[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 27



- Triệu mắt lác, tôi đói lắm rồi. Cậu mời tôi tới ăn hay mời tôi tới đợi Ngu trứng vậy.

- Chờ một chút nữa thôi, cô ấy sắp đến rồi.

- Đúng ra tôi nên nghe lời Đới Manh, ở nhà nằm hưởng thụ chờ cậu tới, sao lại đi nghe lời đường mật của cậu mà vác thân xác tới đây chứ.

Tôn Nhuế hậm hực, hôm nay Triệu Tiểu Đường cùng mọi người trong nhóm đến Thượng Hải, dĩ nhiên, cô với tư cách là bạn thân, không thể không tiếp đón người kia được. Cho nên khi Triệu Tiểu Đường nói mời cô ăn lẩu, cô liền lập tức đồng ý, tới khách sạn đón. Nhưng hóa ra còn phải đợi thêm Ngu trứng, mà lúc cô tới, Ngu trứng còn đang trên máy bay, kết quả là đợi tới giờ đã hơn 3 tiếng đồng hồ. Tôn Nhuế đói đến mất hết sức lực.

- Này, ăn tạm đi.

Triệu Tiểu Đường nói, tay đưa cho Tôn Nhuế gói bánh, vừa nãy đi shopping cùng bạn tiện tay mua về.

- Sao giờ cậu mới đưa chứ ? Cậu cố tình phải không ?

- Gặp cậu tôi vui quá nên quên.

- Tôi là thấy cậu chờ vợ đến hóa ngơ rồi, hai người cứ như xa nhau 3 tháng rồi vậy.

- Sắp tới thật sự là xa nhau 3 tháng đấy, ngày mai tôi bay tới Tam Á quay show rồi, khi tôi quay về thì cô ấy cũng đi quay phim. Chỉ được gặp hôm nay nữa thôi.

- Trời trời, xem cậu kìa, cũng không phải là thời kì cổ đại, còn có điện thoại mà.

- Hừ, cậu chưa yêu, sao biết được chứ. Tôi không hiểu mình bị làm sao mà lại đi xin quyển bí kíp yêu đương từ người chưa bao giờ yêu như cậu.

- Cậu không biết có bao nhiêu người xếp hàng cắt mái bằng trước cửa phòng tôi đâu.

Triệu Tiểu Đường không thèm trả lời, ném cái nhìn khinh bỉ về phía Tôn Nhuế đang nhồm nhoàm ăn bánh ở sofa.

- Tôi luôn cảm thấy rất sợ xa Hân Hân, cảm giác xa rồi sẽ mất vậy. Tôi cũng không nỡ nhìn cô ấy chịu áp lực vì mình, xung quanh cô ấy lại có quá nhiều người nổi bật.

Tôn Nhuế ngừng ăn, nhìn về phía Triệu Tiểu Đường. Từ lúc hai người bắt đầu quen nhau tới bây giờ trở thành người yêu, Tôn Nhuế là một trong những người luôn bên cạnh cả hai, gần như biết rõ mọi chuyện. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy mối tình của hai người rất nhẹ nhàng, cả hai đều có điều kiện, có lượng fan hùng hậu, một người trẻ con thích pha trò, biết cưng chiều, một người lại như người chị lớn, thích được cưng chiều. Mối quan hệ mang tính bù trừ, môn đăng hộ về mọi mặt như thế này làm ai cũng nghĩ rằng chẳng bao giờ tồn tại những lo lắng như của Triệu Tiểu Đường bây giờ. Nhưng trong giới giải trí đầy phức tạp, Triệu Tiểu Đường lại là một idol mới nổi, nhận về không biết bao nhiêu tin xấu từ mối quan hệ này, cho dù cô ấy không nói ra, Tôn Nhuế cũng cảm nhận được những tủi thân mà cô ấy phải chịu. Mới hôm qua thôi, kết thúc màn biểu diễn đầu tiên, chỉ vì Ngu Thư Hân đăng hình với một mình Triệu Tiểu Đường mà Triệu Tiểu Đường vô duyên vô cớ bị mắng chửi thậm tệ, phần lớn đều nói Ngu Thư Hân hãy rời xa Triệu Tiểu Đường đi. Tuy rằng sau đó, Ngu Thư Hân tự tay viết hẳn một đoạn rất dài, mà nội dung sâu xa chính là dù ai nói gì đi chăng nữa, nàng vẫn không xa Triệu Tiểu Đường, nếu ai không thích chuyện đó có thể tùy tiện rời đi, cơ mà hôm nay nhìn Triệu Tiểu Đường vẫn còn hơi buồn phiền, Tôn Nhuế cũng lờ mờ đoán ra có lẽ đêm đó, hai người kia trải qua không dễ dàng gì.

- Cậu không tin bản thân thì cũng phải tin Ngu đại béo chứ, nếu cô ấy chỉ vui chơi qua đường với cậu thì đã bỏ mặc cậu từ lâu rồi, tội gì còn lên tiếng bảo vệ cậu nữa chứ.

- Có những thứ tôi không biết làm sao giải thích, chỉ là cảm thấy thật mông lung.

Triệu Tiểu Đường kín đáo thở dài.

Tiếng gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Triệu Tiểu Đường, cô mở cửa ra, thấy khuôn mặt quen thuộc, bên cạnh là Khổng Tuyết Nhi, những ý nghĩ mông lung kia như mọc thêm cánh, phút chốc liền bay mất.

Hôm sau, Triệu Tiểu Đường khởi hành tới Tam Á, bắt đầu chuỗi ngày quay show dày đặc, vẫn không quên ôm theo cái gối to đùng vàng chói. Theo lời Triệu Tiểu Đường thì hai người chính thức « yêu xa », cho nên mỗi ngày mỗi giờ rảnh rỗi, cô đều không quên nhắn tin cho người kia, nội dung cũng không có gì nhiều, có ngày chỉ đơn giản là ăn gì, làm gì mà thôi. Nhưng nếu hôm nào không nhận được mấy tin nhắn có phần nhạt nhẽo ấy, Ngu Thư Hân sẽ cảm thấy có chút thiếu thiếu, không vui. Giống như bây giờ, sau khi dùng bữa với bố mẹ xong, Ngu Thư Hân một mình nằm trong căn phòng rộng lớn của mình, xem lại video của Triệu Tiểu Đường hôm ở sân bay Tam Á. Người kia có lẽ hôm nay quay cả ngày, cho nên không có thời gian kể chuyện tào lao cho nàng nữa.

Ngu Thư Hân nhìn người kia hớn hở xem từng con cá bơi tung tăng, tay vẫn ôm cái gối vàng to đùng, không nhịn được mà mỉm cười. Cái gối đó là khi Triệu Tiểu Đường chê gối ở khách sạn không thoải mái, Ngu Thư Hân liền mua một chiếc trong một cửa hàng gần khách sạn, cuối cùng thì Triệu Tiểu Đường chơi cái trò trẻ con hết sức, đấy là xịt nước hoa của nàng lên rồi đi đâu cũng mang theo. Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.

- Hân Hân, mẹ đây.

- Mẹ vào đi, con không khóa cửa đâu.

Ngu Thư Hân trả lời, tắt điện thoại. Từ khi debut tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng trở về nhà. Công việc quá bận rộn, hoạt động nhóm nên dù tới Thượng Hải, nàng cũng ở khách sạn với mọi người để dễ di chuyển, hôm nay chụp hình gần nhà nên nàng mới có thời gian ghé qua.

- Con có mệt lắm không ? Sao mấy hôm trước đông như vậy, con cũng không dẫn theo vệ sĩ chứ.

- Con cũng không ngờ là đông người đến vậy, cho nên không dẫn theo ai cả.

- Dù sao con gái cũng phải cẩn thận một chút, thấy con được nhiều người biêt đến như bây giờ, mẹ rất vui, nhưng an toàn vẫn phải đặt lên hàng đầu.

Ngu Thư Hân sà vào lòng mẹ mình, nũng nịu.

- Con biết mà, cũng không phải lần đầu tiên đông như vậy, hơn nữa con cũng không đi một mình, mẹ yên tâm.

Nàng định nói rằng còn có Tiểu Đường, nhưng may là kìm lại được. Nhưng có vẻ bà Ngu quá hiểu con gái mình, bà lên tiếng

- Triệu Tiểu Đường vẫn luôn đi cạnh con sao ?

- Vâng, vì bọn con chung phòng nữa, nên thường tiện thể đi cùng nhau.

- Đứa nhỏ này có vẻ rất quan tâm đến con.

- Vâng, bọn con chơi rất thân, lúc còn ở trong chương trình, em ấy giúp đỡ con rất nhiều.

- Hôm nào có thời gian hãy rủ Tiểu Đường tới đây chơi, mẹ muốn cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ con.

- Vâng, nhưng có lẽ còn rất lâu nữa đấy mẹ à.

Ngu Thư Hân đơn giản trả lời, nàng cảm thấy mấy câu hỏi này của mẹ có chút không bình thường, tuy không sống cùng gia đình quá lâu, lúc còn đi học thì ở kí túc xá, lớn hơn thì đi du học, sau đó bước chân vào giới giải trí, lịch trình bận rộn, thời gian ở cùng bố mẹ càng ít, thế nhưng không việc gì của nàng có thể qua mắt được mẹ. Hơn nữa, gia thế của gia đình nàng không phải tầm thường, nhưng bố mẹ không ủng hộ việc nàng hoạt động trong showbiz, cho nên cũng không ra tay giúp đỡ. Cơ mà để biết được một tin tức nào đó thì hoàn toàn không phải chuyện khó với bà Ngu. Ngu Thư Hân chắc chắn rằng mọi chuyện xảy ra, những bài viết nàng đăng lên và ý kiến từ phía cư dân mạng, mẹ nàng đều biết cả, nhưng khác với mọi khi, bà không hề hỏi han tới. Nàng thoáng cảm nhận được ý tứ không hài lòng của mẹ, nhưng tạm thời vẫn chưa có cách nào giải quyết, nàng đành đặt nó sang một bên.

Điện thoại vang lên bản nhạc chuông quen thuộc mà nàng cài riêng cho đứa trẻ nhà mình, Ngu Thư Hân ngay lập tức bắt máy, chỉ thấy Triệu Tiểu Đường nhăn mặt phía bên kia màn hình.

- Hân Hân, hôm nay em phải quay hình ngoài biển cả ngày trời, nắng muốn chết.

Ngu Thư Hân nhìn người kia đang đắp mặt nạ, cái cổ trắng ngần thường ngày giờ lại đỏ ửng như tôm luộc, có chút dở khóc dở cười. Triệu Tiểu Đường ghét biển một phần cũng do nắng nóng, ấy thế mà show đầu tiên nhận lại là quay ngoài biển.

Triệu Tiểu Đường da rất mỏng và trắng, thậm chí còn khá nhạy cảm. Ngày ở Trường Long, chưa quen với thời tiết, còn bị côn trùng cắn, mấy vết sẹo trên người dùng thuốc gì cũng không khỏi, rất lâu mới lành lại được.

- Vậy đã quay xong chưa ?

- Chưa xong, quay 2 ngày, ngày thứ 3 thì họp báo giới thiệu. Hân Hân, em nhớ chị rồi.

- Chị có để thuốc trong vali cho em, đã bôi chưa.

- Rồi, lão bà của em thật chu đáo.

Ngu Thư Hân nhìn người kia lại bắt đầu há mồm cười to, chỉ biết lắc đầu, nàng còn loáng thoáng nghe được giọng điệu khinh bỉ của An Kỳ bên cạnh khi nghe Triệu Tiểu Đường làm nũng.

Người này 23 tuổi rồi, nổi tiếng rồi, vẫn cứ đi dép lê mặc đồ ngủ chạy vào khu trò chơi của trẻ con, thích cái gì liền mang đi khoe khắp nơi, bên ngoài tỏ vẻ cao lãnh bảo vệ nàng tới cùng, về nhà thì thích làm nũng, thích nàng gảy tai cho. Lúc duy nhất nàng cảm thấy Triệu Tiểu Đường đã lớn rồi, có lẽ là khi ở trên giường chơi trò người lớn.