Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, khép đôi mắt, mang thân thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, để ứng đối Thất Tuyệt Cổ lột xác.
Thất Tuyệt Cổ từ khi luyện thành, liền ở trạng thái hôn mê, giữ giai đoạn ấu trùng.
Hơn một tháng qua, ký túc ở trên người hắn, hòa hợp một thể với hắn, được khí huyết của hắn ôn dưỡng, rốt cuộc ở sau khi bù lại khuyết điểm lsp, nó đã trưởng thành.
“Giai đoạn kế tiếp của Thất Tuyệt Cổ, hẳn là có thể mang đến cho ta năng lực không kém gì tứ phẩm.”
Hứa Thất An có chút chờ mong.
Thất Tuyệt Cổ giai đoạn ấu trùng, đã khiến hắn đứng ở thế bất bại ở trước mặt tứ phẩm, tuy nói đánh không lại, nhưng tự bảo vệ mình dư dả.
Hôm nay nó bước đầu trưởng thành, hẳn là có thể mang chiến lực tổng thể tăng lên tới tứ phẩm.
Nếu như vậy, thì có thể hình thành bù trừ với hệ thống võ giả của hắn.
“Không biết năng lực của bảy đại cổ trùng, sẽ có biến hóa mới hay không...”
Hắn vừa chờ mong, vừa cảm thụ được biến hóa sau gáy.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, một khắc đồng hồ sau, hắn cảm giác máu thịt sau gáy bị căng lên, hình thành một cái bánh bao sưng.
Mà dưới máu thịt mắt nhìn không thấy, Thất Tuyệt Cổ bắt đầu sinh trưởng, thân hình trở nên càng thêm thon dài, chân đốt càng thêm tráng kiện, tiến một bước cắm vào trong máu thịt, trong xương sống Hứa Thất An.
Loại quan hệ này tựa như giữa ký chủ cùng ký sinh trùng, làm người và cổ hình thành sinh mệnh thể chung.
Nguyên thần cường đại của Hứa Thất An “thấy” một màn này.
“May mắn, không tính là quá đau, xa không khổ sở như vừa mới bắt đầu ký sinh, ta còn chưa thu được tiến hóa phản hồi trở lại...”
Một giây sau khi suy nghĩ này toát ra, Hứa Thất An bị một lực lượng bất thình lình đâm xuyên qua nguyên thần.
Lực lượng này đến từ Thất Tuyệt Cổ.
Bỗng nhiên, hắn có loại ảo giác nguyên thần bị xé thành vô số mảnh vỡ.
Ý thức lơ lửng ở trong hư không vô biên vô hạn, tìm không thấy điểm chạm đất, không thể quay về hiện thực, không thể cảm ứng được thân thể tồn tại.
Quá trình này không biết kéo dài bao lâu, thẳng đến hắn tiếp xúc được một ít hình ảnh ký ức tan vỡ.
Ký ức không thuộc về hắn.
Rống!
Một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, như vang ở đáy lòng Hứa Thất An.
Hắn chấn động toàn thân, như phúc đến lòng cũng sáng ra xoay người ngoái đầu nhìn lại, thấy một quái vật khiến hắn trợn mắt cứng lưỡi.
Quái vật này thân thể che cả bầu trời, hình tượng nó không thể dùng ngôn ngữ đơn giản miêu tả, bởi vì kết cấu quá mức phức tạp cùng kinh hoàng.
Đó là một khối thịt khổng lồ, từng sợi gân nhô lên, từng khối cơ thịt bành trướng, như một ngọn núi do cơ thịt tạo thành.
Thân “núi” cơ thịt tạo thành có từng dãy lỗ khí, phun trào ra sương khói màu xanh lục, lượn lờ ở bầu trời, hình thành tầng mây màu xanh lục.
Đáy núi thịt chảy ra bóng ma dinh dính.
Mà ở trong cái bóng, vô số sinh vật điên cuồng giao phối, vong tình giao phối, trong đầu chỉ có giao phối cùng sinh sản.
Phía sau núi thịt, một đám dị thú như cái xác không hồn đi theo.
Hứa Thất An sở dĩ có thể phán đoán ra “trước” cùng “sau” núi thịt, là vì nó có một đôi mắt tràn ngập trí tuệ, như có thể nhìn thấu nhật nguyệt núi sông, có thể nhìn thấu năm tháng dài đằng đẵng.
Cổ Thần!
Không cần chứng thực, Hứa Thất An tự nhiên mà vậy biết tên của hắn.
Thần ma duy nhất thời đại viễn cổ may mắn còn tồn tại, một trong các siêu phẩm đương thời, viễn cổ cự thú ngủ say ở Cực Uyên vô tận năm tháng.
“Ta vì sao sẽ nhìn thấy Cổ Thần trong truyền thuyết...”
Trong lòng Hứa Thất An hiện lên nghi hoặc, lúc này, hắn từ trong đôi mắt tràn ngập trí tuệ kia của Cổ Thần, thấy được từng mảng lớn bóng ma sục sôi.
Hứa Thất An xoay người nhìn...
“Rống!”
Lại là một tiếng rít gào réo rắt to rõ, hắn thấy bầu trời xanh thẳm, thấy mặt đất mênh mông. Thấy chân long ngang trời, lên thẳng tầng mây; thấy chim lửa xẹt qua bầu trời, ánh nắng chiều như thiêu đốt.
Thấy người khổng lồ một mắt không có mục đích đi ở trên mặt đất mênh mông, phía sau là một vầng tà dương.
Thấy trong đại dương mênh mông sôi trào vươn ra xúc tu cuồng loạn vung vẩy, che cả bầu trời.
Thấy rùa màu đen bị rắn khổng lồ quấn quanh.
Thấy con rắn khổng lồ một mắt màu đỏ mở mắt là ban ngày, nhắm mắt trời tối.
Thấy người khổng lồ có mười hai đôi cánh tay; Rắn khổng lồ vảy đen chín đầu; Sư tử hoàng kim ba cái đuôi; Quả cầu thịt cả người mọc đầy mắt, trải rộng xúc tu; Chim to thần tuấn lóe ra thần quang bảy màu...
Hình ảnh tan vỡ, vô tận bóng tối ập tới.
Hứa Thất An bỗng mở mắt, trong tầm mắt là tĩnh thất quen thuộc, cùng với bố trí đơn giản, cái này cho hắn cảm giác an toàn thật lớn, khiến hắn tìm về hiện thực.
“Viễn cổ thần ma?
“Ta nhìn thấy, là các thần ma thời đại viễn cổ...
“Ta vì sao sẽ nhìn thấy bọn nó đã sớm nên hủy diệt ở trong dòng sông thời gian?”
Hứa Thất An nhớ lại hình ảnh vừa mới nhìn thấy, chỉ cảm thấy tim đập nhanh từng đợt, suýt nữa phải bị sợ hãi chi phối.
Lúc này, hắn mới phát hiện phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.
“Thật đáng sợ, mỗi một vị viễn cổ thần ma đều vô cùng đáng sợ, khó có thể tưởng tượng, đó là một thời đại thế nào.”
Hắn đứng dậy tới bên bàn trà, rót cho mình một chén nước ấm, vẻ mặt sững sờ nhấp mấy ngụm, một hồi lâu, mới cảm giác mình “sống” lại, thoát khỏi loại sợ hãi đó.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn bắt đầu phân tích lai lịch những mảnh vỡ ký ức đó.
Ra kết luận “chúng nó thuộc về Cổ Thần”.
“Thứ duy nhất trên người ta có liên quan với Cổ Thần, chỉ có Thất Tuyệt Cổ, như vậy vấn đề đến rồi, vì sao Thất Tuyệt Cổ sẽ có đoạn ngắn ký ức của Cổ Thần?
“Thất Tuyệt Cổ làm côi bảo duy nhất đương thời dung hợp bảy loại cổ thuật, sau lưng quả nhiên còn có bí mật.”
Hứa Thất An chau mày, ở dưới loại trạng thái hoang mang khó hiểu này, không khỏi nhớ tới mình lúc đó còn là người mới.
“Dựa theo phong cách của ta, gặp được loại chuyện không nghĩ ra này, quay đầu liền đi tìm Ngụy Công, mang chuyện hao tổn tâm trí ném cho hắn.”
Hứa Thất An cười lên, cười cười, liền trầm mặc.
Hắn chà chà mặt, bài trừ tạp niệm, bắt đầu đánh giá Thất Tuyệt Cổ sau khi thăng cấp.
Đầu tiên là Thiên Cổ, chưa có bất cứ biến hóa gì, có thể đoán trước thời tiết, có thể cảm ứng hai mươi tiết khí biến hóa, cùng với năng lực trung tâm “di tinh hoán đấu”.
Về phần nhìn trộm thiên cơ, kỹ năng tạm thời đoán được tương lai, bởi vì cấp bậc quá cao, Thất Tuyệt Cổ còn chưa nắm giữ.
...
Hai hạng năng lực của Ám Cổ: m Ảnh Khiêu Dược, Ám Ảnh Tiềm Hành, được tăng lên thật lớn.
Phạm vi m Ảnh Khiêu Dược tăng lên tới phạm vi ba trăm mét, hơn nữa không có “giảm xóc” nữa, trước kia Hứa Thất An khi m Ảnh Khiêu Dược, sẽ có giảm xóc không đến một giây (thân thể cái bóng như tan chảy).