[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 2



- Từ bây giờ, chúng tôi sẽ tạm thời thu điện thoại của các bạn, một tháng các bạn sẽ chỉ được sử dụng một lần. Việc này sẽ giúp các bạn tập trung luyện tập hơn, không bị phân tâm bởi những tin đồn bên ngoài. Danh sách từng phòng ký túc xá cũng đã được sắp xếp xong, mọi người lần lượt tới nhận phòng, bắt đầu từ phòng số 1. Sau đó, các bạn di chuyển tới phòng chờ, chúng ta sẽ quay cảnh gặp gỡ với các vị huấn luyện viên, sau đó các thực tập sinh sẽ có 3 ngày để làm quen và tập luyện, trước khi bước vào vòng xếp loại đầu tiên.

Tiếng đạo diễn vang lên đều đều, phía dưới là 109 thực tập sinh đang chờ đợi. Triệu Tiểu Đường nhìn quanh một lượt, ai cũng thật xinh đẹp, có vài cô gái toát ra một khí chất rất "soái", khiến Tiểu Đường trộm nghĩ, có thể đây sẽ là huynh đệ tốt của cô. Chợt cô nhớ tới Khổng Tuyết Nhi, cái cô gái này, chạy đi đâu không biết. Tuyết Nhi quen biết rộng hơn cô, nên có vẻ không lạ lẫm nhiều. Mãi cho tới khi loa thông báo phòng 21, cô mới thấy Khổng Tuyết Nhi hớt hải chạy về, kéo cô đi nhận phòng. Mà tới lúc này cô mới biết, 2 người bạn cùng phòng kia là Kim Cát Nhã, và Ngu Thư Hân - cái người mà quản lý ra sức nhắc cô phải cẩn thận khi nói chuyện, nhưng giây phút này, lời nhắc nhở đó có lẽ đã bay đến tận cung trăng mất rồi. Bởi vì ngay khi nghe được giọng nói ngọt ngào của người kia, Triệu Tiểu Đường đã cảm thấy tai như được rót mật, không thể nào thoát ra được.

- Xin chào, mình là Ngu Thư Hân

- Chào, tôi là Kim Cát Nhã

- Mình là Khổng Tuyết Nhi, còn đây là Triệu Tiểu Đường, chúng mình là một nhóm.

Khổng Tuyết Nhi nhanh nhẹn giới thiệu, lúc này Triệu Tiểu Đường mới khẽ động đậy, cười thật tươi với Ngu Thư Hân

- Chào Thư Ngu

- Thư Ngu ? Cậu nói gì vậy ? – Ngu Thư Hân tròn mắt, trời ạ, mới có mấy giây mà đã quên tên cô ư

- À, xin lỗi, tôi nói vội quá. Xin lỗi Thư Hân

- Đồ ngốc.

Ngu Thư Hân bỏ lại một câu, ngúng nguẩy lắc cái mông mà kéo vali đi, nghĩ tới vẻ mặt ngây ngô của người kia khác hẳn vẻ cao lãnh khi đứng tập trung lúc đầu, Ngu Thư Hân khẽ cười.

Tất cả di chuyển tới phòng chờ, Ngu Thư Hân phát hiện mình nói chuyện cùng Tiểu Đường đặc biệt hợp, mới có hơn một tiếng mà hai cái miệng nói chưa dừng được một phút nào. Triệu Tiểu Đường bắt đầu bộc lộ tính cách trẻ con, vui vẻ mà giới thiệu với mọi người :

- Đây là Thư Ngu, bạn mình

- Tôi là Ngu Thư Hân, cậu giới thiệu cứ như tôi quen cậu 10 năm rồi vậy.

- Thì 10 năm sau là 10 năm thôi, có gì khác đâu.

Ngu Thư Hân chỉ biết câm nín.

Rất nhanh chóng, màn gặp mặt các vị huấn luyện viên diễn ra, nhưng đến lượt của Triệu Tiểu Đường và Khổng Tuyết Nhi thì cô không chịu nổi nữa, trực tiếp tháo ra đôi giày cao gót mượn của mẹ mà đi chân đất. Khổng Tuyết Nhi há hốc mồm nhìn Triệu Tiểu Đường, xong rồi, cô ấy thật sự không chịu nổi nữa rồi. Triệu Tiểu Đường vừa xách đôi giày cao đến 10 phân, vừa vào vị trí ngồi của mình, nói khẽ :

- Chân mình đau muốn chết rồi, Khổng Tuyết Nhi. Về kí túc xá mình phải ngâm chân mới được.

Triệu Tiểu Đường mải xoa chân mà không biết rằng ở phía đầu bàn, có một đôi mắt vẫn luôn hướng về phía cô mà cười mỉm. « Thật đặc biệt » Ngu Thư Hân trộm nghĩ.

Tới tối muộn, màn găp mặt ăn uống này mới kết thúc. Triệu Tiểu Đường thật sự cảm thấy kiệt sức, lê đôi chân đau nhức cùng cái vali to đùng về phòng. Nhưng người kia, Ngu Thư Hân ấy có vẻ chẳng mệt mỏi gì cả, đi càng ngày càng nhanh.

- Ngu Thư Hân, cậu đi chậm thôi, chờ tôi với.

- Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân ....

- Nhanh lên, tôi muốn tẩy trang, đi ngủ rồi.

Ngày hôm nay, có lẽ cái tên Triệu Tiểu Đường nói nhiều nhất không phải tên cô, mà là tên của tiểu công chúa kia.