Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1220: Huyết án (1)



Nam tử trẻ tuổi trang phục gọn gàng màu đen nhướng mày, nói: “Có quan hệ gì vói ngươi đâu!”

Hắn ngược lại hướng đồng bạn nói thầm: “Trong quan tài có người chết hay không còn chưa nhất định đâu.”

Lúc này, vị nữ tử dung mạo thanh tú kia nói:

“Mặc kệ có người chết hay không, cũng là điềm xấu. Vương huynh, người tập võ chúng ta, khí huyết tràn đầy, không sợ rét lạnh. Chỉ là Lữ huynh ngươi...”

Người đọc sách vội vàng xua tay: “Không sao không sao.”

Nữ tử lắc đầu, đứng dậy đi đến trước mặt đám người Hứa Thất An, ôm quyền nói: “Hai vị huynh đài, có thể để cho chúng ta cùng nhau tới sưởi ấm không?”

“Ngồi đi!”

Hứa Thất An ở dưới cái liếc nhìn chăm chú của Mộ Nam Chi, vẫn duy trì tư thái cao ngạo lạnh lùng, không để cho mình lộ ra nụ cười đàn ông ấm áp.

Vì thế ba người liền ngồi xuống bên lửa trại, Hứa Thất An chú ý tới ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm nồi sắt, nhìn chằm chằm canh thịt bên trong.

“Nếu không ngại, cứ dùng bát chúng ta từng dùng đi.”

Hứa Thất An không trước mặt bọn họ bại lộ chuyện mình có pháp khí trữ vật.

“Đa tạ đa tạ.”

Người đọc sách mừng rỡ, liên tục chắp tay.

Nam tử trang phục gọn gàng màu đen tính tình không tốt lắm, nghe vậy, sắc mặt cũng mềm đi vài phần.

Nữ tử thanh tú uống một hớp lớn canh thịt, dùng tay áo lau lau môi, nói: “Tiểu nữ tử Phùng Tú, là đệ tử Mai Hoa kiếm phái.”

Nàng nhìn về phía nam tử trang phục gọn gàng màu đen, giới thiệu: “Hắn tên Vương Tuấn, đệ tử Tùng Vân tông, hai sư môn chúng ta nhiều đời giao hảo. Vị Lữ huynh này là bằng hữu chúng ta ở trong núi ngẫu nhiên gặp.”

Người đọc sách tiếp nhận đề tài, nói: “Tại hạ Lữ Vi, nhân sĩ quận Thanh Sơn, vua mới đăng cơ, sang năm sẽ mở ân khoa, bởi vậy tính phụ cấp du học, đi đến kinh thành.”

Thái tử đăng cơ rồi... Hứa Thất An sửng sốt.

Với Đại Phụng mà nói, đây là chuyện tốt.

Nguyên Cảnh tu đạo chỗ tốt duy nhất chính là con cái không nhiều, nếu không hoàng tử đoạt đích, sẽ chỉ mang thế cục quậy càng ngày càng loạn.

Lý Linh Tố đáp lại: “Hai vị là kết bạn du lịch giang hồ?”

Ánh mắt Phùng Tú dừng lại một lát ở trên mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta là hưởng ứng Sài gia cô cô kêu gọi, đến Tương Châu, tham gia đồ ma đại hội.”

Mưa dọc theo mái hiên chảy xuống, hình thành rèm nước đứt quãng, bị gió lạnh thổi qua, như tơ bông ngọc vỡ đẩy chéo vào.

Tương Châu nằm ở tây nam, mùa đông rét lạnh khô ráo, khi trời mưa, thì âm lãnh ẩm ướt, cơn lạnh thấm đến trong xương cốt.

Mọi người ngồi vây quanh lửa trại, củi lửa đầy đủ, lửa cháy xua tan mưa đêm lạnh thê lương.

“Sài gia cô cô triệu tập đồ ma đại hội?”

Vẻ mặt Lý Linh Tố lập tức cổ quái hẳn lên, truy hỏi: “Đồ ma đại hội, đồ ai? Sài gia có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Hứa Thất An gạt lửa trại, bỗng hiểu vì sao Thiên tông muốn mang thánh tử thánh nữ cùng nhau bắt về.

Lý Diệu Chân hành hiệp trượng nghĩa ở trong mắt Thiên tông, chưa chắc là sai. Nàng thật sự sai ở chỗ bành trướng cảm giác chính nghĩa, ở chỗ bị “tình” vây khốn.

Đạo lý tương tự, Lý Linh Tố lỗi thật sự không ở chỗ hắn ngủ nữ nhân khắp nơi, thánh tử nếu là rút cần vô tình, Thiên tông có lẽ lười quản chuyện nhảm của hắn.

Hắn sai ở đối với mỗi một nữ nhân từng dốc túi đều ôm cảm tình.

Vừa nghe có liên quan với Sài gia, tiểu tử này liền ngồi không yên.

“Huynh đài không phải nhân sĩ Chương Châu?”

Phùng Tú có chút bất ngờ hỏi..

Tương Châu là châu bên dưới Chương Châu, nàng trực tiếp điểm ra không phải nhân sĩ Chương Châu, điều này nói lên cái gọi là “đồ ma đại hội”, đã không cực hạn ở Tương Châu, mà là mọi người toàn bộ Chương Châu đều biết?

Hứa Thất An ra phỏng đoán tương ứng, sau đó nghe Lý Linh Tố cười trả lời:

“Chúng ta chuyến này mục đích là Ung Châu, đi ngang Tương Châu mà thôi, đối với chuyện nơi đây, hiểu biết không nhiều.”

Phùng Tú giật mình gật đầu, không biểu cảm gì đánh giá vài lần khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Lý Linh Tố, nói:

“Sài gia hơn nửa tháng trước xảy ra một việc lớn, gia chủ Sài Kiến Nguyên ở trong phủ bị người ta giết hại, kẻ giết người là con nuôi của hắn Sài Hiền, người này sau khi giế t chết nghĩa phụ ân trọng như núi đối với hắn, lại phát cuồng liên tục giết mấy chục người trong phủ, một đường giết ra ngoài, từ đó về sau bặt vô âm tín.”

“Sài Hiền...”

Lý Linh Tố lẩm bẩm nhắc tới cái tên này, tựa như đối với người này cũng không xa lạ.

Hứa Thất An thêm một cây củi, cười nói: “Nghe ý tứ cô nương, Sài Hiền này còn ở cảnh nội Chương Châu, chưa rời đi?”

Người này phi thường sâu sắc... Phùng Tú có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng nói:

“Các hạ nói không sai, Sài Hiền sau khi giết người, chẳng những chưa chạy khỏi Chương Châu, ngược lại công bố mình là oan uổng, là có người vu oan hãm hại. Hắn tuyên bố muốn điều tra rõ việc này, trả cho bản thân một sự trong sạch.

“Nhưng về sau, các nơi của Chương Châu liên tiếp có án mạng, đặc biệt Tương Châu nghiêm trọng nhất, có người tận mắt thấy hắn giết người luyện thi. Khởi điểm giết đều là người giang hồ, về sau ngay cả dân chúng bình thường cũng gặp độc thủ của hắn, quan phủ Tương Châu bắt đầu tham gia việc này.

“Sài gia cô cô nhân cơ hội tổ chức “đồ ma đại hội”, kêu gọi nhân sĩ giang hồ các nơi của Chương Châu cùng đi Tương Châu, liên hợp quan phủ, cùng nhau thảo phạt Sài Hiền.”

Vương Tuấn trang phục gọn gàng màu đen hừ lạnh nói: “Tà ma ngoại đạo, giết hại dân chúng, ai cũng có thể giết.”

Thư sinh Lữ Vi lặng lẽ không nói, lặng lẽ dựa sát mọi người thêm vài phần.

Hứa Thất An tháo túi nước, uống một ngụm, lại thêm trong bát con cáo nhỏ màu trắng chút nước, nó thè đầu lưỡi hồng hào, yên lặng li3m.

Con cáo nhỏ màu trắng rụt rè tao nhã, màu lông sáng rõ, không dính một hạt bụi nhỏ, hơn nữa nhỏ như cái kẹo, linh lung đáng yêu, có thể tác động tới trái tim nữ tử nhất.

Phùng Tú nhìn chằm chằm, vui vẻ nói: “Tiểu hồ ly thật đẹp, ta có thể ôm nó không?”

Con cáo nhỏ màu trắng ngẩng đầu, vừa định nói: Không được nha!

Mộ Nam Chi giành trước một bước ôm nó lên, thuận thế bịt miệng nó, thản nhiên nói: “Không được!”

Phùng Tú vẻ mặt thất vọng.

Vương Tuấn trang phục bó sát màu đen thấy nữ tử mình thích đụng phải cái đinh, hầm hừ nói: “Một con hồ ly mà thôi, có gì hiếm lạ, Phùng sư muội, chờ ngày mai mưa tạnh, ta vào núi bắt cho muội một còn.”

Phùng Tú lắc đầu: “Thôi, không cần phiền toái.”

Nàng chỉ là cảm thấy con cáo nhỏ màu trắng đáng yêu, muốn ôm một cái, nhưng thật muốn nàng nuôi một con ở bên người, lại không có cái tinh lực cùng hứng thú đó.

Khi nói chuyện, nàng lại theo bản năng liếc Lý Linh Tố, vừa mới va chạm cùng ánh mắt đối phương, vị nam tử tuấn mỹ phong độ nhẹ nhàng này thế mà lại hướng mình nháy mắt.

Phùng Tú lập tức nhìn sang một bên khác, tim đập thình thịch, khuôn mặt cũng theo đó nóng lên hầm hập.