Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1169: Thử Tam Hoa tự (1)



Băng Di Nguyên Quân mặt không biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng: “Trong vòng ba năm ngươi không thể bước vào nhất phẩm, thì chỉ có chết bởi thiên kiếp. So với chết do thiên kiếp, không bằng chết bởi tay Thiên Tôn.”

Nếu không phải biết tính tình đạo sĩ Thiên tông, Lạc Ngọc Hành sẽ cho rằng Băng Di Nguyên Quân đang khiêu khích mình.

Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói: “Ngắn thì ba tháng, lâu là một năm, ta sẽ đi Thiên tông một chuyến.”

Băng Di Nguyên Quân vẫn như cũ không có biểu cảm, nói: “Ngươi có nắm chắc độ kiếp?”

Lạc Ngọc Hành cũng không giấu diếm: “Ta đã tìm được đạo lữ, không lâu nữa, liền muốn song tu với hắn. Mỗi tháng song tu bảy ngày, trong vòng nửa năm, có thể độ thiên kiếp.”

“Rất tốt!”

Băng Di Nguyên Quân gật đầu: “Có biết đệ tử ta đi đâu hay không.”

“Không biết, đệ tử đó của ngươi cảm giác chính nghĩa rất mạnh, trong mắt không chứa nổi hạt cát, muốn khiến cô ấy Thái thượng vong tình, khó càng thêm khó.”

Lạc Ngọc Hành mang theo vài phần đùa cợt: “Người đời đều biết Phi Yến nữ hiệp, không biết thánh nữ Thiên tông. So với trông cậy vào nàng kế thừa đại thống Thiên tông, không bằng trông cậy vào thánh tử đi.”

Băng Di Nguyên Quân chậm rãi lắc đầu: “Diệu Chân quả thật đi lầm đường rồi, nhưng thánh tử cũng đã đi tà đạo.”

“Lời này giải thích thế nào?”

Băng Di Nguyên Quân không đáp.

Ngay tại lúc Băng Di Nguyên Quân đến kinh thành tìm kiếm liệt đồ Lý Diệu Chân, Huyền Thành đạo trưởng cũng đang thực địa thăm các cô nương những năm qua từng bị liệt đồ Lý Linh Tố ngủ.

...

Lôi Châu ở phương tây, giáp với Tây Vực, là một châu tận cùng phía tây của Đại Phụng.

Lôi Châu diện tích rộng lớn, lớn như hai cái Ung Châu, nhưng bởi vì đất bị nhiễm phèn rất nhiều, hơn nữa thuộc khu vực bán khô hạn, đất đai cũng không màu mỡ.

Bởi vậy dân cư không đông đúc bằng châu khác, lại bởi vì Lôi Châu là đầu mối lui tới thương mại của Đại Phụng cùng Tây Vực, liền tạo thành nơi giàu có thì giàu chảy mỡ, nơi không có tiền thì trong tay gặm bánh ngô.

Chênh lệch giàu nghèo cực lớn.

Tổng bộ thương hội Lôi Châu ở Lôi Châu chủ thành, dân cư trong thành tám mươi vạn.

Hứa Thất An cùng Mộ Nam Chi ngồi ở trên đệm mềm, người sau khoác áo khoác lông cáo, dựa sát Hứa Thất An, thiếu hứng thú quan sát Lôi Châu thành phía dưới.

Trên người nàng mặc là một cái áo phép chống lạnh phòng nước lửa, thuộc loại một trong các pháp khí tồn kho Ti Thiên Giám lúc Hứa Thất An rời kinh vơ vét.

Trải qua mười ngày bôn ba, bọn họ rốt cuộc đến Lôi Châu. Khởi điểm, Mộ Nam Chi sẽ bởi vì quan sát thành trì mà hưng phấn kêu “Oa oa”, đến về sau, trước lạ sau quen, tiếp đó là vợ chồng già không chút dao động.

Bốn con Xích Vĩ Liệt Ưng lướt qua Lôi Châu thành, hướng ngọn núi nào đó ngoài thành bay đi, chúng nó tựa như biết đường, không cần nài thao túng.

Ngọn núi đó chính là nơi thương hội Lôi Châu nuôi nhốt Xích Vĩ Liệt Ưng.

Vững vàng hạ xuống, Lý Linh Tố tìm đến người phụ trách “nơi nuôi dưỡng” của thương hội, nói:

“Bần đạo Lý Linh Tố, là tri kỉ bạn tốt của Văn Nhân Thiến Nhu, làm phiền thông báo nàng, ta ở đây chờ nàng.”

Người phụ trách được nài của phân hội đi theo đến xác nhận, lập tức phái người đi Lôi Châu thành thông báo đại tiểu thư.

“Ngươi vừa rồi nói, vị đại tiểu thư kia tên là gì?”

Hứa Thất An gọi Lý Linh Tố tới, hỏi.

“Văn Nhân Thiến Nhu.”

Thánh tử thấy sắc mặt hắn cổ quái, hỏi: “Có vấn đề gì?”

Hứa Thất An chau mày, không trả lời Lý Linh Tố, lâm vào trầm ngâm.

Hắn luôn cảm thấy cái tên này rất quen tai, như từng nghe nơi nào, nhưng mặc kệ nhớ lại như thế nào, cũng không nhớ ra.

“Ta hẳn là từng nghe cái tên này, nhưng ta quả thật không quen biết vị đại tiểu thư thương hội Lôi Châu này, nhưng mà, nhưng mà luôn cảm thấy ta là quen biết nàng...”

Trong lòng hắn lẩm bẩm.

Một canh giờ sau, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, trên đường núi uốn lượn bốc lên từng mảng bụi bậm.

Một đội ngũ kỵ binh chạy như điên đến, nữ tử cầm đầu mặc váy mềm cổ áo chéo sang phải màu lam nhạt, nàng có một đôi lông mày Đại Ngọc đẹp mắt, hình dáng lông mày tương đối bằng phẳng, không nhô ra, nhìn chỉnh thể phi thường dịu dàng.

Ngũ quan của nàng tự nhiên là hàng ngũ đứng đầu, sóng mắt trong suốt sáng ngời, cánh môi đầy mà không dày, cái mũi cao mà tinh xảo.

Lôi Châu thuộc cao nguyên, tia tử ngoại khá mạnh, làn da của nàng sẫm màu hơn nữ tử bình thường, nhưng điều này không tổn hao gì vẻ đẹp của nàng, loại màu da lộ ra khỏe mạnh này ngược lại càng làm người ta thưởng thức hơn.

Duy nhất không được hoàn mỹ là, nữ tử xinh đẹp này vẻ mặt mừng rỡ như điên, đường chân tóc của nàng hơi cao chút.

“Lý lang!”

Người chưa đến, tiếng gọi đã từ xa xa truyền đến...

Trên lưng ngựa, đại tiểu thư thương hội Lôi Châu Văn Nhân Thiến Nhu bỏ lại thị vệ phía sau, từ lưng ngựa tung người nhảy lên, lướt ngang qua mười mấy trượng, lao vào trong lòng Lý Linh Tố.

Hai cánh tay ôm chặt lấy eo thánh tử Thiên tông, nức nở nói:

“Lý lang, từ biệt nửa năm, Nhu nhi rất nhớ chàng.”

Mọi ánh mắt nhìn chòng chọc, Lý Linh Tố có chút xấu hổ, thầm nhủ, sức quyến rũ chết tiệt này của ta...

Hứa Thất An thấy một màn như vậy, không khỏi nhớ tới kiếp trước học kiều đoạn kinh điển, nam nữ chính xa cách lâu ngày, nam chính đột nhiên xuất hiện cho niềm vui bất ngờ, nữ chính phấn đấu quên mình lao đầu vào lòng.

Chú: Cái này phải là nữ nhân thân phận cao quý hoặc giá trị nhan sắc kinh động.

Sau đó người xung quanh chấn động không thôi, âm thầm chấn kinh đối với thân phận nam chính, nữ chính trong “vô tình” giúp nam chính làm màu cực nhiều.

Không ngờ hôm nay có may mắn gặp một màn này.

Lý Linh Tố khẽ vỗ lưng Văn Nhân Thiến Nhu, thanh âm dịu dàng:

“Hảo tỷ tỷ, ta cũng nhớ tỷ. Nửa năm qua, ăn cơm là ngươi, ngủ là ngươi, tắm rửa là ngươi, ngay cả khi ngồi xuống ngộ đạo, trong đầu hiện lên vẫn như cũ là ngươi.”

Văn Nhân Thiến Nhu nghe vào trong tai, trong mắt lóe lên ánh lệ, cảm động, si mê, ái mộ các loại tình cảm đều có.

Nàng như xung quanh không có đánh giá toàn thân cao thấp Lý Linh Tố, nói:

“Đôi tỷ muội họ Đông Phương kia chưa đuổi được chàng?”

Lý Linh Tố lắc đầu: “Ta luôn đào vong, cũng chưa để họ được như nguyện, đoạn thời gian trước đã rơi vào ma trảo của họ, cuối cùng vẫn để ta trốn thoát được.”

Văn Nhân Thiến Nhu sẵng giọng: “Đáng đời, ai bảo trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Lý Linh Tố mặt mày đau khổ, thở dài nói: “Ta chỉ là phạm vào lỗi nam nhân đều sẽ phạm, thẳng đến gặp được tỷ, mới biết được cái gì là đúng.”

Văn Nhân Thiến Nhu là nữ tử trí tuệ, giúp phụ thân quản lý thương hội gọn gàng ngăn nắp, thông minh tháo vát.

Nhưng ở trước mặt tình yêu, nàng đầu óc lâng lâng, chỉ là một cô nương bình thường.

Vừa nghe lời tâm tình quê một cục này, cả người liền lâng lâng.

“Vậy Lý lang là như thế nào trốn thoát được?”

“Cái này may mà có Từ tiền bối.” Thánh tử Thiên tông lập tức mang Hứa Thất An và Mộ Nam Chi giới thiệu cho Văn Nhân Thiến Nhu:

“Nhu nhi, bọn họ là ân nhân, cũng là bằng hữu của ta.”