Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1195: Trừ ma (1)



Canh Nguyên Võ trầm giọng nói: “Mặt khác, nữ tử kia là cao phẩm vu sư, nơi này là mộng cảnh, ả muốn đi, chúng ta không giữ được. Ngay từ đầu, chúng ta đã lâm vào hoàn cảnh xấu.”

Hứa Thất An nghe đến đó, thản nhiên nói: “Đây cũng là nguyên nhân Độ Nan Kim Cương đồng ý chúng ta vào, Phật môn cùng Vu Thần giáo tự nhận nắm chắc thắng lợi.”

Sức chú ý của mấy vị tứ phẩm nhất thời hấp dẫn lại, Viên Nghĩa khẽ gật đầu.

Hứa Thất An tiếp tục nói:

“Cho dù là Mộng Vu, muốn thoát ly mộng cảnh của Vũ Sư, cũng không đơn giản như vậy. Nếu không, ả cần gì nói lời thừa nhiều như vậy với chúng ta? Trực tiếp rời khỏi mộng cảnh, đi lên tầng thứ ba là được. Ta đoán, ả lúc này tất nhiên còn ở trong mộng cảnh.”

“Nhưng sương mù mờ mịt, tìm như thế nào?”

Lý Thiếu Vân nhíu mày nói.

Võ phu thô bỉ, không biết động não một chút sao... Hứa Thất An nói:

“Hành động vừa rồi của ả, ít nhất khiến chúng ta biết hai điểm: Đầu tiên, ả lựa chọn thổi ra sương mù, mê hoặc tầm mắt chúng ta, mà không phải chính diện giao phong với chúng ta, cái này nói lên lực lượng mộng cảnh ả có thể mượn có hạn, không thể đồng thời đối phó nhiều tứ phẩm như vậy. Hoặc, trong mộng cảnh cũng có giới luật, không thể ra tay đối với người trong tháp.

“Tiếp theo, nơi này là mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc, ả muốn rời khỏi mộng cảnh, hẳn là cần được Nạp Lan Thiên Lộc đồng ý. Ả chưa lập tức thoát ly mộng cảnh, mà là lựa chọn quan sát mộng cảnh, chính là chứng minh tốt nhất. Rất có thể chính là ở trong quá trình quan sát mộng cảnh, tìm được biện pháp câu thông với Nạp Lan Thiên Lộc.”

Đô chỉ huy sứ Viên Nghĩa trầm ngâm nói: “Cho nên, ả bây giờ là đi tìm Nạp Lan Thiên Lộc?”

Liễu Vân nhỏ giọng nói: “Vì sao không phải cô ta đã rời khỏi mộng cảnh.”

Hứa Thất An lắc đầu: “Ả nếu rời khỏi mộng cảnh, vừa rồi sẽ không dùng sương mù mê hoặc chúng ta, mà là trực tiếp biến mất. Nhưng ngươi có câu nói đúng, ả bây giờ, lúc nào cũng có thể rời khỏi mộng cảnh.”

Nghe vậy, ba vị tứ phẩm võ phu mặt nhăn mày nhíu.

Ánh mắt Hứa Thất An đảo qua mặt bọn họ, nói:

“Đừng lo lắng, chúng ta vẫn có cơ hội, ả nếu như đi tìm Nạp Lan Thiên Lộc, sẽ đi nơi nào tìm?”

Mắt Viên Nghĩa sáng lên: “Mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc!”

Lý Thiếu Vân buồn bực nói: “Nhưng nơi này không phải là mộng cảnh sao.”

“Không!”

Hứa Thất An chậm rãi lắc đầu: “Nơi này là mộng cảnh tất cả chúng ta đan xen ra, không chỉ là mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc nữa.”

Lý Thiếu Vân lặp đi lặp lại đánh giá hắn, nhếch miệng cười nói: “Huynh đệ, ngươi nhìn rất thấu triệt, lợi hại.”

Hứa Ngân la kỳ tài phá án Đại Phụng hiểu biết một chút... Hứa Thất An lộ ra nụ cười chẳng hề để ý, duy trì thiết lập nhân vật thong dong lạnh nhạt.

...

Bên kia, Đông Phương Uyển Dung dẫn dắt tăng nhân Phật môn, cùng môn đồ Đông Hải Long Cung xuyên qua ở trong sương mù, hai mắt của nàng như có thể xuyên thấu sương mù, đi lại vững vàng, không có chút mê mang.

“Đông Phương thí chủ, chúng ta bây giờ đi đâu.”

Tịnh Tâm thiền sư chắp hai tay, vừa bước nhanh đi theo, vừa nói.

Đông Phương Uyển Dung cũng không quay đầu lại: “Đương nhiên là đi tìm ý thức của sư phụ ta.”

“Hắn ở nơi nào?”

Thủ tọa Hằng m hỏi.

“Chỗ sâu nhất của chấp niệm.” Đông Phương Uyển Dung tạm dừng một chút, thấp giọng nói: “Cũng chính là nơi bị Ngụy Uyên chém đầu.”

Các tăng nhân giật mình, võ tăng Tịnh Duyên thì khó hiểu nói: “Mới vừa rồi vì sao không câu thông với hắn.”

Đông Phương Uyển Dung cười duyên nói: “Lúc ấy chỉ có mộng của một mình sư phụ ta, mọi người đều ở bên cạnh nhìn, câu thông như thế nào? Ta cố ý đợi mộng cảnh của mọi người cùng mộng cảnh của sư phụ xuất hiện đan xen.

“Mộng cảnh mỗi người đan xen cùng một chỗ, tựa như mê cung, phân cách mọi người ra. Lúc này lại đi gặp sư phụ, sẽ không có ai chú ý tới.”

...

Hứa Thất An, Lý Thiếu Vân, Viên Nghĩa, Canh Nguyên Võ, Liễu Vân xuyên qua trong sương mù, đi một lúc, trước mắt bày biện ra một hình ảnh, nến đỏ đang cháy, trước mắt đều là màu đỏ thẫm không khí vui mừng.

Là mộng cảnh vừa rồi, nay đã phát triển đến giai đoạn vào động phòng.

Gặp quỷ rồi, mộng cảnh của Nạp Lan Thiên Lộc chưa gặp được, toàn gặp được những mộng cảnh chó má... Hứa Thất An nhịn không được nhíu chặt lông mày, vốn định nhanh chóng đi qua, nhưng đối thoại của hai vợ chồng trên giường, làm bọn họ thả chậm bước chân.

“Nương tử, nên sinh hoạt vợ chồng như thế nào?”

Chú rể giọng điệu có chút cuống, tựa như chưa bao giờ chạm vào nữ nhân.

Tân nương bị hỏi ngây dại, hồi lâu sau mới trả lời, e thẹn nói: “Cái này, cái này... Phu quân sao lại hỏi ta, thiếp thân làm sao biết được.”

Chú rể không vui nói: “Nhưng ta nghe nói, nữ tử lúc lấy chồng, tự có phụ nữ trong nhà truyền thụ kinh nghiệm.”

... Tân nương nhỏ giọng: “Rất, rất đơn giản.”

“A, nương tử tháo thắt lưng ta làm gì?”

“Đừng, đừng nói ra... Phu quân dù chưa nạp thiếp, chẳng lẽ ngay cả thông phòng nha hoàn cũng không có sao? Với lại, nơi yên hoa chưa từng đi?”

Tân nương yếu ớt như muỗi kêu nói.

“Chưa từng đi thanh lâu, cũng chưa từng có nha hoàn thông phòng... Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng tiến độ luyện võ của ta.”

Chú rể trả lời như thế.

Nhân tài... Hứa Thất An nheo mắt nhìn chằm chằm mộng cảnh, ý đồ xuyên thấu màn che buông xuống, nhìn xem chú rể là ai.

Song Đao môn chủ Canh Nguyên Võ sắc mặt lạnh lùng, tựa như khinh thường để ý, nhưng ánh mắt liên tiếp liếc về phía giường.

Viên Nghĩa cười nói: “Là võ si.”

Lý Thiếu Vân cau mày vội vàng đi nhanh.

Lúc này, tân nương kinh ngạc nói: “Phu quân, chàng đi đâu?”

Màn che chớp lên một trận, hình như có một vị thiếu niên đang mặc quần áo, vừa mặc vừa trả lời thê tử: “Đến giờ rồi, ta đi luyện thương một canh giờ, nương tử sớm đi nghỉ ngơi.”

Tân nương khẩn trương: “Nhưng, nhưng chúng ta còn chưa...”

Màn xốc lên, chú rể chui ra, mặt mày tuấn lãng, ánh mắt lộ ra kiệt ngạo, vô cùng sốt ruột hướng bên ngoài chạy đi.

Nháy mắt nhìn thấy thiếu niên này, mọi người quay phắt đầu lại, nhìn về phía Lý Thiếu Vân.

Khuôn mặt ngăm đen của Lý Thiếu Vân lập tức đỏ lên, chỉ cảm thấy trong cơ thể tựa như có lửa cháy bốc lên, đỉnh đầu toát ra khói đen hư ảo.

Đô chỉ huy sứ Viên Nghĩa lặp đi lặp lại đánh giá hắn, nói:

“Không nên nha, mấy năm trước ngươi tới Lôi Châu thành báo cáo công tác, ở Giáo Phường Ti chơi như cá gặp nước.”

... Khóe miệng Lý Thiếu Vân run rẩy: “Lúc, lúc thành thân, ta mới mười bảy tuổi.”

Canh Nguyên Võ gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Cho nên, lúc ấy là quý phu nhân dạy ngươi sinh hoạt vợ chồng như thế nào?”

Lý Thiếu Vân: “...”

Liễu Vân chưa mở miệng nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên, bộ dáng nhịn cười.

Chết về mặt xã hội rồi nha... Hứa Thất An mím mím môi, không để mình cười ra tiếng.

Hắn đằng hắng cổ họng, nói: “Đừng nói nhảm, nắm chặt thời gian tìm kiếm ý thức của Nạp Lan Thiên Lộc.”

Viên Nghĩa cùng Canh Nguyên Võ thu liễm vẻ mặt, khẽ gật đầu.