“Chúng ta du lịch Trung Nguyên, đối với chuyện xảy ra gần đây ở Tương Châu cảm thấy rất đau lòng.”
Tịnh Tâm thong thả nói: “Đáng tiếc triều đình Đại Phụng cấm Phật môn truyền giáo, dẫn tới Đại Phụng thiên tai nhân họa không ngừng, dân chúng khốn khổ, lưu dân khắp nơi.”
Hai tăng nhân đứng hầu bên cạnh hắn chắp hai tay, thấp giọng niệm tiếng Phật hiệu, tư thái sự thật chính là như thế.
Đại Phụng sớm chút để Phật môn truyền giáo Trung Nguyên, thế đạo cũng sẽ không trở nên không yên ổn như vậy.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu nữa, Sài Hạnh Nhi liền cáo từ rời khỏi.
Tịnh Duyên nói: “Vụ án này rất đáng ngờ, hành vi của Sài Hiền kia trước sau mâu thuẫn. Sư huynh có thể dùng giới luật, dò hỏi Sài Hạnh Nhi thí chủ không?”
“Ngươi cũng hoài nghi là cô ấy?” Tịnh Tâm mỉm cười.
“Tra án với chúng ta mà nói, không khó khăn. Hứa Thất An kia ở Đại Phụng có tiếng kỳ tài xử án, dùng chẳng qua là kỳ kỹ dâm xảo.” Tịnh Duyên ngạo nghễ nói.
Tịnh Tâm gật đầu một cái, sau đó nói:
“Lúc này dò hỏi thí chủ Sài Hạnh Nhi, nếu người là cô ấy g iết chết, nên như thế nào? Nếu trên dưới Sài phủ, đều đã bị cô ấy khống chế, hành động này của chúng ta, đó là đối địch với Sài phủ. Nếu là muốn lấy giới luật dò hỏi, cũng phải ở trên đồ ma đại hội ngày mai.
“Mặt khác, ở trước khi nhìn thấy Sài Hiền, ta sẽ không tùy tiện làm việc. Các ngươi cũng phải nhớ cho kỹ.”
Thấy mấy hòa thượng trẻ tuổi cái hiểu cái không, mờ mịt chiếm đa số, võ tăng Tịnh Duyên cười lên, thay Tịnh Tâm giải thích:
“Lúc trước Sài Hạnh Nhi nói, tu vi Sài Hiền khó hiểu đột nhiên tăng mạnh, rất thú vị. Ta vội vã bảo sư huynh lấy giới luật thử, đó là muốn thăm dò đến tột cùng.
“Điều cô ấy nói nếu là nói thật, vậy Sài Hiền rất có thể là kí chủ long khí. Nhưng cô ấy nếu là nói dối, vào lúc này trở mặt cũng không phải thời cơ tốt nhất, ngày mai mới là thời cơ tốt.”
...
Hứa Thất An theo ký ức, tới thôn trang nhỏ, theo ký ức, tới hộ gia đình đêm qua Sài Hiền ẩn thân.
Nam nhân trong nhà ra ngoài làm việc, trong sân, một người phụ nữ trẻ tuổi phơi quần áo, còn có một bé gái khoảng mười tuổi đang hái rau.
Nhìn thấy khách xa lạ, hai mẹ con có chút khẩn trương cùng cảnh giác.
Người phụ nữ trẻ tuổi do dự một phen, dùng tiếng địa phương nói: “Ngươi tìm ai?”
... Hứa Thất An nói: “Biết nói quan thoại không?”
“Ta biết nói, từng theo học lão gia tú tài trong thôn.”
Tiểu cô nương mang theo vài phần giọng điệu khoe khoang nói.
Nó mặc một cái áo bông cũ nát, có nhiều dấu vết may vá, đại khái là bởi dinh dưỡng không tốt, sắc mặt có chút vàng như nến.
Hứa Thất An chưa yêu cầu vào nhà ngồi một chút, bởi vì điều này rất thất lễ, dưới tình huống trong nhà không có nam nhân, làm như vậy thậm chí sẽ tạo thành một ít lời đồn đãi chuyện nhảm.
Đương nhiên, Hứa Thất An biết hai mẹ con cảnh giác cùng khẩn trương, không phải vì băn khoăn kể trên, mà là “trong lòng có quỷ”.
“Tiểu nha đầu, ngươi biết Sài Hiền không?” Hứa Thất An hỏi.
Nghe được câu này, tiểu cô nương choáng váng cả người, sững sờ nhìn hắn, có một loại mờ mịt bởi vì tuổi quá nhỏ mà chân tay luống cuống, không biết nên ứng đối như thế nào.
Người phụ nữ trẻ tuổi nghe không hiểu quan thoại, nhưng thấy sắc mặt con gái dại ra, lập tức ý thức được không thích hợp, vội vàng tới gần.
Hứa Thất An ngồi xổm xuống, vượt ở trước khi tiểu cô nương thét chói tai, vươn tay xoa đầu nó, nhân cơ hội phát động năng lực của Tâm Cổ, mỉm cười nói:
“Ta là bạn của Hiền thúc của ngươi, hắn tối hôm qua chưa nói với ngươi sao?”
Mà ở trong mắt tiểu cô nương, thúc thúc xa lạ này lập tức biến thành người thân thiết, thiện lương, vô hại.
“Ừm!”
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu: “Hắn nói nếu có thúc thúc xa lạ tìm đến hắn, thì ghi nhớ lời hắn nói.”
Hứa Thất An thuận thế mang tờ giấy nhỏ đưa tới trong lòng nàng, “Hỗ trợ mang tờ giấy giao cho hắn.”
Nói xong, nhìn mu bàn tay nứt da của tiểu cô nương, còn có giày mỏng manh, hầu như không có năng lực chống lạnh. Nghĩ hẳn đôi chân nhỏ này cũng che kín vết nứt da rồi.
Vì thế lại lấy ra mấy hạt bạc vụn, kèm tờ giấy cùng nhau đưa cho tiểu cô nương: “Bạc cầm mua kẹo ăn.”
Tiểu cô nương thu tờ giấy, nhưng chưa cầm bạc, quay đầu nhìn về phía mẫu thân.
Người phụ nữ trẻ tuổi mím môi, nhìn chằm chằm bạc, tư thái rối rắm đã muốn lại không dám. Đối với một gia đình nghèo khổ mà nói, chỗ bạc vụn này có thể cho người một nhà ăn được thịt vài ngày, mua cho đứa nhỏ một cái áo bông qua mùa đông.
“Ừm!”
Người phụ nữ trẻ tuổi dùng sức gật đầu.
Tiểu cô nương vươn cái tay che kín vết nứt nẻ cầm chặt bạc.
Hứa Thất An lập tức cáo từ rời khỏi, mới vừa rời khỏi sân, phía sau truyền đến tiếng hô của tiểu cô nương, quay đầu nhìn lại, nó lại chưa đuổi theo, mà là chạy về phòng.
Rất nhanh cầm lấy một củ khoai lang phơi khô, rụt rè, như lấy lòng đưa qua.
Ánh mắt Hứa Thất An lập tức trở nên mềm mại, cầm lấy khoai lang khô.
Mắt tiểu cô nương lập tức sáng lên, lộ ra một nụ cười sạch sẽ.
“Ta hỏi ngươi một việc nữa, ngươi trả lời ta, ta lại cho ngươi một ít bạc.” Hứa Thất An cười nói.
Tiểu cô nương nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu.
“Sài Hiền cùng cha ngươi là quan hệ thế nào?”
Tiểu cô nương nói: “Cha bảo ta gọi hắn Hiền thúc.”
Về phần chuyện quá khứ của cha chú, nó không biết.
“Sài Hiền ở nhà ngươi bao lâu?”
Tiểu cô nương nghĩ nghĩ, nói: “Rất ít ở trong nhà ta.”
Rất ít? Hứa Thất An nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi cảm thấy Sài Hiền thúc thúc là người tốt không?”
“Có, giống với thúc thúc ngươi.”
Tiểu cô nương gật đầu, trẻ con có trực giác phi thường sâu sắc.
Gọi ca ca tốt hơn chút nữa, dù sao ta vĩnh viễn 18 tuổi... Hứa Thất An cười nói: “Còn có cái gì?”
Hứa Thất An dựa theo ước định, mang bạc đưa tới trong tay nó, phất phất tay rời khỏi thôn trang.
...
Sài phủ.
Thiền sư Tịnh Tâm quay về chỗ ở, tìm võ tăng Tịnh Duyên, nói: “Ta đã tra xét một phen, phát hiện năm đó chồng trước của Sài Hạnh Nhi thí chủ chết, có liên quan với gia chủ Sài Kiến Nguyên.”
Tịnh Duyên gật đầu: “Nói chi tiết.”
Thiền sư có được giới luật, muốn tra chuyện gì, cơ bản là dễ như trở bàn tay.
Tuy nói không tiện thi triển giới luật đối với Sài Hạnh Nhi, nhưng trung hòa một phen, dò hỏi người hầu trong phủ là không có vấn đề.
Tịnh Tâm hỏi nhiều nhất là chuyện Sài Hiền, Sài Hạnh Nhi chỉ là nhân tiện dò hỏi.
Nghe sư huynh từ từ kể ra, võ tăng Tịnh Duyên nhíu mày nói:
“Nếu tất cả đều là Sài Hạnh Nhi nói dối, vậy Sài Hiền có lẽ không phải như chúng ta tưởng tượng, đã đạt được long khí. Thì ra Sài Hạnh Nhi thí chủ từng mất chồng, ta còn tưởng nam nhân kia bên người nàng là rể Sài phủ.”
Tịnh Tâm trầm ngâm nói: “Người này trái lại có thể dò hỏi một phen, điều biết được nghĩ hẳn càng nhiều hơn.”