Chính truyện 179. Tung hoành chiến trường vô địch thủ
Cao trào ngưỡng mộ cô gia qua đi, 106 người nhà bên vợ kiểm tra kỹ lại quà tặng, số lượng năng tinh quá nhiều hoàn toàn bằng đúng số năng tinh cần để lắp đầy cơ thể, đặt biệt từng loại đều ứng ngang cấp bậc:
Hành Tinh --> cần Bạch tinh
Thái Dương --> cần Chanh tinh
Thiên Hà --> cần Lục tinh
Trong đó có sự khác biệt:
Chú vợ Macur cấp Đại Thiên Hà thì toàn bộ bằng Lam tinh để thăng cấp Ngụy Vũ Trụ.
Hai anh vợ bà con: toàn Lục tinh để thăng cấp Thiên Hà.
20 cấp Đại Hành Tinh: toàn Chanh tinh để thăng cấp Thái Dương.
Nhờ vậy sau vài ngày chờ mọi người nạp năng tinh, 106 Xích Hổ tộc nhân đã có lực lượng mạnh mẽ hơn rất nhiều:
1 Ngụy Vũ Trụ kiêm Vũ Trụ Chi Chủ - Macur
2 cao thủ Thiên Hà
23 cao thủ Thái Dương
80 cao thủ Hành Tinh
Trong mấy ngày này có một sự kiện xảy ra tuy vui nhưng lại gây đau lòng toàn bộ người chứng kiến: Ông nội vợ bỏ thân xác, dùng linh hồn cấp 3 để trở thành Gaia cho tiểu vũ trụ mới của con trai Macur.
Mọi người ngăn cản không được, ông nói muốn trường tồn cùng bộ tộc, vả lại tồn tại bằng linh hồn quá bình thường, lại được lên làm Gaia vũ trụ, có Ý Chí... Thậm chí Gaia có thể ngưng tụ cơ thể tu luyện, cưới vợ sinh con là bình thường, chỉ là không ra khỏi tiểu vũ trụ mà thôi. (muốn ra ngoài phải dùng linh hồn phân thân)
Chính vì những lý do hết sức cường đại cộng thêm ông là người có vai vế lớn nhất nên không ai cản được. Một ông nội vợ cứ như vậy vô duyên vô cớ mất đi thay bằng một Gaia cấp "ông nội".
Giang Bình An: - Ông và chú có muốn chuyển 10 vạn tộc nhân phàm cấp qua tiểu vũ trụ mới không?
Chú vợ Macur đang cùng mọi người đứng bên trong tiểu vũ trụ Xích Hổ mới thành lập, liếc mắt hỏi ý cha - Gaia của mình, ông nội vợ lúc này đã hiển hóa ra hình người, ông vuốt râu và cười ha hả:
- Này cháu rể, đừng làm vậy! Xích Hổ tộc nhân sẽ mãi mãi ở lại Xích Hổ Tinh của Đại Náo tiểu vũ trụ.
- ???
- Ta đã nói rồi. Lão tổ dặn dò cả bộ tộc sau này sẽ theo sát cháu rể, lời nói đó sẽ được thực hiện nghiêm túc chứ không hời hợt cho qua chuyện. Sau này không ai được bàn luận chuyện này nữa. Xích Hổ tộc sẽ sống c·hết cùng Đại Náo tiểu vũ trụ.
Chú vợ Macur: - Thưa cha, vậy còn...
- Khà khà... tiểu hổ con đừng gấp! Tiểu vũ trụ bên này sẽ vẫn phát triển nhưng sẽ để cho người của cháu rể kinh doanh...
- ???
- Nhìn ta cái gì! Xích Hổ tộc bao đời nay chỉ giỏi đấu đá c·hiến t·ranh với kẻ thù, có bao giờ giỏi kinh doanh đâu? Thiên tài kinh doanh nhất trong bộ tộc là Sophie, nó kiếm lời được một kim quy tế là Bình An. Khà khà... lão tổ nói đây là thành tích tốt nhất, không thể tốt hơn. Chúng ta mạnh mẽ là thế nhưng kinh doanh thế lực thua kém cả một đám người chim nên mới bị diệt tộc, rút kinh nghiệm, từ giờ đừng nhúng tay kinh doanh. Xích Hổ tiểu vũ trụ này ngoài việc cháu rể kinh doanh phát triển, nó sẽ còn là tổng doanh trại của Xích Hổ tộc. Khi Xích Hổ Tinh bên kia phát hiện nhân tài sẽ gửi vào đây để đào tạo, thành lập q·uân đ·ội, phía bên kia phụ trách phát triển dân số bộ tộc, văn hóa, giáo dục gì gì đấy theo kiểu nói của người bên đó. Ta chờ mong có ngày Xích Hổ tộc đột phá dân số vài chục triệu, vài trăm triệu, vài tỷ ah!
Chú vợ Macur nghe say mê nhưng vẫn phản phé:
- Cha à! Từ bao đời nay, dù Xích Hổ tộc chúng ta cũng chịu khó sinh con đẻ cái nhưng có bao giờ vượt được vài triệu tộc nhân đâu! Cha đừng kỳ vọng quá!
Ông nội vợ: - Đúng là một lũ chỉ biết đấm đá! Ngươi không biết tộc ta hy sinh bao nhiêu người khi chiến đấu à? Hễ chiến là tử chiến, nghe hai chữ chiến thần thì khoái nhưng thật ra nó đồng nghĩa với hai chữ tử thần. Tỷ lệ hy sinh quá cao làm sao tăng dân số được? Mà ác nhất là toàn hy sinh các thiên tài có huyết mạch tốt đẹp, bởi vậy cả bộ tộc cứ mãi ạch đụi không đột phá phát triển được.
- Cha, đâu phải chúng ta muốn chiến đấu hy sinh, chẳng qua là vì...
- Hừ... ta mà không biết à? Chẳng qua là vì tính tình quá cứng rắn dễ v·a c·hạm mích lòng mọi người gây xung đột, mà đã gây xung đột thì dữ như cọp đúng không? Không ai nhường ai cuối cùng tử chiến, rồi hy sinh đúng không?
Chú Macur rớt nước mắt gật đầu thừa nhận.
- Bởi vậy ta và lão tổ mới nhận định tộc của ta không thích hợp độc lập phát triển, chỉ thích hợp làm tướng quân mà thôi. Cứ yên tâm theo phò tá cháu rể, nó sẽ giúp bộ tộc phát triển tốt đẹp gấp trăm ngàn lần... Đặc biệt là ta chắc chắn tỷ lệ hy sinh khi chiến đấu của Xích Hổ sẽ giảm xuống cực kỳ nhiều!
Chú vợ Macur xiêu lòng, đạo lý này không phải chú không biết, chẳng qua là không có cơ hội thay đổi.
- Cha nói vậy cũng đúng, con sẽ dẫn dắt các chiến sĩ theo phò tá cháu rể, chỉ đâu đánh đấy, không cần phải lo kinh doanh phức tạp, hậu cần tốn kém đắt đỏ hoặc bảo vệ bộ tộc... Nhưng chuyện chiến đấu gay go mà giảm hy sinh thì làm gì có? Trên chiến trường ta đập đối thủ một cái thì đối thủ cũng chém ta một nhát mà?
Giang Bình An nghe đến đây không nhịn được cười, hắn chen vào theo phong cách đại gia:
- Khà khà... vụ này xin chú Macur yên tâm, đây là 106 phần quà ta gấp rút chuẩn bị trong mấy ngày nay, mọi người hãy nhận và sử dụng, đảm bảo tỷ lệ hy sinh sẽ giảm tới mức thấp nhất!
Các Xích Hổ chiến sĩ ngạc nhiên nhìn nhẫn trữ vật mới đưa tới, bên trong chứa đầy pháp bảo đỉnh cấp, phù lục cao cấp cả chồng cả chồng, rồi bom mìn, t·ên l·ửa...
- Trời... nhiêu đây bao nhiêu món? Bao nhiêu tiền?
- Giang cô gia giàu cỡ nào?
- Ta nghĩ chắc xem xém gấp...1 triệu lần Xích Hổ tộc... ...
Tiếng bàn tán râm ran vang lên, chú vợ Macur liếc nhìn nhẫn trữ vật, chú cũng hết hồn.
- Cháu rể, ta biết cháu giàu nhưng đâu cần đốt tiền như vậy? Mấy món này đa số là hàng dùng một lần, uổng tiền lắm...
- Chiến tranh vốn dĩ là thiêu đốt tiền... bên nào thiêu đốt nhiều hơn và đúng cách hơn thì bên đó chiến thắng và ít hy sinh!
Chú vợ Macur đỏ hai mắt, đạo lý quá tầm thường nhưng có mấy ai dám nói dám làm? Mà dù dám làm cũng có mấy ai bất chấp phí tổn để làm triệt để với mục đích duy nhất là chiến thắng và giảm hy sinh?
Chú vợ Macur đứng nghiêm thân mình cao gấp rưỡi Giang Bình An, chú cúi gập người 90⁰ chào cảm tạ cháu rể, Giang Bình An muốn đến ngăn cản thì ông nội vợ đã giữ lại.
- Con xứng đáng nó cúi chào đấy! Nó đại biểu cho cả q·uân đ·ội Xích Hổ chứ không phải cá nhân đâu.
Chú vợ Macur: - Có một Quân Vương như cháu, chúng ta thề c·hết cũng sẽ đi theo đến cùng.
Giang Bình An: - Ta hy vọng mọi người đều chiến thắng và đều sống, nếu ai hy sinh mà vẫn còn quá nhiều pháp bảo hay phù lục chưa sử dụng thì đó chính là tội đồ.
- Nhưng có khó khăn đấy, nhiều quá khó mang trong mình khi chiến đấu...
- Ha ha ha... chuyện đó xưa rồi, chiến trường "cấm không" chỉ cấm được đối thủ, không cấm được chúng ta, chúng ta vẫn sử dụng nhẫn trữ vật bình thường.
- ???
- ???
Ngạc nhiên thật nhiều, nhưng sau vài lần tự mình thí nghiệm, các chiến sĩ Xích Hổ mừng như điên, có cái hộp nhựa màu trắng này kết hợp đống pháp bảo phù lục thì địch thủ chỉ có nước khóc thét.
Đó là chưa kể tính năng động trên chiến trường, các chiến thần không bị cấm không sẽ có quá thừa kinh nghiệm để tập trung bẻ gãy, nghiền ép kẻ thù như thế nào. Họ chỉ cần vượt không gian, lấy mạnh đánh yếu, lấy đông g·iết ít... hoặc thấy các chỗ bạc nhược trên chiến trường mà vượt không gian vào công kích tiêu diệt chớp nhoáng...
Chú vợ Macur ngửa mặt lên trời cười thật to:
- Ha ha ha ha ha ha... Người ta hay nói như hổ thêm cánh, có hai chiếc hộp đen trắng này, Xích Hổ chiến sĩ từ nay sẽ như hổ được thêm cổng không gian, tung hoành chiến trường vô địch thủ... Trong lúc đối thủ phi hành qua lại thì chúng ta xuyên không gian đánh tan nát hết đội hình của chúng rồi!
Ông nội vợ cười vuốt râu gật đầu:
- Giờ tin lời ta và lão tổ chưa?
Chú Macur: - Tin... tin thật rồi... Chiến đấu cho cháu rể sung sướng biết bao!