Đại Náo Từ 1960

Chương 437: Chính truyện 117. Ô giáp - Nê Vân Bảo Bình



Chính truyện 117. Ô giáp - Nê Vân Bảo Bình

- Sophie, nãy giờ ta sai lầm, giờ ta sẽ lấy ra vật thế chấp đủ giá trị để chơi tiếp, nàng thấy được không?

- Hi hi hi... được thế thì tuyệt, ta chỉ sợ không thanh toán được nên thất tín chứ chưa bao giờ sợ tranh đấu sinh tử!

Giang Bình An bắt đầu có hảo cảm với cô công chúa gan lớn này, thật không hổ danh là chiến thần bộ tộc. Hắn âm thầm vơ vét tài sản bỏ vào một nhẫn trữ vật:

[10 vạn kg trà Minh Ái

200 cao thủ Hành Tinh Thiết Giao

30 cao thủ Thái Dương Thiết Giao

20 Đại Bạch Tước cấp Hành Tinh.]

Sophie nhìn sơ qua gật gật đầu, nàng thật lòng cũng chả biết thiếu đủ ra sao, chỉ cần có để yên tâm là được.

Giang Bình An kiểm tra thành quả trận thứ hai:

590 Lam tinh cá cược

260 ở võ đài

100 chuộc mạng

Tổng cộng: 950 Lam tinh

Hắn theo thói quen giơ lên túi Lam tinh và hô to:

- Còn ai dám bỏ ra 950 lam tinh lên võ đài đấu với ta nữa không?

Các quan khách hít một hơi lạnh, ban đầu vốn chỉ có 10 Lam tinh, anh chàng hôn phu này phù phép qua hai trận đấu đã kiếm lời 95 lần.

Có ngưỡng cửa tiền cược quá cao này hầu như 90% thế lực nhỏ đã không thể vào sân.

Tiếng xì xầm bàn tán lại trở nên cao v·út, kẻ bình thường thì e ngại Giang Bình An, người tài cao thì thèm thuồng 950 Lam tinh đặt cược, trong số đó có một thanh niên thiên tài cấp yêu nghiệt của Ô Quy tộc: Huda.



Huda: - Ta muốn đấu võ đài, nhưng không đủ Lam tinh.

Tộc trưởng Ô Quy tộc: - Ngươi có mấy thành nắm chắc?

Huda: - 9 thành. Ô giáp của ta đã luyện đại thành, khắc chế cây đao và chưởng pháp của đối phương. Điểm yếu duy nhất là tốc độ. Chỉ cần ngài cho ta mượn Nê Vân Bảo Bình là ta đảm bảo chiến thắng đối phương 10 thành, dù sao ta cũng là Thiên Hà cấp cao thủ, bản thể to lớn, năng lượng vừa nhiều vừa cao cấp.

Tộc trưởng: - Ngươi là trọng điểm bồi dưỡng của tộc ta, lỡ bị sơ xảy thì sao?

Huda: - Tộc trưởng, chúng ta là Ô Quy, dù chậm chạp nhưng cũng không thể bỏ qua cơ hội ah! 950 Lam tinh trước mặt, ngài có thể cược thêm vài ngàn Lam tinh, dù sao chúng ta cũng thắng chắc. Ngoài ra ta còn cưới được công chúa Sophie, lúc đó ta sẽ đòi của hồi môn là mầm vũ trụ mà họ đã cất giữ bấy lâu nay. Lúc đó Ô Quy tộc sẽ phát triển rầm rộ ngay...

Tộc trưởng vẫn lo ngại: - Đó là thành công, còn thất bại thì sao?

Huda: - Thất bại thì ngài nhớ chừa 100 Lam tinh chuộc mạng ta là được!

Tộc trưởng giãy dụa chần chừ, Huda hối thúc:

- Ngài mà không quyết, bọn khác hớt tay trên liền đấy!

Tộc trưởng cắn răng gật đầu: - Ngươi đi đi, tiền đây, Nê Vân Bảo Bình đây... Làm gì cũng phải nhớ an toàn đệ nhất nhé!

Huda vui sướng bay vọt vào võ đài chiếm chỗ, anh ta sợ mình lề mề sẽ bị chậm chân, nên vào võ đài trước cho chắc mà không thèm đôi co lên tiếng.

Huda đã tính đúng vì đã có vài thiên tài khác rục rịch muốn xuất đầu, họ chỉ chậm hơn vài nhịp nên tức giận kinh hô:

- Ui trời... sao hôm nay con rùa đen Huda nhanh thế?

- Xong rồi, Huda này khôn lỏi lắm, hắn mà xuất trận thì hơn 9/10 sẽ chiến thắng.

- Cái Ô giáp của hắn khắc chế đối thủ... Nhưng hắn chậm lắm, làm sao hạ gục đối phương?

- Ừ nhỉ?

- Các ngươi quên quy định không được bỏ chạy né tránh à? Ta nghĩ Huda vẫn có phần thắng rất lớn.

- Á... ta thấy trên tay Huda cầm Nê Vân Bảo Bình, một trong những trấn tộc chi bảo của Ô Quy tộc. Chuyến này tiểu tử nhân loại kia chạy trời cũng không khỏi nắng rồi, ha ha ha... Trời giúp ta gỡ gạc tiền vốn rồi...



- Oa ha ha... ta cũng thấy... mau đi cược... chỉ hy vọng tỷ lệ cược vẫn cao.

- Khó lắm! Lần này Huda là cấp Thiên Hà, lại là thiên tài yêu nghiệt. Tỷ lệ không cao đâu.

- Mặc kệ, miễn thắng là được, cùng lắm cá cược nhiều thì thắng được nhiều thôi!

- Có lý! ... ...

...

Bên ngoài võ đài mọi người đang nhao nhao thì trong võ đài, Huda thấy mình thành công chiếm được chỗ nên vui vẻ gào to khiêu chiến:

- Giang Bình An, ta là Huda tộc Ô Quy, cao thủ cấp Thiên Hà. Ta dùng 950 Lam tinh cá cược thi đấu với ngươi đây. Ta còn cược thêm 1500 Lam tinh. Ngươi dám chiến không?

Sophie nhăn mặt cung cấp tình báo:

- Bình An, tên này cũng là thiên tài yêu nghiệt, phòng thủ cực mạnh, chàng phải thật cẩn thận.

Giang Bình An: - Mọi người bàn tán Nê Vân Bảo Bình trên tay hắn là thứ gì, có tác dụng ra sao?

- Hây dà... thứ đó là một pháp bảo chuyên vây khốn đối thủ, nó sẽ thả ra một đám bụi lơ lửng xung quanh khiến mọi người bên trong giảm tốc độ 8-9 lần. Trong trường hợp bình thường, người ta chỉ cần thoát ra khỏi đám mây bụi đó là được, nhưng giờ thi đấu nếu chàng chạy ra sẽ dễ bị phán thua vì né tránh đó.

- Ha ha ha... Quả nhiên thiên hạ anh hùng đầy rẫy, không thể khinh thường sơ suất. Nàng cứ yên tâm chờ thu tiền, lần này ta vẫn sẽ chiến thắng cho nàng xem.

Giang Bình An quay sang nhìn mọi người mời gọi:

- Trận thứ ba thủ lôi đài có đối thủ Thiên Hà, cực kỳ khó chơi, ai có hứng thú cứ cá cược nhưng tỷ lệ bồi chỉ là 1:1, mại dô mại dô...

Thật kỳ lạ, dù lần này tỷ lệ bồi thấp, mua 1 thắng 1 nhưng mọi người lại ùn ùn đặt cược. Sophie thu tiền vừa sướng vừa lo, kết quả cuối cùng: 2300 Lam tinh.

Giang Bình An khoái chí, trận này mà thắng thì phát tài to. Hắn cười ha hả, tay cầm Liệt Thiên Đao bay vào võ đài ký giấy sinh tử.

Tộc trưởng trọng tài liếc mắt nhìn con rể tương lai, ông hí hửng khi con rể mình quá bản lĩnh và không biết chuyện gia tộc có thể đền tiền đến phá sản nếu Giang Bình An thua.

- Trận đấu thứ ba bắt đầu!



Lời trọng tài vừa ra, Huda kích hoạt bảo bình, nó phun ra một đám mây bụi màu vàng tràn lan bao phủ Huda và Giang Bình An vào trong.

Giang Bình An cảm thấy không gian dường như đông đặc hạn chế hoạt động rất nhiều, thậm chí tầm nhìn và âm thanh cũng cực kỳ hạn chế.

Huda lại cẩn thận khởi động Ô giáp, đây chính là cái mai rùa bản thể được rèn luyện quanh năm suốt tháng trở thành một áo giáp cực kỳ vững chắc bao bọc toàn thân. Lần này quyết đấu, Huda vẫn giữ nguyên trạng thái hình người, đi bộ từ từ đến gần đối thủ.

Giang Bình An thưởng thức màn biến thân bao bọc áo giáp rất đẹp của đối thủ, hắn còn có thời gian giao lưu chớp nhoáng với Liệt Thiên khí linh:

"Tiền bối, ngài có đâm thủng được áo giáp đen kia không?"

"Không thành vấn đề. Cái áo đó rất tuyệt, nếu ngươi chiếm được sẽ tăng mạnh phòng ngự bạc nhược của ngươi rất nhiều đấy. Nhưng trận đấu này e rằng ngươi khó lòng thủ thắng nếu không sử dụng năng lực hút năng lượng của ta!"

"Chặc chặc... nếu sử dụng năng lực của tiền bối, e rằng ta phải g·iết người diệt khẩu để bảo vệ bí mật."

"Ha ha ha... Ngươi ngại g·iết người?"

"Không... Trên võ đài sinh tử chỉ có ngươi sống ta c·hết! Lần này ta thấy phải khai sát giới rồi!"

"Vậy khai thôi!"

Giao lưu chấm dứt, Huda cũng đã tiến đến trước mặt Giang Bình An, anh ta cười dữ tợn:

- Tiểu tử, ngươi c·hết chắc rồi, không ai gần ta mà có thể thoát c·hết khi ta cầm Nê Vân Bảo Bình cả.

- Tại sao?

- Khoảng cách càng ngắn Nê Vân càng thu nhỏ, uy lực càng cao, giờ nó không chỉ hạn chế tốc độ mà còn vây khốn ngươi như vào một vũng sình lầy. Thậm chí bên ngoài cũng không nhìn thấy hay nghe thấy ngươi kêu cứu!

- Ha ha ha... rất hợp ý ta, nó vây khốn không chỉ mình ta mà còn cả ngươi nữa đấy! Chịu c·hết đi!

Giang Bình An vung đao chém vào Huda với tốc độ... của một phàm nhân!

Cả hai tay đấm chân đá như hai lưu manh đường phố, chỉ vài chiêu ngắn ngủi mà áo giáp đen của Huda đã bị cắt ra chằng chịt như mạng nhện, anh ta phải cực lực thiêu đốt năng lượng chữa trị áo giáp.

"Hừ... cây đao gì mà bén dữ vậy ta? Xem ra kế hoạch 1 cầm cự bị thất bại rồi, giờ phải sử dụng kế hoạch 2, phải sử dụng "kỳ chiêu" mới thủ thắng dễ dàng, sẵn tiện thu luôn v·ũ k·hí này, khà khà khà..."

Huda giả vờ sơ hở cho Giang Bình An đâm vào bụng, quả nhiên Giang Bình An trúng chiêu, hắn đâm lút cán Liệt Thiên Đao vào bụng Huda, ngay sau đó Ô giáp của Huda phồng to lên bao bọc gắt gao cây đao và muốn nuốt cả cánh tay của Giang Bình An.

Giang Bình An theo phản xạ rút đao ra nhưng không rút được vì bị kẹp quá chặt, hắn chỉ dành buông tay lui ra nếu không muốn mất cả cánh tay.

Huda: - Ha ha ha... Ngươi mất đao rồi... chịu c·hết đi!