Đại Náo Từ 1960

Chương 489: Chính truyện 169. Chặt chém - Ám toán



Chính truyện 169. Chặt chém - Ám toán

Sung Sướng Vương chỉ mang theo hai tình nô làm tỳ nữ.

Các thương gia nhìn thấy Sung Sướng Vương ai cũng vui vẻ như nhìn thấy báu vật.

Vẻ đẹp ma mị mang theo bệnh hoạn một chút làm mọi người dễ dàng xiêu lòng, kèm theo đó là một loại từ trường rất lạ xung quanh Sung Sướng Vương khiến ai ai cũng dễ bị si mê khó kiềm chế.

Các thương gia nhao nhao muốn đến gặp gỡ giao lưu với Sung Sướng Vương nhưng anh ta phiền lòng, nhíu sâu mày cảnh cáo:

- Ta có việc bàn riêng với chủ nhà, mọi người hãy tan đi!

Giọng nói không một chút nào dương cương hào hùng nhưng đã dư uy lực khiến cả đám thương gia riu ríu làm theo, chỉ sau 3 giây tất cả đều biến mất sạch sẽ.

Các tinh linh và hồ tộc bắt đầu dọn dẹp đại sảnh đường, nhưng vì đều là cao thủ và có nhẫn trữ vật nên việc dọn dẹp diễn ra nhanh chóng gọn gàng chỉ sau 2 giây.

Giang Bình An cho lui tinh linh và hồ tộc, chỉ còn lại hắn và Mộc Minh Ái tiếp đãi 3 vị khách không mời.

Sung Sướng Vương nổ pháo đầu tiên:

- Sao Giang công tử không mời chúng ta ngồi, như vậy đâu phải đạo đãi khách?

- Xin lỗi, ta chỉ mời khách ngồi còn ngài không phải là khách nên không cần lấy lễ tiếp đãi!

Sung Sướng Vương giật mình, đã lâu lắm rồi chưa có người dám công khai chống đối thẳng mặt anh ta như vậy, hai tình nô phía sau tức giận định quát mắng nhưng đã bị Sung Sướng Vương ngăn lại:

- Công tử vì sao nói vậy? Không lẽ vì chúng ta không mời mà tự đến?

- Không... Ta đâu đến nỗi hẹp hòi như vậy, dù là kẻ lạ bên ngoài ta vẫn có thể tiếp đãi như khách quý huống chi ngài là chủ của Anh Túc Tinh.

- Vậy là vì sao?

- Ta không thể đối với một kẻ cứ sắc mị mị nhìn nữ nhân của ta mà xem hắn là thượng khách được!

Mộc Minh Ái nãy giờ bực bội cái tên nam tử ẻo lả cứ nhìn mình, giờ nghe được Giang Bình An nói câu này nàng thấy quá đáng giá và nở một nụ cười thật đẹp tán thưởng cho ai kia.

Giang Bình An không bị nụ cười ảnh hưởng quá nhiều nhưng Sung Sướng Vương lại bị ngẩn ngơ say nắng.



Hai tình nô đứng sau lưng thấy vậy liền hắng giọng nhắc nhở.

Sung Sướng Vương choàng tỉnh, nhưng anh chàng này bá đạo quen rồi, không thèm để Gianh Bình An vào mắt, chỉ khen nức nở người đẹp:

- Nhất tiếu muôn hoa nở

Nhị tiếu thiên địa say...

Nàng thật đẹp, đẹp nhất trong tất cả người đẹp ta gặp trong mấy chục triệu năm nay.

Giang Bình An lắc đầu hết biết, cua gái kiểu này có ngày lỗ đầu chảy máu ah!

Mộc Minh Ái biết Sung Sướng Vương khoe khoan, nàng vốn không lên tiếng nhưng cảm thấy từ chối dứt khoát một lần vẫn cần thiết:

- Ta lại thấy ngài là một tên ẻo lả, bệnh hoạn, yếu đuối, nghiện ngập nhất mà ta gặp trong cả trăm triệu năm nay. Giang công tử đây chính là phu quân của ta, ta sẽ theo chàng ấy suốt đời suốt kiếp vì vậy xin ngài hãy giữ tự trọng, đừng dây dưa kẻo rước hoạ vào thân.

- Ta rước hoạ vào thân? Khặc khặc... đã quá lâu rồi ta chưa bị nói như vậy, quá cá tính, ta thích!

Mộc Minh Ái bĩu môi không thèm ngó, nàng đã trả lời dứt khoát, nếu đối phương dây dưa thì sẽ có c·hiến t·ranh thật sự.

Sung Sướng Vương ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại cay đắng như vừa uống trà Tỉnh Hồn, chưa bao giờ anh ta bị từ chối phũ phàng đến như vậy.

Dường như vẻ bề ngoài ma mị cùng thực lực của anh ta đã mất tác dụng trước mỹ nhân này. Sung Sướng Vương nhìn kỹ lại tên tiểu tử trước mặt xem có gì ghê gớm: Da vàng, mũi tẹt, gương mặt bình thường, lại còn lùn lùn, thân hình gầy ốm, điểm sáng duy nhất có lẽ là mái tóc, vì nó màu trắng chăng?

"Quái lạ, vẻ ngoài thua xa ta cả vạn dặm... thực lực chỉ là cấp Thái Dương nhãi nhép vậy thì có gì hấp dẫn nhỉ? À... nghe báo cáo về nói tên này giàu lắm, ra tay Hắc tinh đổi hết Lam tinh, Thanh tinh, Lục tinh của cả khu vực này... Ta có thể bằng chuyện này chứng tỏ tài lực vô biên để chinh phục mỹ nhân đây!"

Tròng mắt xoay chuyển, Sung Sướng Vương khiêu khích:

- Giang công tử, ngươi đã không coi ta là khách vậy nếu ta muốn giao dịch thì sao?

- Giao dịch thứ gì?

- Nơi này tuy là trà trang nhưng ta chỉ hứng thú với Hắc tinh, ta muốn dùng Lam tinh để đổi... ngươi nghĩ sao?



Giang Bình An vừa nghe vậy liền nghiêm mặt quát lớn:

- Hộ vệ đâu?

- ???

Sung Sướng Vương sững sờ, tưởng mình bị người kêu hộ vệ đuổi đi nên tức giận tính bùng nổ, ai ngờ câu kế tiếp bẻ lái cực gắt.

- Thưa chủ nhân, có chúng ta đây!

- Mau lấy ghế cho khách quan ngồi để ta giao dịch!

Sung Sướng Vương ngạc nhiên xém xỉu, hừ, có lấy ghế ngồi không cũng làm người ta hết hồn hà.

Mộc Minh Ái buồn cười run rẩy cả thân hình, nàng ráng gượng không cười to sợ thất lễ. Lúc này Giang Bình An đổi qua gương mặt như tắm gió xuân:

- Xin chào quý khách Sung Sướng Vương. Ngài muốn giao dịch bao nhiêu Hắc tinh?

Sung Sướng Vương buồn bực, thái độ của đối phương xoay xoành xoạch khó nắm bắt quá, anh ta giơ tay ngăn lại để cố khống chế nhịp điệu câu chuyện:

- Khoan từ từ... sao hồi nãy không coi ta là khách giờ lại khác?

- Ha ha ha... việc đời xoay chuyển, vật đổi sao dời... Trước khác nay khác, lúc trước ngài là khách không mời, vào đây lại cứ chằm chằm nhìn nữ nhân của ta... Giờ thì nàng đã trả lời dứt khoát, ngài lại muốn giao dịch tự nhiên là trở thành khách hàng, trước lạ sau quen thôi!

- Hừ... bọn thương gia thấp kém các ngươi ai cũng như vậy, chỉ lo lợi nhuận...

- Ha ha ha... việc nào ra việc đó, bạn bè đến thì có rượu thịt tiếp đón, sắc lang đến thì đã có súng săn tiếp đón!

Sung Sướng Vương dù không hiểu sắc lang là con sói gì nhưng anh ta hiểu mình bị chửi xéo gì gì đó, mặt mày quạu lên không thèm nói tào lao nữa, quyết định dùng tài lực đánh bại tên lùn này nhanh gọn lẹ:

- Thôi, không nói nhiều nữa, ta nghe ngươi đổi Hắc tinh lấy Lam tinh đúng không?

- Đúng, 1 Hắc tinh đổi cho ngài với giá đặc biệt: 1 vạn tỷ Lam tinh.

- Ê... ngươi tính giá cắt cổ hả? Tại sao lại chặt chém ta gấp 10 lần so với các thương gia khác?

Giang Bình An nheo mắt cười như hồ ly:



- 1 Hắc tinh đổi 1000 tỷ Lam tinh là giá hữu nghị, giá gốc. Ta muốn cho thương gia có lời, họ sẽ mua đi bán lại. Còn ngài đâu phải thương gia, ta phải bán đúng giá thị trường chợ đen chứ... trừ phi ngài chịu làm một thương gia thấp kém, chỉ vì lợi nhuận... Khi đó ta mới bán giá gốc cho ngài được, ngài thấy sao?

Sung Sướng Vương há miệng mắc quai, khi nãy chửi thương gia một câu mà giờ bị gài bẫy, phải trả giá gấp 10 lần!

- Sao vậy thưa ngài, ngài có muốn làm thương gia hay không?

Bị Giang Bình An làm luật, nói không lại nên Sung Sướng Vương tức giận quyết định sử dụng át chủ bài của mình để ám toán, ngay lập tức một luồng khí vô hình từ anh ta bay chậm qua Giang Bình An, trực giác Giang Bình An báo hiệu hơi nguy hiểm nhưng hắn không phát hiện được gì...

Sung Sướng Vương ám toán thành công liền cười vui vẻ:

- Không cần! Cứ tính theo giá ngươi muốn, hy vọng là đổi xong Hắc tinh ngươi còn "cười" nổi!

- Ngài muốn đổi bao nhiêu?

- Có bao nhiêu đổi bấy nhiêu!

- Wow... hào khách ah! Hảo... để ta kiểm tra kho hàng.

Giang Bình An lén truyền âm hỏi tiểu bạch long trong tiểu vũ trụ, nó phấn khích khi biết chủ nhân gặp kẻ ngốc, lập tức nó khoe khoan thành quả mấy tháng nay:

"5 vạn Hắc tinh, chưa tính số lẻ."

"Bạch Long, ngươi dùng nhiều linh hồn lực nén quá có sao không?"

Tiểu bạch long cười như chuông bạc:

"Hi hi hi... ta cũng biết thiệt hơn, luyện hóa hồn tinh ra được bao nhiêu thì để dành phân nửa, chỉ dùng phân nửa để nén Hắc tinh mà thôi!"

"Giỏi lắm... Khoan từ từ... ta nhớ ngươi nén 1000 Hắc tinh từ Lam tinh phải mất 1 tỷ linh hồn lực đúng không?"

"Đúng ah!"

"Vậy 5 vạn Hắc tinh ngươi phải tốn 50 tỷ linh hồn lực, nghĩa là trong thời gian mấy tháng vừa rồi ngươi luyện hóa ra được trên 100 tỷ linh hồn lực?"

"Đúng ah, có vấn đề gì không?"

"Ôi trời, bá đạo quá. Long tộc mà có dư thừa tài nguyên thì phát triển vô biên ah! Thôi ta ra ngoài xẻ thịt tên ngốc đây!"