Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm

Chương 54: Lão Sư, Người Mỉa Mai Ta? (2)



Người cầm đầu là Trình Lập Đông.

Sắc mặt hẳn ta vẫn trắng bệch như trước, giống như bị bệnh nặng, cầm một cái khăn tay, che miệng mũi, nhưng ánh mắt lại âm lãnh đáng sợ.

“Trình đại nhân, chúng ta đã tổn thất bảy huynh đệ, nếu cứ bị hẳn hao tổn như thế, chỉ sợ các huynh đệ đều phải chết ở chỗ này”

Có người mở miệng, cúi đầu thần sắc xấu hổ, nhưng lại không thể không nói

"Ta cần ngươi nói cho ta biết đã chết bao nhiêu người sao?"

Trình Lập Đông lạnh lùng nhìn hắn một cái, lập tức thân thể người kia khẽ run rẩy, càng cúi đầu thấp hơn.

"Hắn tu luyện quyển dị thuật thứ hai, hắn là dị thuật của huyện Bình An, giải quyết âm độc trong cơ thế hắn, đột phá phẩm giai, bằng không ở trước mặt ta, hắn căn bản không có bất kỳ phần thẳng nào.

"Có điều đừng lo lằng, ta sai người đưa tin cho phủ quân, trong vòng ba ngày cấp trên sẽ phái cao thủ thực sự để truy bắt hắn."

"Trước mắt việc duy nhất mà các ngươi phải làm, chính là trông chừng cho tốt, đừng để hắn chạy trốt

Trình Lập Đông mở miệng, hắn ta đưa lưng về phía mọi người, ngữ khí lạnh lùng nói.

"Rõ."

Mọi người nghe lệnh.

Mà cũng vào lúc này, một bóng dáng nhanh chóng chạy tới.

"Đại nhân."

Hắn chạy như bay đến, quỳ gối trước mặt Trình Lập Đông nói.

"Đại nhân, hôm nay thuộc hạ phát hiện Hứa Thanh Tiêu ở trong nhà viết cái gì đó, đợi Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nhà, liền lẻn vào trong đó, phỏng theo nội dung viết của hắn viết ra, mời đại nhân xem qua”

Đối phương mở miệng, đồng thời đưa quyển sách tình lên.

"Viết?"

Trình Lập Đông trầm ngâm một tiếng, sau đó nhận lấy quyển sách, chậm rãi mở ra, tất nhanh mấy dòng chữ xuất hiện.

Nhưng ngay lập tức, Trình Lập Đông lại nhíu mày.

Bởi vì những từ này không phải là chữ cổ Đại Ngụy, vô cùng cổ quái

Hắn ta rút trường kiếm ra, chiếu theo nét chữ trong quyển sách viết ra từng nét trên mặt đất.

Phông chữ kỳ quặc.

Trình Lập Đông căn bản không hiểu, thử viết, cũng không rõ là có ý gì.

"Chờ sau khi trở về tìm phủ quân, để phủ quân đại nhân mời một vị Nho sư đến, lấy văn tâm thông viết những văn tự này, có lẽ có thể biết đây có ý gì."

Trình Lập Đông thăm nghĩ trong lòng.

"Đi."

Sau một khắc, Trình Lập Đông mở miệng, mang theo người ngựa rời đi.

Mà trên mặt đất, lưu lại dấu vết chữ giản thể.

Nội dung của nó là.

[ Thứ nhất, tuyệt đối không tùy ý hành động ] 

[ Thứ hai, tuyệt đối không phán đoán sai bất kỳ chuyện xấu nào ]

[ Thứ ba, tuyệt đối phải công bằng liêm chính khi phán đoán ]

Vương triều Đại Ngụy.

Võ Xương năm thứ nhất.

Ngày 25 tháng 3.

Huyện Bình An.

Liên tiếp mười ngày, Hứa Thanh Tiêu ở trong nhà Chu Lăng cả mười ngày.

Mười ngày nay, mỗi ngày đều là đọc sách, còn có luyện chữ.

Đọc sách còn tốt, đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói có thể điên cuồng hấp thu các loại trí thức, bổ sung chỗ chưa biết.

Nhưng luyện chữ này lại làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút khó chịu.

Chữ hắn viết không tính là khó coi, nhưng vấn đề là không ngay ngắn, là đại kỵ đối với người đọc sách, nhất là sắp đi tham gia kỳ thi phủ.

Các loại khoa cử của vương triều Đại Ngụy không chỉ đánh giá cao tài năng cá nhân của ngươi, viết chữ cũng là một tiêu chuẩn trọng yếu.

Cái gọi là nét chữ như nét người, nếu như nộp một bài viết lên, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, rối tung rối mù, điều này đối với giám khảo phê duyệt bản thảo mà nói là một loại tra tấn, đối với mình cũng là một loại tra tấn.

Đương nhiên nếu bài viết của ngươi thật sự có thể kinh thiên địa quỷ thần, vậy thì không sao.

Hứa Thanh Tiêu có thể viết loại văn chương này không?

Hứa Thanh Tiêu cũng không tin.

Cho nên chỉ có thể chăm chỉ luyện chữ.

Chỉ là quá trình đau đớn không chịu nổi.

'Đầu tiên là luyện lực nắm, hai ngón tay cầm đũa, đầu đũa và đuôi đũa đều được buộc một hòn đá, mỗi hòn đá nặng chừng hai cân, sau đó giữ cân bắng, không thể có một tí run rẩy, giữ tới hai canh giờ.

Sau đó là luyện phông chữ, giống như viết chữ, một chữ viết một ngàn lần, cứ như vậy mà thôi.

Cũng may, Hứa Thanh Tiêu thân là võ giả, chịu đựng được giày vò, đổi lại là một thư sinh bình thường, luyện chữ cường độ cao như thế, đừng nói hai canh nửa canh giờ cổ tay sẽ bị đứt.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu biết, đây cũng là vì hết cách rồi.

Ngày mười lăm tháng tư, chính là ngày phủ Nam Dự tổ chức thi, chỉ còn hai mươi bảy ngày, Hứa Thanh Tiêu nhất định phải tranh thủ thời gian luyện tập.

Dùng lời của Chu Lăng mà nói, không mong. muốn xa vời là có thể luyện được chữ đẹp, nhưng ít nhất cũng phải ngay ngắn gọn gàng mới được, không được để mất ấn tượng.

Cũng may, quá trình luyện chữ tuy rằng thống khổ, nhưng thời gian mười ngày, Hứa Thanh Tiêu đã có thế làm được.

Phông chữ trông cũng được, ít nhất bản thân hắn nhìn thì cũng không tồi

Hơn nữa bây giờ cũng có thể vừa luyện lực nắm, vừa đọc sách, không làm chậm trễ quá trình.

Mười ngày nay, Trần Tinh Hà vẫn luôn viết văn. trong thư phòng, viết xong thì đưa cho Chu Lăng xem, Chu Lăng đọc xong sẽ bắt đầu giảng giải.

Cuộc sống khá nhàm chán, nhưng có vẻ rất thanh thản. 

Đọc sách là như vậy, nhàm chán và vô vị, nhưng đó là cách duy nhất để kẻ nghèo vượt khó.

Từ thời cổ chí kim đều là như vậy, đọc sách là lối tắt nhanh nhất, cũng là lối tắt duy nhất.

Ít nhất so với việc theo Thương nghiệp, địa vị của người đọc sách tiên thiên đã áp chế được người giàu có, đừng thấy có một số người giàu mời người đọc sách làm việc cho hắn, thế nhưng cuối cùng có thể tiếp xúc được với những người phía trên nhất, có tiền hơn nữa cũng không thể so sánh với địa vị của một phu tử.

Hứa Thanh Tiêu hiểu được điểm này, đời trước từng nếm đau khổ của việc không đọc sách một lần rồi, đời này ắt hẳn sẽ không đi vào vết xe đổ.

Bên trong phòng.

Hứa Thanh Tiêu ngừng suy nghĩ, bắt đầu luyện chữ.

Nhấc bút lên viết chữ, phông chữ không lớn, nhưng lại vô cùng ngay ngắn.

Liên tiếp mười chữ, Hứa Thanh Tiêu viết liên mạch, sau đó lại viết mười chữ.

Viết liên tục mười chữ viết, cực kỳ ngay ngân, phía sau viết cũng chỉnh tề. 

Một canh giờ sau

Hứa Thanh Tiêu luyện đến mức cổ tay đau nhức mới thôi, đặt bút lông sang một bên, Hứa Thanh Tiêu hoạt động gân cốt một chút, giãn cơ hông, lại xoa xoa cổ tay.

Cũng vào lúc này, giọng nói của Chu Lăng vang lên.

"Thanh Tiêu."

Nghe được tiếng gọi, Hứa Thanh Tiêu lập tức đứng dậy, đi về phía thư phòng.

Đi vào trong thư phòng, Chu Lăng chuẩn bị xong một tấm bảng, phía trên kẹp một tờ giấy trắng, Trần Tinh Hà ngồi ở trên bàn, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì gật gật đầu.

Hứa Thanh Tiêu cũng gật gật đầu, xem như đáp lẽ, hai người ở chung mười ngày, quan hệ cũng coi như ổn, nhưng mà Trần Tỉnh Hà thật sự có chút lạnh lùng, bình thường không nói chuyện nhiều, nhưng có hỏi thì sẽ đáp, vô cùng có trách nhiệm.

"Thanh Tiêu, ngồi xuống trước đi đã”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!