[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 35



Hôm sau, sắp xếp đồ đạc xong, cả nhóm tổ chức tiệc tại nhà. Mọi người phi thường vui vẻ, những cảm xúc tiếc nuối dù sao cũng cần phải khép lại, mạnh mẽ mà tiến tới tương lai. Ngu Thư Hân tửu lượng không tốt, lần này vì nhiều áp lực dồn nén, nàng có chút không kiểm soát được, uống đến say mềm. Triệu Tiểu Đường dìu nàng về phòng, vừa đặt nàng xuống giường, đã nghe thấy tiếng khóc thút thít. Ngu Thư Hân câu được câu không, bắt đầu nói lảm nhảm.

- Mẹ, đừng bắt con xa em ấy.

- Tiểu Đường ...

Rất nhiều những câu nói đứt quãng, không liền mạch, nhưng cũng đủ để Triệu Tiểu Đường hiểu ra, lý do cho những lo lắng, những tiếng thở dài của người kia. Chuyện của hai người có lẽ đã bị mẹ của nàng phát hiện, nhưng không giống gia đình cô, gia đình Ngu Thư Hân không chấp nhận chuyện này. Triệu Tiểu Đường đau lòng nhìn người kia khóc đến thương tâm, chị ấy cứ một mình dằn vặt mình thế này sao?

Lo liệu xong cho Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường quay lại buổi tiệc với mọi người. Hôm sau, người mà cô tìm tới là Khổng Tuyết Nhi. Cô không tin Tuyết Nhi không biết chuyện này, hôm qua lúc Ngu Thư Hân bắt đầu say sưa nói nhảm, Tuyết Nhi định đưa nàng về phòng, có lẽ sợ Ngu Thư Hân sẽ không kiểm soát được mà nói ra lo lắng trong lòng. Sau nửa ngày cả gặng hỏi lẫn dọa dẫm, cuối cùng Tuyết Nhi cũng không giữ được mồm miệng, kể hết mọi chuyện cho Triệu Tiểu Đường. Ngay từ đầu, cô cũng luôn ủng hộ việc hai người đó thẳng thắn với nhau, nhưng Ngu Thư Hân suy nghĩ quá nhiều, tới giờ vẫn chưa nói ra. Triệu Tiểu Đường nghe xong, một khoảng im lặng kéo dài giữa hai người, mãi tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ. Triệu Tiểu Đường nhấc máy

- Chào cô, tôi là Chu Triều Dương.

Triệu Tiểu Đường bước xuống xe, tiến vào một nhà hàng sang trọng. Từ phía xa, cô đã nhìn thấy người đàn ông tuấn tú trong bộ vest đen, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt trầm ổn, đôi lông mày rậm rạp khẽ nhíu lại, tới khi thấy cô mới khẽ giãn ra, cười cười.

- Mời ngồi. Tôi không làm cô khó xử chứ ?

- Không có, chúng tôi có mấy ngày nghỉ ngơi trước khi về công ty.

- Cô gọi món đi.

- Không cần đâu, cho tôi một ly nước ép là được.

Chu Triều Dương cười cười, gọi một ly nước ép cho cô, sau đó lên tiếng.

- Cô có lẽ đã đoán được lý do tôi hẹn cô ra đây.

- Anh nói vào việc chính đi.

- Rất thẳng thắn, tôi thích tính cách này của cô. Có lẽ Hân Hân cũng vậy.

- Chúng tôi đang yêu nhau.

- Tôi biết, tôi đã quen Hân Hân gần 10 năm rồi, từ lúc em ấy còn là một cô bé, tới khi về nước phát triển sự nghiệp trong ngành giải trí này. Tôi tin là em ấy sẽ thành công, vậy nên tôi cũng phải thành công, mới xứng với em ấy.

- Anh yêu cô ấy phải không ?

- Đúng vậy.

- Tôi quen cô ấy 2 năm, nhưng chúng tôi đã hẹn hò hơn 1 năm rồi. Anh quen cô ấy gần 10 năm, tới giờ vẫn ngồi đây nói chuyện với tôi, anh nói xem, có cần kể thêm nữa không ?

Triệu Tiểu Đường đều đều nói, ánh mắt kiên định nhìn người trước mắt. Tuy cô chưa đoán được toàn bộ lý do của cuộc nói chuyện này, nhưng dù sao, ra đòn trước vẫn nắm ưu thế hơn. Chu Triều Dương hơi ngẩn người, anh có lẽ đã đánh giá người trước mặt quá thấp, nghĩ kĩ lại, người được Ngu Thư Hân yêu, chắc chắn cũng không dễ đối phó.

Chu Triều Dương cười cười.

- Đúng vậy, là do tôi xa cô ấy quá lâu, nên bỏ mất một khoảng thời gian không bên cạnh cô ấy. Nhưng tôi tự tin vào tương lai nếu em ấy ở bên mình. 2 năm qua, cảm ơn cô đã chăm sóc cô ấy.

- Anh không cần cảm ơn tôi, vì chúng tôi là người yêu, còn anh là người ngoài.

- Vậy cô có dự tính gì cho tương lai chưa ? Có lẽ Hân Hân chưa nói với cô về chuyện mẹ em ấy.

Triệu Tiểu Đường dưới mặt bàn, đôi tay hơi nắm lại.

- Anh nhầm rồi, tôi biết chuyện đó rồi.

Chu Triều Dương nheo mắt, với tính cách của Ngu Thư Hân, anh cho rằng nàng sẽ không nói chuyện đó ra, mà chỉ tự mình tìm cách giải quyết. Tuy rằng anh về nước muộn, nhưng những chuyện hai người đối mặt anh cũng hiểu được chút ít, bạn bè trong giới giải trí của anh cũng khá nhiều, moi thông tin hoàn toàn đơn giản. Ngu Thư Hân luôn bảo vệ người này, tại sao lần này lại không như vậy nữa ?

- Cả tôi và chị ấy sẽ cùng nhau đối mặt, cảm ơn anh đã có ý nhắc nhở.

- Cô có biết Ngu Thư Hân vào ngành giải trí này, hoàn toàn là tự mình đứng lên. Mẹ cô ấy cho rằng, nếu không thể trở thành người nổi tiếng, cô ấy quay về với sự nghiệp của gia đình là được, cô ấy cũng sắp 30 tuổi rồi, cho nên nếu những bức ảnh thân mật của hai người truyền ra ngoài, với mẹ cô ấy mà nói, đây không phải chuyện xấu. Nhưng với Thư Hân, chuyện này sẽ đạp đổ công sức 5 năm qua của cô ấy. Cứ cho là cô không quan tâm tới bản thân, nhưng cô nỡ nhìn Thư Hân phải chấm dứt sao ?

Chu Triều Dương nhận ra không nên lòng vòng nữa, trực tiếp đưa ra chiêu cuối cùng.

- Vậy nên hôm nay anh hẹn tôi ra, để nói rằng tôi nên rời xa Hân Hân ?

Chu Triều Dương không trả lời, coi như ngầm đồng ý.

- Anh biết không, trước đây, tôi luôn nghĩ anh là một người trưởng thành chín chắn, nhưng hôm nay, việc anh thừa nước đục thả câu hoàn toàn đạp đổ hình tượng của anh trong tôi rồi. Tôi không còn coi anh là tình địch nữa, vì anh không xứng đáng.

Chu Triều Dương ngẩn người, Triệu Tiểu Đường tiếp tục nói.

- Cả sân khấu và Ngu Thư Hân đều là ước mơ của tôi, tôi sẽ không từ bỏ thứ gì cả. Anh nếu yêu cô ấy thì nên bảo vệ cô ấy, chứ không phải ngồi đây nói những điều này với tôi. Nếu cô ấy tình nguyện đi theo anh, tôi sẽ để cô ấy đi, nhưng anh muốn cướp cô ấy bằng cách này, tôi sẽ không bỏ qua. Tới giờ ăn trưa rồi, tôi phải về, nếu Hân Hân không thấy tôi, cô ấy sẽ tìm đấy. Tôi không muốn cô ấy tìm tới tận đây đâu, vì cô ấy rất coi trọng anh. Tạm biệt.

Triệu Tiểu Đường đứng lên, không thèm nghe câu trả lời của người kia. Cô rút ví, đặt xuống một tờ tiền, tự trả ly nước của mình.

Chu Triều Dương nhìn bóng lưng thẳng tắp trước mặt, khẽ cau mày, uống cạn ly rượu trên tay.

Triệu Tiểu Đường lên xe, vẻ mặt kiêu ngạo bị gỡ xuống, thay vào đó là sự lo lắng bất lực. Cô hiểu lí do sâu xa của Chu Triều Dương, có lẽ Ngu Thư Hân vẫn chưa thoả hiệp với mẹ, cho nên mũi dùi hướng sang cô. Chu Triều Dương muốn bắt đầu công kích từ phía cô, muốn cô cảm thấy khó khăn mà tự lùi. Triệu Tiểu Đường có chút bực dọc, vì cái gì chuyện giữa hai người cô luôn phải biết từ người khác chứ? Việc Ngu Thư Hân giúp cô dập tắt tin xấu, cô cũng chỉ được biết từ phía Khổng Tuyết Nhi, vì cái gì mà nàng luôn một mình làm hết mọi thứ, cô không đủ trưởng thành sao?

Triệu Tiểu Đường gọi cho Tôn Nhuế, sau đó một mình tìm tới quán rượu quen thuộc, cô cảm thấy bức bối trong người, thật sự cần tìm người để tâm sự.

Điều cô không ngờ tới là gặp được Đoàn Tiểu Vi.