Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1376: Việc lạ (1)



Nếu vương phi lấy diện mạo thật xuất hiện, không có nam nhân nào có thể kháng cự sức quyến rũ của nàng, cho dù nam nhân của nàng là Hứa Thất An, cũng sẽ có hảo hán đếm không hết hung hãn không sợ chết vung cái cuốc.

Khóe miệng Mộ Nam Chi khẽ nhếch: “Ta nhờ nó đi truyền tin tức cho mấy tiểu tiện nhân.”

Trong lúc người nào đó nghiệp hỏa thiêu thân, sẽ bị “thất tình” tra tấn, trở nên không giống chính mình nữa.

Mộ Nam Chi từng đáp ứng nàng, thay nàng giữ bí mật, không tiết lộ cho bất luận kẻ nào.

Dù sao Bạch Cơ không phải người...

Mà lời của Bạch Cơ miệng rộng nói lung tung ra ngoài, có gì quan hệ với Mộ Nam Chi nàng?

...

Lạc Ngọc Hành ở địa giới kinh thành tuần tra một vòng, chưa phát hiện tung tích Hứa tặc, ngưng thần cảm ứng bùa hộ mệnh kia, phát hiện mất đi liên hệ với nó.

Nói cách khác, nàng không tìm thấy Hứa Thất An nữa.

“Tháng sau lại tìm ngươi tính sổ!”

Lạc Ngọc Hành nghiến răng ken két.

Nàng đạp kim quang quay về Linh Bảo Quan.

Chân trước vừa trở về, sau lưng liền có đệ tử đến, đứng ở ngoài tiểu viện, cao giọng nói:

“Đạo Thủ, Lâm An điện hạ, Hoài Khánh điện hạ, còn có Thiên tông Lý Diệu Chân, phái người gửi cho ngài ba phong thư.”

Thư?

Lạc Ngọc Hành hơi nhíu mày, nói: “Cầm lại đây.”

Đệ tử áo đạo sĩ cất bước vào sân, từ trong lòng lấy ra ba phong thư, cung kính đưa lên, sau đó rời khỏi sân.

Lạc Ngọc Hành búng đầu ngón tay, ba phong thư đồng thời từ trong phong thư bay ra, triển khai giữa không trung.

Từ trái sang phải, trên thư theo thứ tự viết:

“Bạch đầu giai lão!”

“Vĩnh kết đồng tâm!”

“Sớm sinh quý tử!”

Hơi thở của Lạc Ngọc Hành cứng lại, chỉ cảm thấy mình bị công khai xử phạt, bị cười nhạo, bị nói móc, cảm giác xấu hổ thật lớn nuốt chửng nàng.

Ba phong thư này đến khéo như thế, như là đặc biệt chém thêm một nhát.

...

Ti Thiên Giám, cửa mật thất bị đẩy ra.

Hứa Thất An cầm bầu rượu, rón rén tay chân tiến vào, quay người đóng cửa lại.

Nắng sớm từ trong ô vuông cửa sổ chiếu vào, gian phòng bí mật này rất rộng rãi, bố trí đơn giản, một cái bàn vuông, một cái giường tấm ván gỗ giản dị.

Bởi vậy tỏ ra có chút trống trải.

Hứa Thất An chậm rãi đi đến bên giường, yên lặng nhìn nam nhân ngủ say trên giường.

Mặc thanh bào chế tác cẩn thận, ngũ quan tuấn tú, hai bên tóc mai hoa râm, nếp nhăn nơi khoé mắt nhỏ mà dày tỏ rõ hắn không trẻ tuổi nữa.

“Thật giống, quả thực giống như đúc, đáng tiếc không có khí cơ, là thân thể bình thường.”

Hứa Thất An nhếch miệng cười nói: “Ngụy công, ta đến thăm ngươi, mang theo rượu cho ngươi. Ta phải lập tức rời kinh, tiếp tục thu thập long khí, trước khi đi, nói chuyện với ngươi một lát.”

Hứa Thất An ngửa đầu uống một ngụm rượu, nghĩ nghĩ, nói:

“Ngụy công, ty chức báo cáo công tác trước, sau khi Nguyên Cảnh đế chết, long khí tán loạn, Đại Phụng tràn ngập nguy cơ,

“Vu Thần giáo, Phật môn, còn có một chi kia năm trăm năm trước đều đang mơ ước long khí. Trải qua một tháng du lịch, ta góp nhặt ba luồng long khí cực kỳ quan trọng, một đạo long khí vỡ vụn.

“Giám chính nói, long khí vỡ vụn có thể không cần để ý tới, chỉ cần mang chín đạo long khí cực kỳ quan trọng tập hợp đủ, những long khí vỡ vụn rải rác kia sẽ tự tụ tập.

“Nhưng, ta đánh giá, thật ra không nhất định phải tập hợp đủ chín đạo long khí, bởi vì độ khó quá lớn, chỉ cần một đạo long khí trong đó bị kẻ địch tìm được, cũng mang về đại bản doanh, ta liền căn bản không có cách nào.

“Cho nên, nên tận khả năng thu thập long khí, để ổn định Đại Phụng rường cột sắp đổ, ví dụ như vượt qua một nửa long khí thu thập tới tay là đủ. Hoặc là, Giám chính ở trong đó có mưu tính khác, lão thật sự quá mức sâu không lường được.

“Nếu Ngụy công ngươi còn sống, ta không cần buồn bực như vậy nữa...”

Hứa Thất An lại uống ngụm rượu, kèm theo tiếng thở dài nhẹ nhàng:

“Ngài hy sinh thân mình, cũng chưa mang đến biến hóa tốt cho Đại Phụng, tuy Giám chính cùng Triệu Thủ nói, ngươi đã tranh thủ thời gian cho Trung Nguyên.

“Suốt hành trình này, trời giá rét đất đông lạnh, nhìn thấy đều là những chuyện không đành lòng thấy. Hưng, dân chúng khổ; vong, dân chúng khổ. Thời gian chẳng đợi ta.

“Ta sẽ thử đánh bạc tính mạng đi thay đổi cục diện này, mang Đại Phụng từ bờ vực diệt vong cứu vớt trở về, cái này cũng liên quan đến tính mạng bản thân ta, Đại Phụng một khi diệt vong, ta mang một nửa quốc vận, cũng sẽ theo đó tuẫn quốc.

“Có đôi khi sẽ cảm thấy mê mang, không biết đường nên đi như thế nào, nếu ngài còn sống thì tốt rồi.

“A đúng rồi, ta rốt cuộc song tu với quốc sư rồi, nàng đã là đạo lữ của ta, nhưng bay giờ nàng hẳn là hận không thể một kiếm đâm chết ta. Thật sự là con cọp cái...

“Ta trước kia thuần túy là tham thân thể quốc sư, nàng thật sự quá xinh đẹp rất mê người, khoảng thời gian này song tu, khiến ta đối với nàng có một ít cảm tình khác. Cái này đại khái chính là lên xe trước mua vé sau trong truyền thuyết đi.

“Buồn bực duy nhất là, nàng không quá hữu hảo đối với nữ nhân khác của ta... Nhưng ta không chèn ép được nàng, chờ sau khi nàng bình ổn nghiệp hỏa, độ kiếp, là nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên.

“Nghĩ thôi đã cảm thấy tuyệt vọng, có lẽ, bọn Lâm An càng tuyệt vọng hơn. Được rồi, phong lưu háo sắc là lỗi của ta. Ngụy công ngài đại tình thánh như vậy, có thể hiểu cho ta không?

“Chờ ta khôi phục tu vi, đạt tới tam phẩm đỉnh phong, liền có thể song tu với Mộ Nam Chi, bằng sức quyến rũ xuất chúng của ta, nàng quả quyết sẽ không từ chối, nhưng ta cũng không muốn cướp lấy linh uẩn của nàng.

“Có lẽ, thuật phòng the thượng cổ đạo môn có thể giải quyết phiền não này, để chúng ta cả hai cùng có lợi.

“Còn có, tính tình Hoài Khánh cũng rất cường thế, hơn nữa bá đạo. Ta hôm qua đi gặp nàng, bị nàng lấy thân thể không tiện làm lý do, cản ở ngoài phòng nửa canh giờ.

“Ngài đoán ta về sau gặp nàng như thế nào, ta nói: Lâm An bên kia ta còn chưa đi đâu.

“Nàng lúc này mới gặp ta, nếu để nàng biết ta đi tìm Lâm An trước...”

Hứa Thất An ngồi khoanh chân ở trên mặt đất, dựa lưng vào giường, uống rượu, đồng thời quay đầu nhìn Ngụy Uyên, bất đắc dĩ nói:

“Xin lỗi, thật sự không có tinh lực cùng thời gian đi sưu tập tài liệu Chiêu Hồn Chung, tình thế khiến ta không thể không mang thu thập long khí đặt ở vị trí số một.

“Đổi thành trước kia, ta sẽ lựa chọn hồi sinh ngươi trước. Bây giờ, ta lựa chọn cứu quốc trước, đây là trách nhiệm ta phải gánh vác. Ngươi lúc trước tập võ, là vì bước vào tam phẩm, vì mang hoàng hậu rời khỏi kinh thành.

“Nhưng về sau ngươi thật sự có được tu vi cùng quyền vị nhìn xuống thương sinh, ngươi lại lựa chọn ở lại triều đình, cam tâm làm quân cờ của Nguyên Cảnh, làm một thợ may vá đế quốc.

“Thế thượng an đắc lưỡng toàn pháp, bất phụ thương sinh bất phụ khanh.”

(Thế gian sao vẹn đôi đàng, Như Lai không phụ mà nàng cũng không.)