Tịnh Tâm hòa thượng nhìn về phía Đông Phương Uyển Dung, ở đây chỉ có nàng là Mộng Vu tứ phẩm đỉnh phong, chỉ có vu sư mới có thể đối phó vu sư.
Đông Phương Uyển Dung trầm ngâm một lát, vẫn là câu nói kia: “Đợi một chút nữa.”
Sau đó không lâu, mọi người hiểu ý, hình ảnh lại xảy ra biến hóa, cảnh tượng chiến dịch Sơn Hải quan, như đèn kéo quân hiện lên ở trước mắt mọi người.
Nam yêu, yêu man phương Bắc, cổ tộc, Vu Thần giáo, quân đội Đại Phụng, Tây Vực Phật quốc... Nhiều mặt hỗn chiến, mọi người là lấy thị giác Nạp Lan Thiên Lộc chứng kiến trận chiến dịch này.
Mãi cho đến Nạp Lan Thiên Lộc bị Ngụy Uyên thiết kế vây giết, đầu và thân chia lìa, mộng cảnh chấm dứt, tiến vào một vòng luân hồi mới.
Thông qua mộng cảnh này, cảm xúc mọi người ở đây nhiều nhất là bốn chữ “Vô năng vi lực (Bất lực)”.
Nạp Lan Thiên Lộc bất lực.
Cao thủ Phật môn quá mức bi3n thái, khả năng lĩnh quân của Ngụy Uyên quá mức bi3n thái.
Sau khi chiến tranh mở ra, từng chiến dịch liên tiếp thất lợi, như dao cùn cắt thịt bị tiêu hao chiến lực, chiến tranh cục bộ có lẽ có thắng lợi, nhưng vẫn khó có thể vãn hồi xu hướng suy tàn.
Lý Thiếu Vân cười lạnh nói: “Da mặt thật dày, trong chiến dịch Sơn Hải quan, thì ra Phật môn cũng chỉ là đả thủ mà thôi. Thiết kế vây giết Nạp Lan Thiên Lộc, chẳng lẽ không phải Ngụy Uyên thần quân sự Đại Phụng ta?”
Hắn đây là trào phúng Hằng m hòa thượng vừa rồi mang công lao giết Nạp Lan Thiên Lộc quy về Phật môn.
Hòa thượng Tam Hoa tự chắp hai tay, không còn lời nào để chống đỡ.
Nhân sĩ Lôi Châu vẻ mặt khinh thường.
Lúc này, hình ảnh xuất hiện biến hóa, không phải là chiến dịch Sơn Hải quan, mà là một hoàn cảnh lạ lẫm.
Một mộng cảnh xa lạ.
Chủ nhân mộng cảnh là thiếu niên đeo song đao, lúc này, hắn sắc mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm người trung niên phía trước, người trung niên kia cũng đeo song đao.
Người trung niên lạnh lùng nói: “Một trận chiến này, ta sẽ không nương tay, ngươi có thể chống đỡ hơn trăm chiêu, thì xuất sư. Chống đỡ không được, thì chết.”
Thiếu niên đeo song đao thản nhiên nói: “Bớt nói nhảm, sư phụ, động thủ đi.”
Một trận chiến này cực kỳ thảm thiết, thiếu niên trúng ba mươi sáu đao, hấp hối, suýt nữa chết đi.
...
Hình ảnh lại chuyển, chủ nhân mộng cảnh vẫn như cũ là võ giả lưng đeo song đao, thiếu niên đã biến thành thanh niên.
Kẻ địch cũng từ sư phụ, biến thành một lão giả âm trầm kiệt ngạo.
Lão giả nổi giận nói: “Canh Nguyên Võ, chỉ bằng ngươi cũng dám giết lão phu. Sư phụ ngươi già rồi, lão tử có lẽ kiêng kị vài phần, ngũ phẩm Hóa Kình, cũng xứng giết ta?”
Canh Nguyên Võ thản nhiên nói: “Xà Sơn lão quái, ngươi gian dâm bắt người cướp của, không chuyện ác nào không làm, hôm nay trảm ngươi.”
...
Mọi người đều nhìn về phía Canh Nguyên Võ, có người giật mình nói:
“Đây là trận chiến thành danh Canh môn chủ chém giết Xà Sơn lão quái, một trận chiến vào tứ phẩm.”
“Ừm, ta nhớ ra rồi, năm đó Xà Sơn lão quái ở Lôi Châu làm xằng làm bậy, liên tục gây ra mấy vụ án diệt môn, triều đình truy nã, là Canh môn chủ ra tay mới chém giết hắn. Lúc ấy chấn động Lôi Châu.”
“Nhưng, vì sao chuyện cũ của Canh môn chủ sẽ xuất hiện ở đây?”
Đông Phương Uyển Dung thấy thế, thở ra một hơi, tựa như xác minh phán đoán nào đó trong lòng, trầm giọng nói:
“Bởi vì nguyên thần chúng ta bị quấn vào trong mộng cảnh của sư... Nạp Lan Thiên Lộc, bị Mộng Vu ảnh hưởng, mộng cảnh của mọi người đang thong thả đan xen.”
“Nói cách khác chúng ta bây giờ đang nằm mơ?” Viên Nghĩa trầm giọng nói.
Canh Nguyên Võ thì lộ ra vẻ mặt giật mình: “Trận chiến xuất sư, trận chiến chém giết Xà Sơn lão quái, quả thật là chiến đấu mạo hiểm nhất trong cả đời ta. Cho dù thời gian cách nhiều năm, ta cũng thỉnh thoảng mơ thấy.”
“Có thể kiến thức được chiến dịch Sơn Hải quan ngày xưa, có thể nhìn thấy chuyện cũ Canh môn chủ trảm Xà Sơn lão quái, cũng không uổng chuyến đi này.”
“Đúng vậy, đoạn từng trải này, nói ra cũng không ai tin.”
Kế tiếp, mọi người lục tục trải qua mấy tràng mộng cảnh, có trấn phủ tướng quân Lý Thiếu Vân cùng đô chỉ huy sứ Viên Nghĩa chinh chiến sa trường, có nhân sĩ giang hồ Lôi Châu nhiệt huyết chém giết.
Cũng có hình ảnh hoành tráng lấy thị giác đệ tử cửa Phật, chứng kiến cao tăng Tây Vực tụng kinh thuyết pháp.
Hứa Thất An trà trộn ở trong đám người, đặc biệt lặng lẽ, ánh mắt lại luôn gắt gao theo dõi Đông Phương tỷ muội cùng hòa thượng Tam Hoa tự.
Phật môn cùng Vu Thần giáo là có chuẩn bị mà đến, bọn họ khẳng định biết thoát khỏi mộng cảnh như thế nào, phóng thích Nạp Lan Thiên Lộc như thế nào, đạt được long khí như thế nào... Không thể để bọn họ phóng thích Nạp Lan Thiên Lộc... Hắn đang nghĩ, chợt nghe một trận kinh hô.
Nghiêng đầu nhìn lại, bản thân cũng kinh ngạc.
Chỉ thấy Phật sơn tường hòa, ánh sáng vàng lượn lờ trong mây mù, một vị thanh niên mặc quần áo công sai Đả Canh Nhân, ở trong đại trận thống khổ ôm đầu, sắc mặt vặn vẹo.
Cảnh này thật sự quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến sắc mặt hắn biến đổi hẳn.
Phật môn đấu pháp!
Bát Khổ Trận!
Con mẹ nó, mộng cảnh của ta?!
Trong lòng Hứa Thất An một vạn đầu thảo nê mã* chạy vội qua, nếu mộng cảnh xuất hiện ở trong TV, hắn sẽ phi qua ngăn trở, không cho bất luận kẻ nào xem.
(*: đồng âm với chữ đmm)
Ở trong phù đồ bảo tháp bại lộ thân phận, việc này ý nghĩa cái gì?
Vu Thần giáo sẽ không để ý tất cả giết hắn, Phật môn sẽ không để ý tất cả độ hóa hắn.
Đến lúc đó, đừng nói giải phong ấn cho Thần Thù, đoạt lại long khí, bản thân hắn cũng khó bảo.
Thấy một màn như vậy, ở đây, vô luận là nhân sĩ Lôi Châu, hay là tăng nhân Phật môn, hoặc là Đông Phương tỷ muội, sức chú ý đều bị “mộng cảnh” hấp dẫn.
“Đây, đây là cái gì?”
“Phật sơn, quần áo công sai Đả Canh Nhân... giống như đã từng quen biết.”
Mọi người vừa hoang mang vừa tò mò, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại, Lôi Châu cách kinh thành quá xa, người ở đây cơ bản chưa từng thấy Phật môn đấu pháp, chưa từng thấy bản thân Hứa Thất An.
“Là Phật môn đấu pháp, vị kia chính là Hứa Ngân la.”
Song Đao môn chủ Canh Nguyên Võ cất cao giọng nói.
Lúc Phật môn đấu pháp hắn ở kinh thành, bổn ý thật ra là hướng về phía Thiên Nhân chi tranh, kết quả Thiên Nhân chi tranh kéo dài thời hạn hơn tháng, ngược lại là cơ duyên xảo hợp thấy Phật môn đấu pháp trận đấu thanh thế lớn này.
“Ào!”
Sóng âm nhất thời dâng lên, quần hùng Lôi Châu hướng tới hình ảnh chỉ trỏ, nghị luận không ngớt..