành chia kẹo dừa của thủ tướng.
- Úi... sao kẹo dừa này lại ngon nhiều đến thế?
- Đúng vậy, ta rất hay mua kẹo dừa Bến Tre về cho con ăn, nhưng đâu có ngon bằng kẹo này!
- Xác thực là như vậy!
Không chỉ có các Tình Nguyện viên khen nức nở mà ở khu nhà sàn, vợ con của chủ tịch Hà cũng đang khen nức nở:
Trần phu nhân: - Ui chu choa ơi! Kẹo gì mà ngon thế! Dù đã ăn nhiều lần nhưng em vẫn thấy ngon.
Bé Nam: - Mẹ ơi, đừng ăn kẹo nhiều quá! Bác sĩ nói sẽ bị sâu răng đấy!
Chủ tịch Hà: - Thế bé kêu mẹ không ăn nhiều thì để lại kẹo làm gì nào?
Bé Nam: - Để dành lại cho bé Nam cơ!
Ha ha ha ha...
Chủ tịch Hà và Trần phu nhân cười to.
Trần phu nhân thử con trai: - Thế bé Nam ăn nhiều không sợ sâu răng ư?
Bé Nam tỏ ra rất nghiêm túc: - Bé Nam không sợ vì bác sĩ nói răng sữa chắc chắn sẽ bị rụng thay bằng răng mới.
Ha ha ha ha...
Chủ tịch Hà: - Hợp lý! Vợ của Giang thủ tướng quả nhiên có thiên phú nấu ăn kinh người. Dù là làm kẹo dừa cũng đã khiến cho con trai chúng ta phải tham ăn giành với mẹ!
Trần phu nhân: - Đúng vậy, kẹo dừa này ngon hơn bên ngoài bán rất nhiều.
Chủ tịch Hà: - Vậy cho nên ta mới ngóng trông Giang thủ tướng ghé thăm!
Trần phu nhân: - Thật tiếc là khai giảng trường ẩm thực Ăn Ngon của Giang phu nhân chúng ta lại không tham gia ủng hộ được!
Chủ tịch Hà chép miệng: - Ôi biết làm sao được! Giang thủ tướng muốn giấu thân phận của Hà phu nhân để trường học hoạt động bình thường. Chúng ta mà đi thì lộ hết còn gì!
...
Quay trở lại cảnh bờ hồ Rùa Thần, Giang Bình An tặng đồng hồ và kẹo dừa xong liền đi lên con đường Tổng Thống, sau đó băng qua bờ để nhảy xuống gần mép nước. Không gian thật tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, trên bầu trời ánh trăng chiếu sáng loang loáng cả mặt hồ, gió thổi nhẹ mơn man làm mặt hồ gợn sóng nhỏ lăn tăn, trong đêm tối, cây sen Nhật Minh Thiên Hương tỏ ra rất bình thường chứ không lộng lẫy xuất chúng như lúc bình minh.
Giang Bình An tập trung tinh thần nhìn kỹ thì mới thấy được có nhiều luồng sáng của ánh mặt trăng rơi xuống lá và hoa sen khiến chúng dường như tỏa sáng hơn đôi chút. Giang Bình An hoài nghi đây rất có thể là việc hấp thu ánh trăng để tu luyện của cây sen linh thảo. Chuyện này lúc trước Quy Phù Nam đã đề cập, nó còn nói việc luyện hóa ánh mặt trời, ánh trăng, ánh sao sẽ có thể sinh ra linh khí bổ sung vào linh thủy trong hồ.
Thật giả khó kiểm chứng, nhưng Giang Bình An tin tưởng Quy Phù Nam không gạt hắn. Đang nghĩ ngợi lung tung thì Quy Phù Nam đã nhẹ nhàng lướt sóng đến bên bờ hồ cạnh ân công của nó, cất tiếng chào hỏi:
- Quy Phù Nam xin ra mắt ân công. Xin chúc mừng ân công đã có điều đột phá!
- Hả? Ta đột phá cái gì?
- Ta không biết, nhưng linh nhãn của ta thấy rõ ràng luồng khí vận màu tím cao quý của ngài đã tăng vọt lên gấp nhiều lần lúc trước.
Giang Bình An ngớ người hồi lâu, sau đó mới nghĩ ra nguyên nhân, hắn cười ha hả:
- Ồ ta nhớ rồi! Đây là vì ta đột phát từ khách hàng cấp 4 vọt lên cấp 5 đấy mà!
- Hả? Ngài nói khách hàng là sao? Không lẽ có hệ thống tu luyện về khách hàng sao?
- Có đấy, ta tu luyện hệ thống về khách hàng, càng lên cao càng giàu mạnh...
Giang Bình An nổ vài câu về chuyện tu luyện cho vui sau đó hắn gửi tặng cho Quy Phù Nam linh thạch.
- Lần trước ngươi tặng cho ta Quy Ngọc, nó đã giúp ta rất nhiều. Lần này ta có một ít quà tặng lại cho ngươi đây.
Giang Bình An phất tay lấy ra bao linh thạch 500.000 viên trị giá 1 tỷ HP. Quy Phù Nam nhìn thấy linh thạch, dù rằng trước giờ chưa từng nhìn thấy nhưng trí nhớ truyền thừa giúp nó nhận ra của quý:
- Oa ha ha... linh thạch đây mà, dù chỉ là sơ cấp nhưng chúng quý lắm! Cảm ơn ngài rất nhiều ân công. Có nó ta và cây sen sẽ tu luyện nhanh chóng hơn rất nhiều.
- Nếu nó giúp được các ngươi thì cứ sử dụng, lúc nào hết thì nhắn tìm ta, ta sẽ mua tiếp cho.
- Ôi, ân công hao phí vì chúng ta quá, chúng ta biết lấy gì đền đáp đây!
- Hai ngươi đã tạo ra thánh địa cho thủ đô đã là rất tốt rồi. Giờ cứ an tâm ở đây tu luyện, sau này biết đâu trở thành thần thú trấn giữ khí vận cho Đại Việt thì sao!
Giang Bình An mới nói đến đây, Quy Phù Nam như có cảm ứng, nó ngước lên bầu trời dùng linh nhãn nhìn một hồi rồi quay xuống truyền lời với ân công:
- Ân công, trên bầu trời, có một khí vận thần long của Đại Việt, nhờ ta chuyển lời cho ngài rằng: Thần long cảm ơn ngài rất nhiều...