Đại Náo Từ 1960

Chương 337: Chính truyện 17. Thiên hồn vu châu - Long Náo Thiên



Chính truyện 17. Thiên hồn vu châu - Long Náo Thiên

[Vật phẩm giao dịch: Thiên Hồn Vu Châu, sản phẩm từ nền văn minh Vu Sư.

Hệ thống thu mua: 5000 HP / viên

Hệ thống bán ra: 10.000HP / viên

* Công dụng: luyện hóa có thể chữa thương linh hồn, tăng tiến linh hồn lực.

* Cách dùng: bóp vỡ vỏ ngoài, thiên hồn bên trong sẽ bay ra, người dùng cần có bí pháp để luyện hóa, nếu để thiên hồn tan biến nhà sản xuất không chịu trách nhiệm.

* Ghi chú: thường được gọi là "Loạn Hồn châu" vì linh hồn lực rất pha tạp, chứa nhiều oán khí và lệ khí do quá trình luyện chế quá tà ác. Đáng lẽ bị cấm giao dịch nhưng vì là vật phẩm không vi phạm các quy tắc, nên vẫn hợp pháp. Sử dụng phải hết sức cẩn thận, tránh bị loạn thần hồn.]

Giang Bình An mua thử 1 viên, thấy nó giống như viên thuốc tể, bên ngoài bao bọc bằng một lớp đất sét màu tím khá tùy tiện.

Thần long nhìn viên châu màu tím vừa xuất hiện trên tay chủ nhân, nó hít hít cái mũi.

"Chủ nhân, viên châu này có mùi hấp dẫn đối với ta quá!"

"Ái chà... ngươi thính mũi đấy! Đây là Thiên Hồn Vu Châu, mua từ văn minh Vu Sư."

Thần long nhớ lại: "Văn minh Vu Sư này không phải dạng vừa trong liên vũ trụ, đây là một nền văn minh cực kỳ tà ác, vừa ác với địch thủ vừa ác với bản thân của mình. Họ rất giống các phù thủy phương Tây trong các tác phẩm tưởng tượng của trái đất. Nhưng không sao, miễn viên châu này có công hiệu thì chúng ta cứ sử dụng, long tộc chưa hề biết sợ bất cứ nền văn minh nào cả. Chủ nhân, sử dụng nó như thế nào?"

"Bóp nát sẽ có Thiên Hồn bay ra, ngươi phải thu lấy luyện hóa nếu không nó sẽ tan biến."

Thần long gật đầu ra hiệu đã rõ, nó bay lại gần tay của chủ nhân, Giang Bình An bóp nát viên châu, hắn thấy có một luồng khói mỏng màu xám đen bay ra, lập tức bị thần long hút lấy vào bụng. Nó nhắm mắt dưỡng thần ra vẻ đang luyện hóa.

Giang Bình An thì chờ mong suy tính thành công. Chỉ cần thần long luyện hóa được, chắc chắn hai chủ tớ sẽ tiến bộ như diều gặp gió.

Sau một phút, thần long mở mắt ra, nó thở mạnh làm phụt ra một làn khói màu đen và hưng phấn hối thúc:



"Chủ nhân, mau chóng mua thêm cho ta 100, à không, 1000 viên châu này nữa đi!"

Giang Bình An gật đầu, lập tức giao dịch với hệ thống... không bao lâu hắn lấy ra một thùng to có chứa 1000 Thiên Hồn Vu Châu.

Thần long thích quá, nó không biết giá trị của viên châu, nhưng nó biết cái gì mà dính đến linh hồn lực thì đều có giá trên trời, ví dụ như linh hồn toàn vẹn của một đại hung thú thường có giá cao gấp 2-3 lần thân xác của nó.

Thần long lần đầu tiên cảm nhận được lòng thành của chủ nhân, nó nhớ khi nãy chủ nhân có hứa: "đối xử tốt nhất!" Giờ thì nó đã tin câu đó là thật.

"Thần long, ngươi muốn ta bóp nát hết chúng không?"

"Ha ha ha... chủ nhân đừng lo, ta có nội không gian"

(thiên phú truyền thừa của long tộc, thiên phú này có thể khai thác một chiều không gian trong cơ thể để tồn trữ)

Thần long há mồm hút một hơi, 1000 viên châu lập tức bị hút bay hết vào miệng của nó, nó nhắm mắt luyện hóa tiếp tục, nhưng khá kéo dài. Mãi 10 phút sau, nó mới mở mắt phun ra ngoài một cục đàm đen đặc, cục đàm này rơi xuống đất khiến cho đám cỏ lập tức héo rũ, xám xịt rồi tan vỡ thành tro.

Giang Bình An hết hồn: "Thần long, ngươi phun ra cái gì vậy?"

"Bẩm chủ nhân, đó là tạp chất, là "hồn độc" nằm trong Thiên Hồn Vu Châu. Nó rất độc, nếu ai không tinh lọc được nó để bỏ đi thì linh hồn chắc chắn bị hỗn loạn, nhẹ thì điên, nặng thì c·hết."

"Ah... rồi ngươi có bị sao không?"

"Ha ha ha... chủ nhân quá coi thường long tộc. Bí pháp của chúng ta rất bá đạo, khó cỡ nào cũng tiêu hóa được hết. Mấy viên châu này đối với người thường thì là thuốc độc, nhưng đối với ta là đại bổ, chỉ tội cái phải lừa "xương" bỏ ra. Vừa rồi 1001 viên hồn châu đã làm ta phục hồi được 1/10 thương tổn rồi đấy!"

"Úi trời... nhanh vậy sao, vậy giờ ta cho ngươi gấp 10 lần như vậy là sẽ phục hồi liền à?"

"Gấp 9 là đủ, nhưng phải cần thời gian luyện hóa cô đọng lại linh hồn, ít nhất phải mất một vài tháng thì mới hoàn toàn bình phục. Sau đó nếu vẫn còn hồn châu, khi ấy ta sẽ luyện hóa và chúng ta có thể chia đôi linh hồn lực. Ta và chủ nhân sẽ cùng tiến bộ về linh hồn, sớm ngày lột xác thành cao thủ."



Giang Bình An mừng rơn: "Wow... thật ư? Ha ha ha... ngươi quả nhiên là phúc tướng của ta"

Quá hưng phấn, Giang Bình An lập tức thực hiện đại giao dịch với hệ thống.

Ting!

- Chúc mừng quý khách đã thành công giao dịch mua 10 vạn Thiên Hồn Vu Châu với giá 1 tỷ HP.

Ví tiền ảo:

Tổng tồn: 10 tỷ HP

Tổng chi: 11 tỷ HP (+ 1 tỷ HP chưa xài hết)

Giang Bình An vung tay, mặt đất lập tức hiện ra 100 thùng, mỗi thùng chứa 1000 viên hồn châu.

"Thần long, ta trước đưa cho ngươi 10 vạn viên hồn châu, ngươi cứ từ từ luyện hóa..."

"Ôi trời! Ta hạnh phúc quá, ta yêu ngươi c·hết mất chủ nhân của ta!"

"Ha ha ha... nhiêu đó mà bỏ bẽn gì! Chờ ta phát đạt, gấp tỷ lần như vậy ta cũng sẽ không tiếc với ngươi. Nhưng ngươi nên làm một việc cho ta!"

"Xin chủ nhân cứ nói."

Giang Bình An cười tà: "Khà khà... Ta muốn ngươi luyện hóa xong, giữ hết tất cả "hồn độc" lại cho ta, nó lợi hại như vậy bỏ đi rất uổng, biết đâu sau này có diệu dụng bất ngờ!"

"Ha ha ha... vô độc bất trượng phu! Chủ nhân càng ngày càng làm ta thích rồi đấy! Ta sẽ giữ hết chúng lại, không vứt bỏ phí phạm nữa."

"Ngươi có vật chứa chúng không? Chúng nguy hiểm lắm đấy!"

"Chủ nhân cứ yên tâm, đất sét màu tím của viên hồn châu rất tốt, ta sẽ luyện sơ để nó thành vật chứa của "hồn độc". Bất kỳ khi nào ngài muốn, chúng cũng sẽ sẵn sàng."



Hai chủ tớ cười to âm hiểm một hồi, thần long thu hồi hết hồn châu, Giang Bình An quay lưng bỏ đi, nhưng thần long lại réo gọi:

"Chủ nhân, xin ngài hãy ban cho ta một cái tên!"

"Ngươi muốn họ Giang hay họ Long?"

"Ta thích họ Long"

Giang Bình An bắt đầu lẩm bẩm, hắn nhớ có mấy cái tên rất oách: Long Bá Thiên, Long Ngạo Thiên... Nhưng nếu đặt mấy tên này sẽ át vía chủ nhân, không hay lắm.

"Ta đặt tên cho ngươi một chữ: "Thiên". Lót bằng chữ "Náo". Ngươi thấy sao?"

Thần long lượn lờ bay chậm vài vòng, màu sắc trên người nó đã hồi phục được đôi chút.

"Đa tạ chủ nhân, tên này mới đầu nghe ngáo ngáo sao ấy! Nhưng càng nghe càng thấy có hương vị, chúng ta chuẩn bị đối phó Gaia, tên ta lại là Long Náo Thiên, quá hợp ý cảnh. Sau này khi ta trưởng thành, về Long Vực lại "Náo" tiếp tục... Khà khà khà... Tên hay, tên rất hay!"

Tạm biệt thần long Long Náo Thiên, Giang Bình An mệt lả leo lên xe bay để đi đến thăm cố nhân.

"Mệt mỏi quá! Thu con rồng này phí mấy lít nước miếng dong dong dài dài... Nhưng may mà gạt được nó, Long tộc truyền thừa lợi hại quá, cái gì cũng có... Khi nãy vụ ba loại khế ước ta nói xạo là tinh linh tộc có truyền thừa, may mà chó táp phải ruồi, chứ nếu không sẽ không khống chế được con rồng này!"

(PS: mọi người thông cảm, main chỉ là một phàm nhân, muốn nhận rồng làm tôi tớ rất khó. Vì vậy phải phí sức vật vã, kéo dài rất nhiều, không thể vừa lên nói vài ba câu là thu phục được, như vậy quá phi lý)

...

Lúc vừa đến hồ Hoàn Kiếm trời chỉ vừa sụp tối, loay hoay dụ dỗ em rồng mất thời gian khá lâu, giờ hắn rà quét thấy Bác đã về ở khu nhà sàn, một mình trong thư phòng vẫn miệt mài đọc duyệt các văn bản.

Theo góc nhìn từ xa của hệ thống, Giang Bình An thấy Bác vẫn gầy gò, tóc bạc thật nhiều, màu đen vẫn còn nhưng ít lắm, hắn xúc động lẩm bẩm:

- Bảy mươi năm, một cánh chim không mỏi! Thế giới 1960 trước ta tiếp xúc với Bác, cố gắng giữ thân phận thủ tướng để trợ giúp đất nước. Lần này ta muốn đổi khác, tự ta sẽ dẫm đạp ra một lối đi riêng!

Xe bay theo ý của hắn từ từ đáp xuống sân vườn, sau đó tắt đi chế độ tàng hình, ngay lập tức nó kinh động 2 cận vệ bên ngoài và hai cận vệ bên trong khu nhà sàn, thậm chí khi Giang Bình An mở cửa xe bước ra, Bác cũng bị kinh động, Người bỏ bút dừng viết, đi ra khỏi phòng để xem coi là việc gì...