Đại Náo Từ 1960

Chương 332: Chính truyện 12. Gặp lại thần long



Chính truyện 12. Gặp lại thần long

Nằm bẹp mệt mỏi nên dù mua được Ngọc Lộ hoàn thì Giang Bình An cũng làm biếng lấy ra bỏ vào miệng, hắn điều khiển cho một viên Ngọc Lộ hoàn vào thẳng trong bao tử của hắn.

Sau 5 phút, chữa thương thánh dược không hổ với chữ "Thánh" của nó, Giang Bình An thấy cả người đau nhức đã hết 95% chỉ còn cảm thấy rêm rêm. Các cơ quan nội tạng nãy giờ tổn thương hộc máu bên ngoài, xuất huyết bên trong cũng đã được chải vuốt ngon lành cành đào. Thậm chí tay chân, khuôn mặt... các vết bầm cũng đã lui đi, chỉ còn lại các vệt mờ.

- 5 phút "bay" 1 triệu HP. Kiếp trước ở thế giới hiện đại, ta nhớ 1 m³ nước sinh hoạt có giá khoảng 10 ngàn đồng. Mà bán cho cửa hàng ảo 1 HP/m³ nước, như vậy 1 triệu HP tương đương 10 tỷ đồng tiền Việt. Wow, quả nhiên phá gia chi tử, đây là tiết tấu muốn tiêu xài phung phí bù cho kiếp trước tiết kiệm hay sao ta?

(đổi S quốc = Việt quốc cho máu nha anh em)

Khôi phục thân thể, Giang Bình An từ biệt "đất mẹ" hắn đứng lên đi tới nhìn chiến quả của mình.

- Khi nãy nó đứng sựng thì to lớn lù lù, giờ nó nằm bất động thì cũng to phát kh·iếp - Hắn đến ve vuốt làn da Bạch hổ - Wa... rờ sướng tay thiệt, vì bộ lông hoàn mỹ này mà ta phải ăn biết bao đau khổ, giờ xem như đã có quà gặp mặt Bác, khà khà khà...

Phất tay thu Bạch hổ vào không gian trữ vật, hắn còn không quên trả lại đất đá lấp con hào xung quanh đấu trường. Hắn nhìn quanh quẩn hồi lâu, cuối cùng thở dài chia tay nơi ẩn cư ngắn hạn không hẹn ngày tái ngộ.

...

Dừng suốt một tuần lễ, một lần nữa xe bay Hắc Phượng Hoàng lại tiếp tục hành trình, lần này chủ nhân của nó ra lệnh gọn ra phết:

- Hắc Phượng Hoàng, tăng hết tốc lực đến thủ đô Hà Nội của Việt quốc, nhớ trước tiên ghé thăm hồ Hoàn Kiếm nhé!

- Vậy chúng ta có mở ra chế độ ẩn thân hay không hả chủ nhân?

- Dĩ nhiên rồi, mở ra chứ! Lúc trước ta nói rõ thì ngươi chê ta dài dòng, giờ ta ngắn gọn thì ngươi hỏi lại là sao?

- Úi trời... sao ngài biết ta chê ngài nói nhiều?



- Hừ... ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm nữa... lúc ấy nhìn mặt ngươi là ta đã hiểu rõ rồi.

- Á... ta có hình ảnh ảo đâu mà ngài nhìn mặt?

- Ôi dào... nghe giọng cũng rứa!

- Lợi hại ah! Nhưng nào giờ có bao giờ ta ăn cơm đâu?

- Thì vậy nên ta mới nói ta ăn muối nhiều hơn ngươi. Ta nói có sai không?

- ???

Ăn h·iếp được trí tuệ nhân tạo, Giang Bình An đắc chí bật ghế ra nằm chợp mắt. Hắn hồi tưởng lại trận chiến kinh thiên với Bạch hổ, đây có thể nói là một trận chiến nguy hiểm nhất của hắn, nhưng hắn cũng thu hoạch được rất nhiều điều, đặc biệt là về khả năng khống chế thân thể, khả năng di chuyển tránh đòn và khả năng ra đòn dứt điểm.

Khác với các trận chiến với lũ chó sói, khi ấy máu tươi giàn giụa đều là máu chó sói, còn đấu với Bạch hổ, toàn là máu của Giang Bình An, từ đó cho thấy danh tiếng chúa sơn lâm không phải để nói chơi. Thậm chí sau trận đấu, dù có Ngọc Lộ hoàn thì hắn cũng phải vào phòng tập trọng lực để tắm rửa, massage, ngủ hồi sức suốt cả buổi trưa.

...

Từ miền Bắc Trung Quốc, bay về Hà Nội phải mất mấy tiếng, khi đến nơi thì trời vừa sụp tối. Giang Bình An thầm hô may mắn:

- Trời sụp tối, làm việc sẽ càng tiện lợi hơn. Hắc Phượng Hoàng, tìm chỗ vắng gần bờ hồ hạ xuống đi.

Giang Bình An nhìn màn hình ảo hiển thị khung cảnh xung quanh, thấy cả thủ đô rất tiêu điều, đèn đuốc khá hiếm hoi.

Thế giới 1960 trước cũng vậy, chỉ sau khi hắn giúp đất nước thống nhất, tình hình mới hoàn toàn thay đổi.

Mới cảm thán thoáng qua, Hắc Phượng Hoàng đã hạ xuống thành công, Giang Bình An một mình sải bước bên cạnh hồ Hoàn Kiếm, hiện tại hồ rất cạn, bên dưới đầy sình bùn, điều kiện sinh hoạt cho cá tôm và cả giống rùa Hoàn Kiếm không tốt đẹp chút nào. Chính vì vậy khi xưa linh quy Quy Phù Nam mới xin hắn nâng cấp, nạo vét, thay linh thủy...



Càng dạo bước, kỷ niệm càng ùa về, hắn nhớ đến lý do thế giới trước đổ nát chính là một "cấm thuật" của khí vận thần long, không biết giờ khí vận của Việt quốc như thế nào? Đã sinh ra giao long khí vận hay chưa? (chương 263, 284 tiền truyện)

Nghĩ đến đây, Giang Bình An tò mò, hắn dò tìm trong hệ thống để mua một loại lá phù giúp hắn xem được hư thực.

[Vật phẩm giao dịch: Minh Nhãn phù sơ cấp, sản phẩm từ văn minh tu tiên.

Hệ thống thu mua: 100.000 HP / lá

Hệ thống bán ra: 200.000 HP / lá

* Công dụng: giúp phàm nhân và tu sĩ cấp thấp khám phá hư - thật. Ngoài ra lúc vận dụng sẽ tăng cường thị lực lên vài lần tùy người sử dụng. Trung bình mỗi lá phù sẽ có công hiệu trong 30 phút.

* Cách dùng: ... ... (giống Thiết Bì phù)]

Ting!

- Chúc mừng quý khách đã hoàn thành giao dịch mua 10 lá Minh Nhãn phù với giá 2 triệu HP.

Thế giới 1960 lần trước Giang Bình An mua dùng Linh Nhãn phù để nhìn và giao tiếp với khí vận thần long. Lần này hắn chọn Minh Nhãn phù là vì tầm nhìn kém hơn trước kia rất nhiều, nếu không tăng lên tầm nhìn thì e rằng chả thấy cái gì phía trên trời cao!

Lật tay lấy một lá Minh Nhãn phù, nhìn tí chút đã thấy phù văn quá rối não, Giang Bình An chịu thua, không phân biệt được ất giáp bính đinh gì cả, hắn xé nhẹ rồi đắp lên trán. Lá phù không đốt mà tự cháy ra tro, một luồng khí vô hình nhảy vào trán và chia ra đều đi vào hai bên mắt của Giang Bình An.

Hắn chớp chớp mắt, trước tiên nhìn quanh quẩn xung quanh, thấy tầm nhìn tăng lên rất lớn, thậm chí không gian như trở nên lập thể rất nhiều, có thật nhiều đốm nhỏ như đầu ngón tay hoặc đầu đũa lượn lờ vật vờ xa xa.



Giang Bình An biết đó chính là các yếu tố hư vô mà mắt thường không nhìn thấy, hắn thấy phù này có vẻ ổn sau đó hắn nhìn thẳng lên bầu trời tìm đám mây khí vận của Việt quốc.

- A... sao... sao mà nó nhỏ vậy ta?

Giang Bình An la thất thanh, cũng may xung quanh không một bóng người, lại đang thời c·hiến t·ranh khói lửa, rất ít người ra đường ban đêm ban hôm trừ khi đi làm nhiệm vụ.

Đám mây khí vận vẫn nằm trên trời, màu vẫn là màu vàng nhưng nó quá nhỏ bé so với khi xưa hắn nhìn thấy. Lúc đó Việt quốc được hắn giúp đỡ thống nhất thế giới, khí vận đám mây to lớn như biển rộng, còn lúc này chỉ có vài km², lại nhìn từ xa nên thấy càng nhỏ bé.

Giang Bình An ráng căng hai con mắt để tìm xem khí vận giao long ở đâu thì bất thình lình một "dải ánh sáng" vàng rực trên đám mây lao v·út xuống đất, chớp mắt đã tới sát bên hắn.

- Á... cái gì đây?

Giang Bình An lại la thất thanh vì tưởng bị t·ấn c·ông, nhưng ai ngờ "dải ánh sáng" chỉ bay thành vòng tròn quanh hắn, lại còn có vẻ rất thích thú! Sau đó nó bay chậm lại...

dần dần hiện ra hình một con rồng màu vàng rực rất nhỏ.

Con rồng này có đầy đủ hết thảy các chi tiết đặc trưng như người đời thường tưởng tượng, nhưng chiều dài chỉ tầm 2 mét, thân mình chỉ cỡ bắp chân, Giang Bình An nhìn nó thì thấy ngờ ngợ, hắn run rẩy khi nghĩ đến một khả năng và cất giọng hỏi:

- Thần... long... phải là ngươi đó không?

Một ý niệm quen thuộc lập tức vang lên trong đầu của Giang Bình An:

"Ta đây chứ ai! Ha ha ha... ngươi thấy ta lợi hại không? Trời đất sụp đổ, vạn vật hóa tro tàn mà ta vẫn tồn tại đấy!"

Giang Bình An vui quá, hắn chảy cả nước mắt, đây thật là tha "hương ngộ cố tri" hắn đổi qua hình thức giao lưu bằng ý niệm với thần long bạn cũ:

"Ngươi vẫn tồn tại, nhưng ngươi tồn tại ra sao?"

Thần long chợt buồn bã: "Ta tồn tại nhưng chỉ là chân linh bất diệt, sau đó ta thấy thế giới gầy dựng lại từ đầu, mọi thứ trở lại thời điểm 13/12/1960 giống như có phép màu của các đại lão thần tiên. Khi ấy ta tứ cố vô thân, định bay tìm về Việt quốc để trú ẩn trong đám mây khí vận... Nhưng mà trời đánh thánh đâm, thế giới chưa gầy dựng lại bao lâu thì lần thứ hai tan vỡ, mọi thứ lại tan biến và lại gầy dựng lại lần nữa cũng vào đúng cái ngày 13/12/1960."

Truyền ý niệm đến đây thì thần long tức giận nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt:

"Ta mà biết thằng nào, con nào gây ra đổ vỡ thế giới hai lần liên tiếp như vậy... ta sẽ đánh cho má nó nhìn không ra nó luôn!"