Đại Náo Từ 1960

Chương 334: Chính truyện 14. Sơ nghe về chủ nhân của hệ thống



Chính truyện 14. Sơ nghe về chủ nhân của hệ thống

Tuyết sơn phục hổ, sinh tử chiến

Kiếm hồ hàng long, trí mưu thâm

=====

Ý tưởng thu phục khí vận thần long lan tràn trong đầu của Giang Bình An, may phước cho hắn là giờ đầu óc của hắn đã "đen ngòm" thần long không đọc được ý nghĩ, nếu không sẽ phải có một trận nhân - long tử chiến!

Long tộc là nhất kiêu ngạo, nào giờ chỉ phục tùng tuyệt đại cao thủ. Lèm bèm cỡ Giang Bình An thì có mà làm người hầu cho thần long ấy chứ!

Giang Bình An nhớ trong binh pháp có câu: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng". Về tài hay đức của hắn thì đều không mong gì thu phục được con rồng ảo dài 2 mét này, chứ đừng mơ sau này nó trưởng thành lên mấy km. Nhưng mạnh dùng sức, yếu thì dùng "thế". Hắn biết rõ lợi "thế" của hắn nằm ở đâu.

...

"Bảo vật gia truyền gì? Nói mau! Để ta coi nó có đáng giá đến như vậy không?"

Ý niệm hỏi dò của thần long vẫn còn văng vẳng trong đầu, Giang Bình An khuôn mặt dần dần chuyển thành cười híp mắt như thể sắp lừa gạt gì đấy, hắn không trả lời thần long ngay mà giả bộ hỏi lại, để gợi thêm sự tò mò của nó:

"Vậy trong mắt long tộc các ngươi, bảo vật gì là đáng giá nhất trong liên vũ trụ này?"

Bàn về bảo vật thì thần long như hóa thân thành chuyên gia, nó truyền ý niệm liên tiếp như bắp rang:

"Trong liên vũ trụ, bàn về bảo vật chắc chắn không gì qua được 12 "chí cường chí bảo": Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ, Quang - Ám - Lôi - Phong, Tinh thần - Linh hồn, Không gian. Tất cả chúng đều là tiên thiên bảo vật, tồn tại từ khi liên vũ trụ bắt đầu phát triển. Chúng có uy năng mạnh mẽ... nhưng thật đáng tiếc, phần lớn lưu lạc chẳng biết vào tay ai... Duy nhất chỉ một chí cường chí bảo về không gian là xác định được chủ nhân đang nắm giữ mà thôi!"

"Wow... Chí cường chí bảo nghe là biết mạnh ngất trời mây rồi. Vậy ai đang nắm giữ đỉnh cấp bảo vật về không gian vậy?"



Thần long gương mặt trở nên tôn sùng ngưỡng mộ nhìn lên bầu trời: "Người này ngươi không biết nhưng có quan hệ với ngươi nhiều lắm đấy!"

"???"

"Đó là chủ nhân của hệ thống giao dịch liên vũ trụ Thịnh Vượng"

"Wow... ghê vậy!"

"Ngài ấy dùng chí cường chí bảo hệ không gian để làm bản thể cho hệ thống giao dịch, vì vậy hệ thống giao dịch của ngươi đang xài mới có thể ung dung mua bán khắp liên vũ trụ rộng lớn vô ngần này. Ta nói cho ngươi biết, chỉ nội việc vận chuyển hàng hóa trong vũ trụ thôi đã khó khăn, chứ đừng nói vận chuyển qua lại giữa các vũ trụ với nhau, không có quyền năng vô địch của chí cường chí bảo làm sao mà làm được!"

Giang Bình An kh·iếp sợ trước thông tin quá to lớn về bàn tay vàng của hắn.

"Thần long, vậy ngài ấy tên gì, là ai, tu vi chắc chắn là Vũ Trụ Chi Chủ phải không?"

Thần long lắc đầu: "Truyền thừa không có nhắc đến. Mọi người không biết cụ thể lai lịch, chỉ gọi ngài ấy là Thịnh Vượng chi chủ, ý nghĩa là ngang tầm với Vũ Trụ Chi Chủ... nhưng ngài ấy tu vi lại không phải là Vũ Trụ Chi Chủ."

Giang Bình An nghe đến đây bắt đầu nhức đầu nhăn mặt khó hiểu.

"Ngươi nói đơn giản nhất đi, ta không hiểu?"

"Vũ Trụ Chi Chủ là cấp bậc cuối cùng của các đại năng. Nó có hai cách đạt được, một là tích lũy đủ năng lượng cho bằng một vũ trụ, hai là luyện hóa "mầm vũ trụ" và phát triển nó lên. Trong đó cách thứ nhất hầu như chưa ai thành công, cách thứ hai đi lối tắt thì đã có nhiều người thành công."

"Ồ, vụ luyện hóa "mầm vũ trụ" thì ta có biết, nhưng Thịnh Vượng Chi Chủ là chủ nhân hệ thống giao dịch liên vũ trụ, lẽ nào không kiếm được "mầm vũ trụ" để luyện hóa?"

Thần long cười khổ: "Chuyện ấy xa xôi lắm, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai! Chỉ biết rằng trong long tộc truyền thừa có ghi chú một bí mật: Thịnh Vượng Chi Chủ chỉ cần luyện hóa "mầm vũ trụ" thì lập tức bị chí cường chí bảo hệ không gian "nuốt" mất, vì vậy không thể lên cấp Vũ Trụ Chi Chủ được!"



Giang Bình An há hốc mồm.

"Đơn giản như vậy à?"

Thần long: "Ừ... chỉ như vậy! Thành cũng chí bảo mà bại cũng chí bảo"

Giang Bình An cũng bắt chước hóng hớt bình loạn: "Ai... da... Có được tất có mất!"

Thần long chợt lạnh giọng: "Ngươi thở dài xong chưa? Đánh trống lảng xong chưa? Tự dưng ta thấy ngươi khó ưa quá! Ngươi có biết là ta ngứa ngáy khó chịu khi nghe về bảo vật quý báu không, vậy mà sao ngươi không chịu nói hả?"

Giang Bình An híp mắt cười như một con hồ ly:

"Không phải ta đánh trống lảng, mà vì bảo vật này liên quan đến những việc ngươi nói nãy giờ!"

Thần long kinh ngạc trợn trừng, mồm nó há to, nước miếng nếu có chắc phải lấy xô mà hứng, nó chợt nhìn trước ngó sau rồi dè dặt truyền ý niệm thật nhỏ như sợ có người nghe lén:

"Ân công, không lẽ bảo vật này là một trong các chí cường chí bảo bị thất lạc sao?"

"Ha ha ha... con rồng láo cá nhà ngươi! Hồi nãy giờ "ngươi ngươi ta ta" cho đã, sao giờ gọi ta là ân công nữa rồi?"

Thần long nịnh nọt bay đến quấn quýt lấy Giang Bình An, nó chớp chớp hai mắt như muốn tỏ ra ngây thơ đáng yêu.

"Ân công, nếu thật là chí cường chí bảo, đừng nói kêu ngài là ân công, dù kêu ca ca hay phụ thân ta đều kêu được hết..."

Giang Bình An mừng rỡ cười tít mắt, xem ra cái bẫy nãy giờ có vẻ sắp sập rồi đây. Hắn ra vẻ ngạc nhiên để lạt mềm buộc chặt:



"Ủa, dù là chí bảo thì cũng là của tinh linh tộc trưởng và của ta, có liên quan gì đến ngươi mà phải làm thân với ta?"

Thần long cuống quýt uốn ba bốn chục tấc lưỡi để ăn theo:

"Ngài đừng nói phũ phàng như vậy! Lúc nãy rõ ràng ngài kể: Nhờ có "chúc phúc may mắn" của ta mới tạo ra kết quả này, nên bảo vật cũng phải có phần của ta chứ đúng không?"

Giang Bình An cười rộ trong lòng, cá đã cắn câu, giờ chỉ cần giằng co thêm đôi chút là đại kế đã thành.

"Ặc... Ặc... Ngươi nói như vậy tuy quá cưỡng ép nhưng không phải là không có lý. Tính ra ngươi rất có duyên với bảo vật này. Thậm chí có thể nói nó hầu như là dành cho ngươi sử dụng, nhưng phải với một điều kiện mới được ah..."

Thôi xong! Vừa nghe lời này em rồng ngờ nghệch như được ăn cả tỷ tấn đường cát, trong lòng nó ngọt ngào vô biên, đầu nó ngay lập tức mơ đến ngày tay cầm "chí cường chí bảo" tìm đến Long Vực quát tháo phong vân, biết đâu chừng lúc ấy hắn lên làm được Long Hoàng và cưới cả chục nàng rồng cái xinh đẹp...

"À... há..."

Đang mơ mộng xa xôi, thần long bị Giang Bình An tằng hắng kéo về hiện thực, nó lập tức nhận ra tình hình hiện tại nên vội bay lùi về sau một mét, lần đầu tiên trong đời đem thân thể long tộc cao quý hạ xuống phủ phục trên mặt đất, đầu cất cao, hai móng vuốt trước chấp lại ra vẻ nhu thuận:

"Ân công, xin hãy cho ta bảo vật, dù có là điều kiện gì thì ta cũng đều chấp nhận hết!"

Giang Bình An thu lưới: "Điều kiện rất đơn giản: ngươi nhận ta là chủ..."

Thần long nghe vậy sực tỉnh cơn mê, nó giãy dụa định phát cơn thịnh nộ thì Giang Bình An đã truyền ý niệm tiếp tục:

"Ở đời, không có gì tự nhiên mà có, muốn có tất phải trả giá. Ta vì có được một thuộc hạ cấp Hành Tinh và bảo vật gia truyền mà đã mất hết gia đình, mất hết vợ con, bạn bè, đồng bào, sự nghiệp gầy dựng mấy năm... Thật lòng ta không muốn nó! Nếu cho đổi lại, ta sẽ nguyện ý gấp cả trăm ngàn lần, nhưng thời gian trôi qua không thể trở lại được. Sự việc đã xảy ra rồi đành chấp nhận mà thôi..."

Truyền ý niệm đến đây, đột nhiên Giang Bình An gầm lên giận dữ trong đầu, lệ khí của hắn bốc lên ngùn ngụt:

"Vậy còn ngươi, con rồng kia! Ngươi muốn có bảo vật vậy ngươi sẽ trả giá cái gì? Ngươi có gì để trao đổi?"

Thần long bị khí thế của Giang Bình An đè bẹp, tình cảnh của đối phương nó biết rất rõ, Giang Bình An nói không sai chút nào. Thần long suy nghĩ một chút rồi yếu ớt hỏi:

"Ta có long tộc truyền thừa, có khí vận quốc gia... như vậy... đổi bảo vật được không?"