Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1368: Bí ẩn viễn cổ (1)



Ta đây là tạo nghiệt gì, ao cá vỡ rồi, mỗi con cá đều ở trạng thái muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, phân rõ giới hạn... Quốc sư ơi quốc sư, ngươi cũng đừng trách ta mấy ngày hôm trước chà đạp ngươi như vậy, bày cho ngươi nhiều tư thế xấu hổ như vậy, đều là... Đúng rồi, ta phải thừa dịp trước khi ngày mai đến, chuồn khỏi kinh thành, bằng không tính mạng nguy rồi!

Đi một lát, Thanh Vân sơn trong tầm mắt.

Hắn lần này đến thư viện Vân Lộc, là muốn tìm viện trưởng Triệu Thủ, hỏi chân tướng Ngụy Uyên không tiếc phải chết, cũng phải phong ấn Vu Thần.

Thuận tiện đòi mấy tờ pháp thuật ghi lại “Ngôn Xuất Pháp Tùy” của nho gia.

“Bạch Cơ, ngươi muốn vào phù đồ bảo tháp hay không?”

Hứa Thất An dắt con ngựa cái nhỏ, dừng bước ở dưới cổng chào chân núi, hắn mang con ngựa cái nhỏ buộc ở bên cột, sau đó hỏi ý kiến con cáo nhỏ màu trắng.

“Không đi! Nương nương từng nói, ta lần này đi ra là rèn luyện, tăng trưởng kiến thức.” Con cáo nhỏ màu trắng giọng trẻ con non nớt, nói ra lời nghiêm trang.

Ma xui quỷ khiến, trong đầu Hứa Thất An hiện lên một ý niệm:

Mang nó cùng Tiểu Đậu Đinh đặt chung một chỗ, không biết sẽ ma sát ra tia lửa thế nào.

Nó sẽ bị đánh rất thê thảm nhỉ... Hứa Thất An thầm nhủ.

“Nương nương của các ngươi xinh đẹp không?”

Hứa Thất An đỡ vương phi xuống ngựa.

“Đẹp muốn chết.” Bạch Cơ nhẹ nhàng kêu lên.

Hứa Thất An phát hiện Mộ Nam Chi lạnh như băng liếc mình một cái.

Ngươi cũng không phải thật sự tứ đại giai không... Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Hai người một cáo để con ngựa cái nhỏ lại chân núi, đi lên từng bậc. Thanh Vân sơn cỏ cây xanh um, cho dù ở mùa đông rét lạnh như thế, cũng có thể nhìn thấy từng mảng lớn màu xanh lục.

Hứa Thất An thấy nàng bừng bừng hứng thú thưởng thức phong cảnh ven đường, liền nói:

“Hoa cỏ cây cối nơi này, hàng năm được hạo nhiên chính khí tẩm bổ, khác với thực vật bên ngoài, đã xảy ra một chút biến dị. Cho dù ở mùa đông...”

Mộ Nam Chi giọng điệu lạnh nhạt ngắt lời: “Ta cần ngươi đến giải thích?”

... Thiếu chút nữa quên, ngươi là Hoa Thần chuyển thế! Hứa Thất An lập tức câm miệng.

Lấy đẳng cấp Mộ Nam Chi, chỉ sợ nhìn một cái là nhìn ra manh mối.

Thân phận Hoa Thần chuyển thế, Hứa Thất An trước sau không nói, làm bộ mình không biết.

Mộ Nam Chi cũng coi như hắn không biết.

Hai người có ăn ý siêu cao, như là vợ chồng già sống với nhau rất nhiều năm, trải qua cuộc sống không cần trao đổi quá nhiều, có thể hiểu ý của nhau.

Không bao lâu, bọn họ dọc theo bậc thang núi tới thư viện, Hứa Thất An đi bái phỏng ba vị đại nho, lão sư trên danh nghĩa của hắn trước một lần.

Ba vị đại nho ở trong lầu các thanh u lịch sự tao nhã chiêu đãi Hứa Thất An.

“Ninh Yến à, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp?”

Thụ nghiệp ân sư của Hứa Tân Niên, đại nho Trương Thận cười ân cần thăm hỏi, quay sang nhìn về phía Mộ Nam Chi: “Vị này là...”

“Đây là thê tử chưa cưới về của ta.” Hứa Thất An giới thiệu như vậy.

Ba vị đại nho đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Mộ Nam Chi cũng ngạc nhiên nghiêng mặt, nhìn chằm chằm Hứa Thất An.

Mộ Nam Chi vội vàng hai tay chắp lại, triển khai phản kích:

“Bần ni là người xuất gia, Hứa thí chủ đừng nói hươu nói vượn, hỏng danh dự bần ni.”

Con cáo nhỏ màu trắng ngồi xổm trên bàn trà, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn nàng, nói:

“Dì, người xuất gia lấy đâu ra danh dự, ngươi phải nói, đừng hỏng tu hành của bần ni.”

Mộ Nam Chi trở tay cốc đầu một cái, thẹn quá hóa giận:

“Chỉ ngươi biết nhiều.

“Cần dựng cho ngươi sân khấu, để ngươi biểu hiện ba ngày ba đêm hay không?”

Bạch Cơ nhỏ tuổi, vừa lúc ở trạng thái nửa thùng nước vang đinh đương, rất có ham muốn biểu hiện. Nó không phải một lần hai lần bóc mẽ Mộ Nam Chi, tuy bản thân nó không có ý thức này.

Thấy bốn nam nhân đều đang nhìn chằm chằm mình, Mộ Nam Chi cảm thấy có chút mất mặt, thở phì phì đứng dậy chạy đi.

“Dì, đợi ta một chút...”

Con cáo nhỏ màu trắng cuống quít nhảy xuống bàn, phe phẩy cái đuôi cáo xù lông, như là con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, lo lắng đuổi theo.

Hứa Thất An nhìn theo một người một cáo rời khỏi, lắc đầu thở dài:

“Cô nàng này của ta, từng gả cho người khác, tính tình kém, tuổi xấp xỉ với thẩm thẩm ta... Ài, các vị lão sư thứ lỗi.”

Còn từng gả cho người khác?!

Còn tuổi có thể làm mẹ hắn?!

Trong ánh mắt ba vị đại nho nhìn Hứa Thất An tựa như đã có thêm vài thứ.

“Lần này đến bái phỏng ba vị lão sư, là muốn xin mấy tờ pháp thuật “Ngôn Xuất Pháp Tùy”.”

Hứa Thất An chà chà tay, vì mình chơi miễn phí mà cảm thấy xấu hổ.

Sở dĩ xin ba vị đại nho pháp thuật, mà không phải Triệu Thủ, là vì tứ phẩm “Ngôn Xuất Pháp Tùy” cắn trả, hắn có thể thừa nhận.

Mà viện trưởng Triệu Thủ tam phẩm đỉnh phong, chỉ thiếu một bước liền bước vào “Đại Nho” cảnh thật sự, pháp thuật bậc này cắn trả, Hứa Thất An không chịu nổi.

“Pháp thuật à!”

“Như vậy à!”

“Không tính là chuyện gì, không tính là chuyện gì!”

Ba vị đại nho theo thứ tự lộ ra nụ cười hòa ái thân mật, cũng chà chà tay, nói:

“Ninh Yến gần đây có tác phẩm mới hay không?”

“Không có!” Hứa Thất An rất tiếc nuối lắc đầu, sau đó muốn giải thích vài câu.

Nào ngờ ba vị đại nho nháy mắt thu hồi nụ cười hòa ái thân mật, lộ ra vẻ mặt “mọi người bèo nước gặp nhau”, nói:

“Pháp thuật nho gia không truyền người ngoài, Hứa Ngân la mời trở về đi, đừng để chúng ta khó xử.”

Vậy, vậy là thành Hứa Ngân la rồi? Quá chân thật rồi nhỉ, các ngươi chính là muốn chơi miễn phí thơ của ta... Hứa Thất An lải nhải trong lòng, sau đó cảm thấy mình hình như cũng không có tư cách oán thầm người khác.

Hắn trầm ngâm một phen, nói: “Đột nhiên cấu tứ chảy ra.”

Ba vị đại nho ánh mắt chợt sáng ngời, thẳng sống lưng, làm ra tư thái lắng nghe, nghiêm túc.

Hứa Thất An chậm rãi nói:

“Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng.”

(bài thơ Đề đô thành nam trang)

Thơ thất luật... Ba vị đại nho chuyên tâm nghe, trong lòng nhấm nuốt hai câu mở đầu.

Hai câu thơ này nổi bật ra là hồi ức ấn tượng khắc sâu, rõ ràng đến “hôm nay”. Nửa câu sau nhân diện cùng đào hoa, thì khiến ba vị đại nho biết, thứ hắn muốn viết có liên quan với tình.

Làm đại nho tài trí hơn người, năng lực thưởng thức đối với thơ của bọn họ là siêu mạnh.

Phán đoán ra bài thơ này, đi hẳn là con đường ý cảnh cùng tình cảm, khác với bài “Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn” kia.

Thậm chí, ba vị đại nho căn cứ hai câu thơ trước trải đường, hoặc ở trong đầu chủ động làm thơ, hoặc đoán hướng đi tình cảm của nửa dưới bài thơ.

Hứa Thất An quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:

“Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong!”

(Cửa đây năm ngoái cũng ngày này

Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây

Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá

Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.)