Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1372: Hồn nhiên (1)



Hứa Thất An mang Mộ Nam Chi bế ngang lên, đi vào phòng ngủ, vừa vén chăn bông lên, vừa đặt nàng xuống.

Lúc nàng ở phòng bếp nấu cơm, Hứa Thất An đã mang giường trải xong.

Lúc trước rời khỏi kinh thành, ga cùng chăn bông đều cất cẩn thận ở trong tủ gỗ, cũng nhét vào thuốc thơm đuổi côn trùng, bây giờ có thể trực tiếp lấy ra sử dụng.

“Ngủ đi!”

Hứa Thất An yên lặng thu khí thể gây tê Độc Cổ tản mát ra, ngồi xuống ở mép giường, nắm lên mắt cá chân Mộ Nam Chi, nhẹ nhàng cởi giày thêu.

Sau đó là tất trắng.

Rất nhanh, một đôi chân trắng bóc lấp lánh bại lộ ở trước mặt hắn.

Nó cũng chỉ to bằng bàn tay Hứa Thất An, đường cong mu bàn chân thuôn gọn, ngón chân mượt mà, móng chân tu bổ xinh đẹp sạch sẽ, dưới da thịt trắng nõn mơ hồ có thể thấy được gân xanh.

Bàn chân của nàng là màu hồng, nắm ở trong tay, tựa như mỹ ngọc nhẵn nhụi nhất, ấm mềm nhất thế gian.

Ngón tay cái Hứa Thất An đè ở chỗ gót chân, khác với mình quanh năm luyện võ bởi vậy có một tầng chai gót chân thật dày, gót chân của nàng là mềm mại.

“Có chừng có mực, có chừng có mực...”

Hắn bắt buộc mình buông đôi bàn chân nhỏ, kéo chăn, đắp thân thể mềm mại vô hạn tốt đẹp của vương phi.

Tiếp theo, mang con cáo nhỏ màu trắng cũng đặt trong chăn.

Nghĩ nghĩ, nhớ lại trước đây Bạch Cơ hít thở không thông đến mức hai chân đạp loạn, lại mang nó từ trong chăn kéo ra, đắp áo bào cho nó.

Thổi tắt nến, đóng lại cửa phòng, Hứa Thất An tới trong sân, sờ sờ bên cạnh mặt con ngựa cái nhỏ:

“Con ngựa cái nhỏ, nhiệm vụ chiếu cố các nàng giao cho ngươi.”

Vừa ăn xong đậu tâm tình con ngựa cái nhỏ không tệ, dùng mặt cọ cọ mu bàn tay hắn.

...

Thiều m cung.

Phòng ngủ rộng rãi xa hoa, sau bình phong kiểu gập ba vẽ 《 mẫu đơn song hạc đồ 》, hơi nước lượn lờ bay lên.

Trong thùng tắm sơn đỏ tiếng nước vang “ào ào”, một đôi chân ngọc thò một nửa ra khỏi thùng tắm, hai cung nữ mặc áo lụa mỏng manh hầu hạ ở bên cạnh, một người lập tức mở lụa ra, cẩn thận thay chủ tử lau giọt nước trên người.

Một người khác tháo xuống quần áo treo trên bình phong, thay quần áo cho chủ tử.

Chỉ một lát, Lâm An búi tóc mái tóc từ sau bình phong đi ra, áo trong tơ lụa màu lam nhạt, phối hợp váy dài màu xanh ngọc, làn váy chạm đất.

Nàng gập chân ngồi xếp bằng ở giường, hỏi:

“Bảo các ngươi đi Ngự Dược Phòng lấy đan dược, đều mang tới chưa?”

Cung nữ bên trái nhẹ nhàng nói:

“Đan dược, bạc, quần áo... Đều đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Cung nữ bên phải che miệng cười nói:

“Điện hạ chuẩn bị mấy thứ này làm chi?”

Cung nữ bên trái đánh nàng một cái, trêu chọc:

“Biết rõ còn cố hỏi, dám giễu cợt điện hạ, cẩn thận xé miệng của ngươi.”

Hai cung nữ cười lên “Khanh khách”.

Điện hạ ngoài miệng nói muốn phân rõ giới hạn với người nọ, không có quan hệ nữa, thật ra ngầm vụng trộm chuẩn bị đan dược, bạc cùng quần áo, sợ người nọ bị thương không có thuốc; Hành tẩu giang hồ thiếu bạc; phiêu bạt bên ngoài quần áo không tiện.

Ăn, mặc ở, đi lại, đều cân nhắc vào.

Các nàng hầu hạ điện hạ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy nàng như thế.

Lâm An điện hạ là người nào? Công chúa kiêu căng rất được tiên đế cưng chiều, người quá được cưng chiều phổ biến đều là không tim không phổi, từ bao giờ để bụng như vậy đối với một nam nhân?

Phiếu Phiếu trừng mắt nhìn các nàng, thuận miệng hỏi:

“Hôm nay trong phủ có tin tức truyền về không.”

Phủ nàng chỉ, là Lâm An phủ trong hoàng thành, phủ đệ tiên đế ban cho nàng.

Phiếu Phiếu giọng điệu bình tĩnh, như lơ đãng hỏi, nhưng trong đôi mắt ngập nước quyến rũ của nàng có chờ mong.

Hai cung nữ chợt yên tĩnh, nhìn nhau, thật cẩn thận trả lời:

“Trong phủ chưa có tin tức truyền tới.”

Mong chờ trong đôi mắt hoa đào theo đó ảm đạm, nàng gượng cười gật đầu, “Ồ” một tiếng.

Nàng ở trong cung đợi một ngày, chưa đợi hắn hướng mình giải thích, từ đêm đó Ti Thiên Giám tách ra, nàng như đã bị quên đi.

Bây giờ, công chúa phủ ở hoàng thành cũng chưa có tin tức tới, nói rõ Hứa Thất An cũng chưa đi bên kia để lại lời nhắn.

Nàng đờ đẫn một lát, nhẹ nhàng nói:

“Bản cung mệt rồi.”

Hai cung nữ biết điều rời khỏi phòng ngủ, đi phòng ngoài.

Các nàng nhìn ra, điện hạ cảm xúc không tốt, đợi lát nữa nói không chừng muốn trốn ở trong chăn vụng trộm lau nước mắt.

Các cung nữ tuy rất hiểu Lâm An, nhưng các nàng vẫn đã xem nhẹ cốt khí của Lâm An, nàng chưa tránh ở trong chăn nước mắt, bởi vì nước mắt còn chứa ở trong hốc mắt, chưa chảy xuống.

Nàng đắp chăn bông xốp, nghiêng người cuộn mình.

Phiếu Phiếu đến bây giờ còn chưa nghĩ ra, đường đường quốc sư, nữ tử ngay cả phụ hoàng cũng không chiếm được, thế mà mắt bị mù sẽ coi trọng cẩu nô tài của nàng.

Vừa nghĩ đến đêm đó Lạc Ngọc Hành diễu võ dương oai, khí thế ép người, trong lòng liền rất tức, hận không thể tận tay xé lão bà kia.

Nhưng cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng.

Nếu tình địch là Lạc Ngọc Hành, Lâm An không có bất cứ lòng tin gì, tuy nàng là công chúa, hơn nữa tự phụ mỹ mạo. Nhưng Lạc Ngọc Hành chỉ riêng một thân phận đạo thủ Nhân tông, đã có thể nghiền áp nàng.

Nàng không khỏi nhớ tới từng chi tiết trước kia, nhớ tới thời gian Hứa Thất An bầu bạn nàng nói chuyện phiếm, chơi cờ, nước mắt trong hốc mắt rốt cuộc lăn xuống.

Phiếu Phiếu cảm thấy mình thất tình rồi, tuy nàng cũng không biết từ này.

Nước mắt càng rơi càng nhiều, nàng nằm nghiêng người, nửa khuôn mặt chôn ở trong gối đầu mềm xốp.

“Trước khi ngủ không thể khóc, bằng không mắt sẽ sưng.”

Lúc này, phía trong giường có người đưa khăn tay.

Phiếu Phiếu “Ồ” một tiếng, tiếp nhận khăn mặt lau nước mắt, ngay sau đó thân thể mềm mại cứng đờ, nhận ra không thích hợp, nàng chợt từ trên giường bắn lên, phát ra tiếng thét chói tai.

Cùng lúc thét chói tai, nàng thấy rõ người phía trong giường, mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ ngọc, trang phục như công tử ca nhà giàu.

Là cẩu nô tài của nàng.

“Phành phành!”

Tiếng đập cửa vang lên, hai cung nữ ở bên ngoài gõ cửa, kêu lên:

“Điện hạ, điện hạ?”

Lâm An hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Thất An một cái, kéo chăn che kỹ hắn, thấp giọng nói:

“Đừng lên tiếng...”

Khụt khịt mũi, đằng hắng cổ họng, để giọng mình tỏ ra bình thường, nói: “Vào đi.”

Vừa rồi tiếng thét chói tai đó quá mức kinh hoảng, không phải nàng một câu “ta không sao” có thể đuổi đi được, bởi vì cung nữ sẽ nghĩ, chủ tử ở bên trong có phải bị uy hiếp hay không.

Các nàng đều là cung nữ từng nhận huấn luyện nghiêm khắc, rất khó lừa gạt.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một cung nữ sắc mặt hoảng loạn tiến vào, một cung nữ khác thì ở lại bên ngoài, rất cẩn thận chưa tiến vào, thuận tiện chạy ra khỏi phòng kêu cứu bất cứ lúc nào.

Cung nữ đi vào nhìn chung quanh một phen, tiếp đó nhìn về phía giường, dò hỏi:

“Điện hạ, làm sao vậy?”

Lâm An thản nhiên nói: “Vừa rồi gặp ác mộng, đã không sao rồi.”