Hành động đóng chặt cửa cung không lâu trước đó, tâm tư nhỏ sau lưng che giấu của hắn, không có khả năng giấu được phụ hoàng.
Đại nạn tới nơi rồi.
Vương thủ phụ chưa trả lời, chỉ là sắc mặt bình tĩnh hướng hắn gật đầu, ra hiệu hắn không cần mất kiểm soát.
Nội thành, tòa tiểu viện nào đó.
Nữ nhân mặc váy vải thật cẩn thận theo cây thang, trèo lên nóc nhà.
Nàng ngắm nhìn chân trời, vẫn không nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy vài tiếng nổ vang tựa như sấm rền.
Ta biết, một ngày này sớm hay muộn sẽ đến, sau khi Ngụy Uyên chết, ta đã biết ngươi muốn hành thích vua... Nàng siết chặt nắm tay.
Nhất định phải sống nha.
...
Ngoại ô, Hắc Liên đạo trưởng khí tức suy yếu tới cực điểm lại một lần nữa khôi phục thân hình, nhìn tuyệt sắc nữ tử hung uy không ai bì nổi, càn rỡ cười to:
“Lạc Ngọc Hành, ngươi nghe thấy chưa? Trấn Quốc kiếm chuyên phá thân thể võ phu, ở dưới tình huống Giám chính không rảnh tay, địa giới kinh thành, không, địa giới Đại Phụng, Trinh Đức là vô địch.”
Vô địch? Lạc Ngọc Hành “A” một tiếng: “Ta liền tha cho ngươi sống thêm một lát.”
Nàng sau đó quay đầu, nhìn phía kinh thành, nheo lại mắt đẹp.
Sau một trận chiến này, ngươi chính là người của ta rồi.
Khóe miệng nàng nhếch lên.
Giám chính đi đến bên đài bát quái, nhìn luồng ánh sáng kia khởi đầu ở Tang Bạc, vắt ngang qua nửa kinh thành.
Tát Luân A Cổ nắm thật chặt roi đuổi dê trong tay.
Hai vị nhất phẩm chưa giao thủ, nhưng lĩnh vực đã đang kịch liệt va chạm với nhau, vô thanh vô tức.
Ánh mắt mọi người đều đang truy đuổi luồng ánh sáng kia, trong trận quyết đấu đỉnh phong này, Trấn Quốc kiếm là mấu chốt, mấu chốt ảnh hưởng toàn bộ thắng bại.
Trong mắt Hứa Thất An chiếu ra ánh sáng Trấn Quốc kiếm bay vút đến, con ngươi hắn hơi phóng đại, tỏ ra vô thần, bày biện ra sự trống rỗng sức chú ý phát tán.
Thứ hiện lên trong đầu hắn, là trong vụ án tàn sát cả thành Sở Châu, từng người dân ngã xuống đó, giống như cỏ rác; Là sau khi giết Trấn Bắc vương, sĩ tốt đầu tường hướng hắn ôm quyền kính lễ; Là bóng lưng tiêu điều của Trịnh Hưng Hoài ở kinh thành bôn ba, xin giúp đỡ mà không có cửa; là hắn chết ở trong ngục giam, mắt không thể nhắm lại.
Là từng ánh mắt sùng kính đầu chợ bán thức ăn; Là ngoài Ngọc Dương quan, từng vị sĩ tốt Đại Phụng khát cầu bảo vệ quê hương, đánh lui quân địch.
Cuối cùng, hắn nghĩ tới bộ áo xanh kia.
Thanh danh cũng tốt, bản thân cũng thế, đều không phải điều người nọ để ý.
Người nọ cả một đời, chỉ vì hai thứ mà sống, một là tình yêu, một là tín niệm.
Thứ trước là bản thân, thứ sau là quốc gia, là dân chúng.
Ta cả đời này, lại vì cái gì?
Hắn vươn tay, quát: “Kiếm đến!”
Luồng ánh sáng kia gào thét mà đến, mang mình rơi vào trong tay Hứa Thất An.
Nó chưa bao giờ thay đổi quỹ tích, từ đầu tới cuối, nó lựa chọn chính là Hứa Thất An.
Thanh tuyệt thế thần binh này theo cao tổ hoàng đế chinh chiến sa trường, nó từ bỏ huyết mạch cao tổ, lựa chọn một người ngoài.
Trấn Quốc kiếm, lựa chọn Hứa Thất An... Phàm là người thấy một màn như vậy, đều mở to mắt nhìn.
Hứa Thất An cầm kiếm đồng thau, ở trong sắc mặt cứng ngắc của Trinh Đức đế, rống to lần nữa: “Linh long!”
Ngao ngao ngao!
Trong hoàng thành cùng với hoàng cung, vô số người nghe thấy được tiếng gầm gừ của linh long.
Linh long phá sóng mà ra, đằng vân giá vũ, trong lỗ mũi nó phun ra những đốm khí tím, vảy giáp của nó lượn lờ ánh sáng màu tím.
Xương khớp nó ở trong tiếng vang thanh thúy “rắc rắc” xảy ra biến hóa kinh người, dưới vảy, từng sợi cơ bắp nổi lên, thân rồng kéo dài, trở nên thon dài hơn mạnh mẽ hơn.
Sừng ở đỉnh đầu phân nhánh, cổ mọc ra từng tầng lông bờm nồng đậm, móng vuốt cùng răng nanh trở nên càng thêm sắc bén.
Hai con ngươi như cúc áo đen kia co rút lại, kéo dài, biến thành con ngươi dựng thẳng.
Nó trở nên giống rồng hơn, rồng trên ý nghĩa thật sự.
Linh long cưỡi mây, tốc độ cực nhanh, tựa như sốt ruột không dằn được lao về phía “chủ nhân” của mình.
Hứa Thất An nhẹ nhàng đáp ở trên lưng nó, tay phải cầm Trấn Quốc kiếm, tay trái nắm nho thánh khắc đao, chân đạp linh long.
“Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!”
Sắc mặt Trinh Đức đế trở nên cực kỳ khó coi, hắn mở to hai mắt, con ngươi hơi rung động.
“Ngươi dựa vào cái gì sai khiến linh long, ngươi dựa vào cái gì sử dụng Trấn Quốc kiếm?!”
Hắn có loại phẫn nộ bị cả thế giới phản bội.
Loại cảm giác này, giống như vũ khí sắc bén nhất hung hăng đâm vào trong lòng hắn.
Trấn Quốc kiếm là thứ cao tổ hoàng đế lưu lại, nó có linh, chỉ nhận thành viên hoàng thất. Linh long càng là dựa vào hoàng thất, mới có thể cắn nuốt tử khí sinh tồn.
Nhưng, hai thứ này, không một ai lựa chọn hắn.
Trinh Đức đế chấn động, một số người nào đó trong kinh thành càng chấn động hơn, ví dụ như thái tử, ví dụ như Hoài Khánh, ví dụ như những vị tứ phẩm võ phu, những vị dòng họ hoàng thất.
...
Hoàng cung.
Thái tử dẫn văn võ bá quan đi lên tường thành ngọ môn, ở đầu tường nhìn ra xa, có thể mơ hồ thấy hai bên kịch liệt chiến đấu ở chân trời xa xôi.
“Vì, vì sao Trấn Quốc kiếm sẽ lựa chọn Hứa Thất An, vì sao linh long sẽ lựa chọn Hứa Thất An?”
Thái tử nhìn quanh, thanh âm bén nhọn, “Ai tới nói cho bản cung, ai tới nói cho bản cung?”
Đặc biệt là linh long, thái tử lúc còn nhỏ thích nhất cưỡi linh long, cũng bởi linh long chỉ thân cận thành viên hoàng thất mà đắc ý tự vui, đây là đặc quyền chỉ thành viên hoàng thất có.
Mà tôn thất cũng không có đặc quyền như vậy.
Các quận chúa, thế tử, cùng với huân quý kia, chỉ có thể ở bên bờ hâm mộ nhìn.
Nhưng bây giờ, hắn đã nhìn thấy gì? Nhìn thấy linh long cam nguyện trở thành vật cưỡi của một kẻ thân phận “bình dân”, vì hắn chiến đấu hăng hái đẫm máu.
Thấy Hứa Thất An cưỡi linh long, kịch liệt chém giết cùng vua của một nước.
Thái tử chịu chấn động cực lớn.
Văn võ bá quan bên người vẻ mặt phức tạp, lại không có ai có thể cho hắn đáp án.
Đúng vậy, vì sao linh long lựa chọn Hứa Thất An?
Vì sao bệ hạ triệu đến Trấn Quốc kiếm, nó cũng lựa chọn Hứa Thất An?
Hứa Thất An, rốt cuộc là thân phận gì?
Một chuỗi dấu chấm hỏi hiện lên ở trong đầu quần thần.
Hứa Thất An rốt cuộc là thân phận gì, thân phận của hắn tuyệt không đơn giản, nếu không linh long cùng Trấn Quốc kiếm, sao có thể lựa chọn hắn, mà không phải bệ hạ.
“Hắn, hắn rốt cuộc là ai? Có phải... con tư sinh của bệ hạ hay không?”
Có quan văn vẻ mặt phức tạp thấp giọng nói.
Các quan viên chung quanh nghe xong, ngược lại lộ ra trầm ngâm.
Trong lòng thái tử đột nhiên rùng mình.
“Không, Hứa Thất An hơn hai mươi tuổi, mà bệ hạ tu đạo đã hai mươi mốt năm, chuẩn xác mà nói, là hai mươi mốt năm rưỡi.”
“Vậy như thế nào giải thích tình huống trước mắt?”