[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 29



Tháng 12, đợt tuyết rơi đầu tiên ở Bắc Kinh đã bắt đầu từ 3 hôm nay. Nhiệt độ buổi tối xuống ngày càng thấp, ngoài đường không khó để bắt gặp cảnh mọi người chui rúc trong chiếc áo phao to oạch. Tình hình này lại rất hợp để người nổi tiếng ra ngoài, bởi vì lúc này, dù họ có che chắn kín đến mấy cũng không bị người khác chú ý nữa.

Dụ Ngôn và Tạ Khả Dần đứng ở phía xa xa, nhìn vào chiếc xe con đỗ trước ký túc xá, miệng lẩm bẩm.

- Sao lâu vậy vẫn chưa đi chứ.

Chuông điện thoại của Dụ Ngôn vẫn vang lên đều đều, màn hình hiển thị 3 chữ Ngu Thư Hân.

- Triệu Tiểu Đường, sau vụ này tôi nhất dịnh đòi cậu ấy trả công gấp đôi. Tôi sắp chết cóng rồi.

Tạ Khả Dần gằn giọng. Làm bạn tốt của những kẻ đang yêu đương này thật sự có chút vất vả. Ngày mai là sinh nhật của Ngu Thư Hân, hôm qua Triệu Tiểu Đường sau khi chạy show về, nhất quyết nài nỉ bằng được Tạ Khả Dần và Dụ Ngôn giúp cô ấy chuẩn bị sinh nhật đặc biệt cho Ngu Thư Hân. Tạ Khả Dần ngủ đủ giấc nên vô cùng tỉnh táo, nói rõ ràng ngày mai mới tới sinh nhật, mà cả nhóm cũng đặt bàn vào tối muộn chờ Ngu Thư Hân trở về rồi sẽ cùng đi ăn mừng, hôm nay Triệu Tiểu Đường còn tổ chức gì chứ.

- Vì ngày mai chị ấy rất bận, dự sự kiện đặc biệt để mừng sinh nhật cùng fan hâm mộ, rồi tới ekip làm film, sau đó lại tới nhóm mình, nên chỉ có hôm nay cho tôi với chị ấy thôi.

Triệu Tiểu Đường với sinh nhật của Ngu Thư Hân vô cùng để tâm. Cô suy nghĩ trước cả tháng trời xem nên làm gì, làm ở đâu, thậm chí còn muốn thuê hẳn một du thuyền. Nhưng suy đi tính lại, giờ đây danh tiếng của hai người không còn thấp nữa, thời gian bận rộn đã đành, tin đồn về mối quan hệ của cả hai vẫn luôn là chủ đề nóng trên các diễn đàn, nếu làm không cẩn thận thì thật sự không dám nghĩ tới hậu quả. Cuối cùng, Triệu Tiểu Đường chọn nhà riêng của Ngu Thư Hân. Đủ riêng tư, đủ lãng mạn, tin chắc rằng ồn ào ngoài kia đủ nhiều rồi, Hân Hân của cô cũng chỉ muốn bình yên thôi.

- Ý cậu là muốn riêng tư hai người?

Tạ Khả Dần hỏi.

- Dĩ nhiên rồi, đây là sinh nhật đầu tiên tôi ở đây với tư cách là người yêu chị ấy mà.

Nói rồi, Triệu Tiểu Đường không khách khí, kéo cả cô lẫn Dụ Ngôn đi ... mua máy chiếu. Sau đấy là cả một ngày bận rộn, lắp máy chiếu trong nhà riêng của Ngu Thư Hân, cùng Triệu Tiểu Đường đi mua bánh, mua đồ nấu ăn ... Hết một ngày dài, quay trở về ký túc xá, Triệu Tiểu Đường chợt nhớ ra điều quan trọng nhất: Làm sao để Ngu Thư Hân bắt buộc phải quay về căn nhà riêng kia?

Thế nên trong lúc cấp bách, cô đổi luôn mật khẩu vào ký túc xá, nói riêng với từng thành viên và dặn họ đừng nghe điện thoại nếu Ngu Thư Hân gọi. Ngoài Dụ Ngôn và Tạ Khả Dần đang thu âm ca khúc mới nên tối ở ký túc xá thì mọi người đều đến mai mới trở về, cho nên bây giờ, vào lúc lạnh căm căm, Dụ Ngôn cùng Tạ Khả Dần vẫn phải đứng ngoài ký túc xá, chờ cho Ngu Thư Hân không mở được cửa mà quay ra, sau đó báo cho Triệu Tiểu Đường, rồi mới có thể vào nhà.

Ngu Thư Hân sau một ngày mệt nhọc trở về ký túc xá, cửa không hiểu sao không mở được, lại chẳng gọi được cho ai, nên đành quay trở về nhà riêng để nghỉ ngơi. Triệu Tiểu Đường dạo này có chút kỳ lạ, trừ việc bận rộn ra thì rất ít khi gọi điện cho nàng, thậm chí hôm nay khi nàng nhắn tin nói sẽ về sớm, có muốn hẹn hò một chút không, người kia cũng chỉ trả lời là để khi khác, trong khi hôm nay cô ấy không có lịch trình gì cả. Ngu Thư Hân có chút tủi thân, ngày mai là sinh nhật của cô rồi, lịch trình kín đặc cả ngày, chắc chắn cũng không có thời gian riêng với nhau, mà cái tên kia không hiểu có nhớ sinh nhật cô không nữa. Những năm trước Ngu Thư Hân hoàn toàn không quan trọng chuyện đón sinh nhật cùng ai, nàng cứ trải qua một ngày vui vẻ là được. Nhưng năm nay có Triệu Tiểu Đường rồi, nàng lại tham lam hơn, muốn được cùng tên ngốc đó thổi nến đón chào tuổi mới.

Trở về căn hộ của mình, Ngu Thư Hân mở cửa, không nhận ra đèn cảm ứng ở phòng khách đã được tắt đi, bước vào nhà chỉ có ánh đèn le lói ở nơi để giày dép sáng lên.

- Chắc hỏng rồi.

Ngu Thư Hân khẽ lẩm bẩm, lê bước đến sofa, nằm dài ra. Vừa đặt lưng xuống, chợt nàng nghe thấy tiếng rè rè, bức tường đối diện sofa sáng lên, vài giây sau, hình ảnh của Triệu Tiểu Đường xuất hiện. Ngu Thư Hân vô thức nhìn quanh, nhưng bóng tối cản trở tầm nhìn, nàng không tìm thấy Triệu Tiểu Đường đâu. Chưa kịp phản ứng, tiếng của Triệu Tiểu Đường vang lên trong video

- Hân Hân, hẳn là chị sẽ dỗi em đi, những ngày qua em chính là bận rộn chỉnh sửa video này đó. Với trình độ làm vlog của mình, em mất tới mấy ngày mới xong đấy.

Sau đó lại là cái điệu cười haha quen thuộc. Màn hình tiếp tục chạy, là ảnh Ngu Thư Hân từ những ngày còn ở Trường Long. Những bức ảnh này nàng chưa bao giờ thấy qua, nhưng gần như ghi lại đầy đủ mọi hoạt động của nàng, ở cả những góc độ khác nhau.

Ngu Thư Hân khi tập hát, lúc nàng nhảy tới đổ mồ hôi, khi nàng ngồi trong cantin vui vẻ ăn món ăn yêu thích, khi nàng ngủ quên ở một góc phòng tập, và cả khi nàng được Triệu Tiểu Đường ôm vào lòng... rất nhiều, rất nhiều hình ảnh và các clip nhỏ, khiến cho khoảng thời gian nửa đầu năm này như sống lại trong tâm trí nàng, rất ngọt ngào, rất sinh động.. màn hình lại chuyển tới đêm chung kết, khoảnh khắc Triệu Tiểu Đường cúi người cảm ơn khán giả, Ngu Thư Hân cũng vô thức làm theo, sau đó, Triệu Tiểu Đường ôm nàng vào lòng. Xem ở góc độ này, chính Ngu Thư Hân cũng hơi bất ngờ, không nghĩ biểu cảm hạnh phúc của hai người khi nhìn nhau lại rõ tới vậy, ánh mắt khoá chặt đối phương, đôi tay Triệu Tiểu Đường ôm lấy eo nàng, nàng với lên ôm cổ người cao hơn, sự ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như ở một thế giới khác, không cách nào len lỏi được vào giữa hai người.

Ngu Thư Hân ánh mắt long lanh, tiếp tục xem lại những khoảnh khắc đời thường nhỏ nhặt của mình và Triệu Tiểu Đường suốt nửa năm qua, từ lúc bắt đầu rời khỏi Trường Long, chính thức debut dưới cái tên The Nine.

Nàng cùng Tiểu Đường đi mua sắm, đi hẹn hò, đi gặp bạn thân của nhau ... nàng chợt nhận ra Tiểu Đường đã vô cùng tự nhiên mà tiến sâu vào cuộc sống riêng tư của nàng, quen biết hết tất cả bạn bè thân thiết của nàng, hiểu mọi thói quen của nàng, tới giờ thì vô cùng thành thạo vào nhà mà làm ra điều bất ngờ này cho nàng.

Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, Triệu Tiểu Đường tựa cằm lên vai nàng, khẽ nói.

- Hân Hân, sinh nhật vui vẻ.

Ngu Thư Hân quay đầu lại, dưới ánh sáng phát ra từ màn hình máy chiếu, nàng nhìn thấy khuôn mặt thân thương của Triệu Tiểu Đường. Người vừa xuất hiện trong đoạn clip kia, làm nàng nước mắt ngắn nước mắt dài, giờ đây đang cẩn thận lau nước mắt cho nàng.

- Hân Hân, chị cứ việc làm một công chúa xinh đẹp, còn em sẽ là người cưng chiều công chúa hàng ngày.

Ngu Thư Hân ôm cổ người kia, kéo Triệu Tiểu Đường vào một nụ hôn ngọt ngào. Chỉ có cách thân mật này mới khiến nàng cảm thấy đủ để người kia cảm nhận được sự yêu thương của nàng. Đến khi hô hấp khó khăn, Triệu Tiểu Đường dứt ra khỏi nụ hôn, môi vẫn hờ hững trên môi người kia, mấp máy nói:

- Yêu em không?

- Yêu.

Ngu Thư Hân trả lời rất nhanh.

- Chỉ tới khi chị không cần em nữa, còn không, em sẽ không bao giờ rời bỏ chị.

- Đáng ghét, phiền chết đi được.

Ngu Thư Hân rơi nước mắt, vừa cười vừa nói. Đứa trẻ này, lúc nào cũng biết cách lấy nước mắt hạnh phúc của nàng.

Đèn trong căn nhà được bật lên, Ngu Thư Hân lúc này mới phát hiện một chiếc bánh kem nhỏ xinh bên cạnh Triệu Tiểu Đường. Đây là hãng bánh mà nàng mua cho cô ấy vào dịp sinh nhật vừa rồi, khi đó còn ở Trường Long, nàng phải đặt bánh trước khá lâu, vì nơi ấy rất xa kí túc xá, nếu không chuẩn bị trước bánh sẽ không đến đúng ngày được. Triệu Tiểu Đường cùng nàng thổi nến, sau đó xúc một thìa nhỏ, đưa lên miệng nàng.

- Để xem em mua ngon hơn hay chị mua ngon hơn.

Ngu Thư Hân há miệng, ăn miếng bánh người kia đút cho. Vừa nhai được mấy cái, nàng chợt cảm thấy không đúng. Có gì đó vướng trong miếng bánh, cũng may nàng chưa nuốt. Ngu Thư Hân lấy ra, là một chiếc nhẫn đơn giản, bên trên đính viên kim cương nhỏ xíu. Nhìn chiếc nhẫn dính đầy vụn bánh, Ngu Thư Hân dở khóc dở cười

- Ai dạy em làm trò này vậy?

Triệu Tiểu Đường lần đầu yêu đương, cũng lần đầu tổ chức sinh nhật cho người yêu, người yêu lại là một nàng công chúa đúng nghĩa, điều này chắc chắn cô không ngờ tới được, cho nên mấy cách trẻ con này khẳng định là người khác dạy.

- Là em tự nghĩ ra mà, máy chiếu cũng là Dụ Ngôn cùng Tạ Khả Dần giúp đỡ thôi.

- Chị nói cái nhẫn này cơ.

Triệu Tiểu Đường im lặng không nói. Ngu Thư Hân véo tai cô, cao giọng

- Là ai?

- Ahh đau em , đau em.. là Tôn Nhuế mà.

Ngu Thư Hân buông ra, lại là Tôn Nhuế. Lần trước xui Triệu Tiểu Đường làm bữa tối lãng mạn, kết quả là hai người đi dọn dẹp bếp mất cả tối, Triệu Tiểu Đường làm cháy thịt, hỏng cả chảo. Lần này lại dạy cho nhẫn vào bánh, nhìn cái nhẫn đáng thương dính đầy vụn bánh lem nhem, làm cho Ngu Thư Hân... muốn cũng không cảm động được. Vẫn chỉ có Dụ Ngôn cùng Tạ Khả Dần ngoan ngoãn giúp đỡ thiết thực, còn Tôn Nhuế luôn là xui dại.

- Nói đi, có phải em từng thích Tôn Nhuế không? Like ảnh xinh đẹp của cô ấy, còn nói cô ấy làm em rung động? Thế lúc em nói chị là người duy nhất làm em rung động, khi đó Tôn Nhuế là không khí?

- Em trêu cậu ta thôi mà. Sao có thể thích cô ấy được chứ. Đặt chân tới Trường Long chị đã cướp em về tay rồi mà.

Ngu Thư Hân trừng mắt, nàng mà phải cướp?

- À, không, là em, là em tự tìm tới chị.

- Ngoan lắm.

Sau khi chị một miếng em một miếng ăn hết cái bánh kem, Triệu Tiểu Đường đi rửa sạch chiếc nhẫn, lúc này Ngu Thư Hân mới nhìn kỹ, phía trong chiếc nhẫn có mấy số nho nhỏ "0412" và biểu tượng cái kẹo, còn nhẫn của Tiểu Đường là hình con cá nhỏ xinh. Tuy rằng quá trình có chút rắc rối, nhưng Triệu Tiểu Đường vẫn thuận lợi làm Ngu Thư Hân vui vẻ trở thành bữa đêm cho cô.

Ở nơi Thượng Hải xa xôi, Tôn Nhuế không hiểu sao hắt xì liên tục. Cô không ngủ được, gửi cho Tiểu Đường một tin nhắn:

- Thế nào, tôi tư vấn được chứ?

Sáng hôm sau, tin nhắn trả lời Tôn Nhuế nhận được vỏn vẹn 5 chữ:

- Tôi là Ngu Thư Hân.