Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1214: Địa Thư truyền lời (1)



Ba người đến nha môn nộp đầu người, lĩnh tiền thưởng, Lý Diệu Chân nói: “Chúng ta mang bạc đổi thành lương thực, ở thành phát cháo đi.”

“...” Khóe miệng Sở Nguyên Chẩn run rẩy: “Diệu Chân, ta muốn đổi đôi giày.”

Lý Diệu Chân đang muốn nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên co lại, nhìn về phía vách tường khách sạn nào đó bên đường, nơi đó dùng cách vẽ đơn giản vẽ một đóa hoa sen chín cánh hoa.

“Đây là ám hiệu liên lạc của Thiên tông chúng ta.”

Ánh mắt Lý Diệu Chân chợt lóe, bĩu môi nói: “Hai vị, các ngươi đợi lát nữa có thể nhìn thấy số 7. Hắc, người này thế mà lại từ trong tay Đông Phương tỷ muội chạy thoát rồi?”

Số 7?!

Hằng Viễn cùng Sở Nguyên Chẩn nhìn nhau.

Thì ra số 7 thật là thánh tử Thiên tông, không ngờ ở nơi này ngẫu nhiên gặp hắn... Ánh mắt Sở Nguyên Chẩn chợt lóe, sinh ra một chút hứng thú đối với vị số 7 chưa từng gặp mặt kia.

Sớm từ lúc Lý Diệu Chân trà trộn Vân Châu diệt phỉ, thành viên Thiên Địa hội đã biết số 7 và nàng có quan hệ cực kỳ thân mật, bằng không, cũng sẽ không ở lúc nguy nan bị người ta đuổi giết, mang mảnh vỡ Địa Thư giao cho Lý Diệu Chân bảo quản.

Lại kết hợp Thiên tông có chế độ thánh tử thánh nữ, không khó đoán, vị số 7 kia rất có thể là thánh tử Thiên tông, sư huynh hoặc sư đệ của Lý Diệu Chân.

Nhưng bản thân Lý Diệu Chân đối với việc này giữ kín như bưng, tuyệt không đề cập, bởi vậy đoán chỉ là đoán, chưa khẳng định được.

Mà nay nghe xong Lý Diệu Chân nói như vậy, Sở Nguyên Chẩn mới chính thức xác nhận số 7 chính là thánh tử Thiên tông.

Phù, cuối cùng có thể nhìn thấy một đệ tử Thiên tông bình thường... Trong lòng Sở Nguyên Chẩn nói nhảm.

Hắn sắp chịu đủ Lý Diệu Chân rồi, gặp chuyện bất bình trừ gian diệt ác thì thôi, còn thích trọng nghĩa khinh tài, hành tẩu giang hồ dựa vào là cái gì? Không phải là chữ ‘bạc’ sao.

Ba người lúc thê thảm nhất, ngay cả khách sạn cũng không ở nổi.

Đối với việc này, Lý Diệu Chân giải thích là: Đối với chúng ta mà nói, ngủ đường cùng ở khách sạn có gì khác nhau?

Sở Nguyên Chẩn thế mà không có lời nào để chống đỡ.

Vẫn là Hứa Thất An tốt, nếu là cùng hắn hành tẩu giang hồ, khẳng định ăn no uống say, nếm hết món ngon địa phương, ngắm hết cảnh đẹp địa phương, ban đêm còn có thể đi thanh lâu hoặc Giáo Phường Ti uống hoa tửu..

“Đi thôi!”

Lý Diệu Chân dẫn đầu bước vào khách sạn, lúc này không phải giờ cơm, trong sảnh lớn chỉ ngồi lác đác mấy vị khách uống rượu.

Nàng đi thẳng về phía quầy khách sạn, hỏi chưởng quầy: “Trong tiệm có một người trẻ tuổi phi thường tuấn mỹ vào ở hay không?”

Lý Diệu Chân rất tự tin, lấy dung mạo tên cặn bã nhân gian kia, chưởng quầy chỉ cần từng gặp, thì tuyệt đối có ấn tượng.

Chưởng quầy nghĩ nghĩ, có chút chần chờ nói: “Phi thường tuấn mỹ là tuấn mỹ cỡ nào?”

Lý Diệu Chân quay đầu, chỉ vào Sở Nguyên Chẩn: “So với hắn càng tuấn tú hơn.”

Chưởng quầy vừa thấy giá trị nhan sắc của Sở Nguyên Chẩn, lắc đầu: “Chưa từng thấy, vị công tử này phong độ phơi phới, thế gian khó tìm, sao có khả năng có nam tử tuấn tú hơn hắn.”

Sở Nguyên Chẩn hài lòng thu hồi trường kiếm.

Lý Diệu Chân nhướng mày, trầm ngâm một phen, nói: “Gần đây có đạo sĩ ở trọ hay không?”

“Có.”

“Là người phương nào?”

Ánh mắt chưởng quầy xẹt qua bả vai Lý Diệu Chân, nhìn về phía sau nàng, nói: “Không phải ở phía sau ngươi sao.”

Lý Diệu Chân cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau ba người, không biết từ khi nào xuất hiện một vị mỹ nhân khí chất lạnh lùng, mặc vũ y, đầu đội Liên Hoa Quan, lông mày dài thẳng, mắt là màu lưu ly nhạt hiếm thấy, ngũ quan tinh xảo như tạc tượng.

“Sư phụ.”

Lý Diệu Chân kinh hỉ hẳn lên, bước đi vội vàng tới trước mặt người đẹp lạnh lùng, nói:

“Sư phụ sao lại xuống núi, sao người ở đây, hai năm không gặp, đồ nhi rất nhớ người. Chúng ta có thể ở nơi này gặp mặt, thật sự là duyên phận.”

Băng Di Nguyên Quân hờ hững nhìn nàng: “Ta một đường truy tung ngươi mà tới, Phi Yến nữ hiệp đi đến nơi nào, nổi tiếng đến nơi đó, không khó tìm.”

Dừng một chút, nàng vô hỉ vô bi nói: “Chỉ dựa vào lời nói vừa rồi của ngươi, phạt ngươi quay mặt vào tường ba năm cũng không đủ.”

Cho dù xa cách mười năm, môn nhân Thiên tông gặp mặt, cũng nên là mặt không biểu cảm gật đầu chào hỏi.

... Lý Diệu Chân thè lưỡi, “Con đây không phải còn đang rèn luyện sao, trước tam phẩm, đệ tử không thể lĩnh ngộ Thái thượng vong tình chi đạo.”

Nàng vội vàng giới thiệu bạn bè cho sư phụ: “Vị này là ký danh đệ tử Nhân tông Sở Nguyên Chẩn, vốn là trạng nguyên lang của Đại Phụng. Vị này là võ tăng Thanh Long tự Hằng Viễn.”

Băng Di Nguyên Quân ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ một cái: “Kiếm thai, xá lợi tử.”

Bốn người ngồi xuống bên cạnh bàn, Băng Di Nguyên Quân thản nhiên nói: “Xuống núi du lịch hai năm, có lĩnh ngộ Thái thượng vong tình hay không?”

Lý Diệu Chân đảo mắt lung tung, nói: “A, cái này... Đồ nhi còn đang cố gắng.”

Băng Di Nguyên Quân lạnh lùng nói: “Đưa tay ra.”

Lý Diệu Chân mờ mịt nghe theo.

Một đạo hào quang màu vàng nhạt từ trong tay áo Băng Di Nguyên Quân lao ra, mang hai cổ tay của Lý Diệu Chân trói buộc chặt chẽ.

“Phược Linh Tác?”

(thừng trói linh)

Lý Diệu Chân chấn động, hoàn toàn không ngờ sẽ là triển khai như vậy, ngạc nhiên nói: “Sư phụ, ngài đây là làm chi.”

Băng Di Nguyên Quân sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng không có cảm tình dao động: “Phụng pháp chỉ Thiên Tôn, tróc nã Lý Diệu Chân về tông môn, một lần nữa học tập nghiên cứu Thiên tông bảo điển.”

Sở Nguyên Chẩn cùng Hằng Viễn nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

“Vì sao?”

Lý Diệu Chân mờ mịt không hiểu.

Băng Di Nguyên Quân mặt không biểu cảm: “Đệ tử Thiên tông vong tình ít h@m muốn, tuy rèn luyện hồng trần, cũng không thể lây dính quá nhiều nhân quả. Thiên Tôn cho rằng ngươi lệch khỏi quỹ đạo giáo lí Thiên tông, cần một lần nữa nghiên cứu học tập bảo điển, khi nào hiểu, khi đó thả ngươi ra.”

Đệ tử Thiên tông xuống núi rèn luyện, tư thế chính xác là lấy góc độ người đứng nhìn, nhìn thăng trầm trong hồng trần.

Lý Diệu Chân không phải, Lý Diệu Chân là vui vẻ lăn lộn ở trong hồng trần vũng bùn này.

Ta đã nói mà, Lý Diệu Chân là ngoại tộc của Thiên tông, rõ ràng tu là Thái thượng vong tình, lại ham thích hành hiệp trượng nghĩa, sớm hay muộn phải hoàn... Sở Nguyên Chẩn bên cạnh cả đầu óc đều là lời nói nhảm.

Lý Diệu Chân không phục: “Đệ tử, đệ tử đây là hồng trần luyện tâm.”

Băng Di Nguyên Quân gật đầu: “Về tông môn giải thích với Thiên Tôn đi, nhưng trước đó, ta cần giúp Huyền Thành sư huynh tróc nã thánh tử.”

Ừm? Thánh tử, Thiên tông ngay cả thánh tử cũng muốn tróc nã?

Trong lòng Sở Nguyên Chẩn nghi hoặc, nhịn không được nhìn về phía Hằng Viễn, phát hiện trong mắt đối phương cũng có nghi hoặc tương tự.

Băng Di Nguyên Quân đứng dậy, dắt Lý Diệu Chân liền đi ra ngoài.

“Sư phụ, sư phụ, con không muốn về tông môn, con còn có một năm thời gian rèn luyện, ngài làm sao kết luận con không thể Thái thượng vong tình? Ngài thay con hướng Thiên tông cầu tình chút...”