Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1387: Chiếu khắp Cửu Châu (1)



“Nương nương đừng vội đi, ta có mấy vấn đề muốn hỏi.”

Hắn vừa mang Hồn Thiên Thần Kính thu vào phù đồ bảo tháp, vừa hỏi:

“Năm đó Phật môn diệt Vạn Yêu quốc, nguyên nhân thật sự là cái gì?”

Trên sách sử nói, đó là bởi Yêu tộc làm loạn, giết hại dân chúng, Phật môn diệt yêu là nghĩ cho Nhân tộc.

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn nếu còn tin tưởng thứ viết trên sách, vậy thì quá ngu rồi.

Cửu Vĩ Thiên Hồ trầm mặc một lúc lâu, giọng nữ tính thành thục mềm mại đáng yêu mang theo vài phần lạnh lùng, hỏi ngược lại:

“Phật môn vì sao phải mơ ước lãnh địa Trung Nguyên?

“Ngươi nếu có thể biết chân tướng che giấu sau lưng chuyện này, tự nhiên cũng biết Phật môn vì sao phải diệt Vạn Yêu quốc.”

Ta nếu là biết còn hỏi ngươi? Hứa Thất An nói:

“Xin nương nương chỉ rõ.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ bĩu môi, ‘hừ’ nói: “Giá trị của tình báo này, cho dù mang ngươi bán cũng không đủ. Nghĩ hay quá, nam nhân thối.”

Giọng điệu mềm mại, tựa như làm nũng.

Ngươi đây là quả phụ quấy đêm! Chưa thể đạt được đáp án Hứa Thất An tức giận oán thầm một câu, quay sang hỏi:

“Nương nương đối với thế cục Trung Nguyên đối đãi như thế nào? Theo ta được biết, Hứa Bình Phong đã liên thủ với Phật môn, ngầm chiếm Trung Nguyên.”

Vạn Yêu quốc và Phật môn là tử địch, Hứa Bình Phong liên thủ với Phật môn, như vậy tự nhiên cũng là kẻ địch của Vạn Yêu quốc.

“Ta sẽ cho trợ giúp nhất định.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ thẳng thắn cho thấy thái độ: “Còn có cái gì muốn hỏi?”

Hồ tộc các ngươi mấy tuổi trưởng thành thế... Hứa Thất An lắc đầu: “Hết rồi.”

Bạch Cơ bay trở về nền, trong quá trình, số lượng cái đuôi giảm bớt, thanh quang trong mắt thu liễm.

Khi bốn cái chân ngắn ngủi đáp xuống nền, Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa mới rời khỏi.

“Nương nương đi rồi à?”

Nó cái gì cũng không biết nhìn quanh, cẩn thận đi đến bên cạnh nền, nhìn nhìn xuống dưới, sau khi nhìn ra độ cao, cẩn thận nhảy xuống.

Ngã sấp mặt.

Bạch Cơ lăn lông lốc, sải mấy cái chân ngắn vui vẻ, chạy đến bên chân Mộ Nam Chi, ngẩng đầu, đăm đăm nhìn nàng.

Mộ Nam Chi cúi người mang nó ôm vào trong lòng, Bạch Cơ nghiêng đầu nhìn Hứa Thất An, dịu dàng nói:

“Nương nương đi rồi? Giao dịch của các ngươi đạt thành chưa.”

“Nàng rất hài lòng giao dịch này, cũng trọng điểm khen ngợi cơ trí của ngươi.” Hứa Thất An nói.

Bạch Cơ nhất thời mặt mày vui vẻ, tựa như bạn nhỏ trong nhà trẻ được trao phiếu bé ngoan, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo, thế mà lại cố nén.

Hứa Thất An hướng dẫn từng bước: “Cho nên, về sau có chuyện gì, cũng phải nghe lời của ta, hiểu chưa. Ta có thể có ý xấu gì đâu, đều là nghĩ cho hồ tộc các ngươi.”

Bạch Cơ “Ừm” một tiếng.

Cảm giác quan hệ thân cận với Hứa Thất An rồi.

“Nương nương còn nói gì không?” Nó mắt đen lúng liếng nhìn Hứa Thất An, ý đồ đạt được câu trả lời nương nương quan tâm mình.

Mộ Nam Chi bĩu môi, hừ một tiếng, nói:

“Nương nương nhà ngươi muốn mang ngươi thưởng cho hắn làm đồng dưỡng tức (con dâu nuôi từ bé).”

“Đồng dưỡng tức (con dâu nuôi từ bé là cái gì)?” Bạch Cơ chưa nghe hiểu.

“Chính là lúc ngươi còn nhỏ, hắn phụ trách nuôi ngươi, chờ ngươi về sau trưởng thành, liền làm trâu làm ngựa cho hắn, còn phải thị tẩm, ừm, chính là ngủ với hắn, sau đó sinh hồ ly con cho hắn.”

Mộ Nam Chi giới thiệu chi tiết ý tứ “con dâu nuôi từ bé”.

Giải thích thông tục dễ hiểu như vậy, Bạch Cơ nhất thời hiểu rồi, nó ở trên người Hứa Thất An đánh giá qua lại, vẻ mặt tựa như có chút không quá cao hứng.

Móa, bị chán ghét rồi... Hứa Thất An làm bộ chưa chú ý vẻ mặt của nhóc hồ ly.

Thú non quả nhiên không thể lĩnh hội sức quyến rũ của bản Ngân la.

Khi nói chuyện, Lý Linh Tố dẫn đầu quay về, giẫm phi kiếm đáp xuống trong viện.

“Tình huống như thế nào?”

Hứa Thất An hỏi.

“Quả thật bệnh nguy kịch, vốn chỉ là cảm nhiễm phong hàn, nếu sớm uống thuốc chút, bệnh tình rất nhanh có thể khỏi. Nhưng lão hán đó lựa chọn bái miếu thần...”

Lý Linh Tố lắc đầu:

“Thê tử hắn liên tục uống nước bùa nhiều ngày, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, nhiều nhất cũng chỉ sống được hai ngày nữa. May mà thân thể tuy suy yếu, nhưng lục phủ ngũ tạng chưa khô kiệt, ta cho nàng ăn một viên Khu Hàn Hoàn, một viên Bổ Khí Hoàn, xem như áp chế bệnh tình.

“Sau đó mới điều dưỡng cẩn thận, tẩm bổ, không tới mười ngày có thể khôi phục.”

Mà Hứa Thất An lúc trước cho một nén bạc, bởi vậy không cần lo lắng đôi vợ chồng kia cuộc sống khó khăn.

Lý Linh Tố nói tiếp:

“Vừa rồi ở huyện thành dạo qua một vòng, ta nghe được một sự kiện, huyện thái gia huyện Thịnh Nghĩa, lấy phát cháo làm danh nghĩa, dụ dỗ người nghèo khổ, sau đó giết, dùng đầu bọn họ giả mạo lưu dân, hướng triều đình tranh công, cũng lấy lưu dân tàn sát bừa bãi làm lý do, đòi lương thực tiền bạc cứu trợ thiên tai.

“Cho nên trong huyện thành Thịnh Nghĩa rất ít nhìn thấy ăn xin, dân chúng sống không nổi trong thôn ngoài thành, cũng không dám vào thành.”

Lưu dân chính là không có hộ khẩu, hoặc bởi phạm tội, trốn thuế, xa xứ, lưu lạc khắp nơi.

Những người này bởi vì không có ruộng đất trồng trọt, bình thường lựa chọn làm việc không đứng đắn làm chuyện xấu, ví dụ như trộm cắp, buôn người vân vân.

Cũng có người lựa chọn làm việc chân tay.

Trong niên đại thái bình, lưu dân là bộ phận nhỏ, không đáng lo.

Một khi đến nạn đói lớn, dân chúng bởi vì sống không nổi, sẽ trở thành lưu dân, Đại Phụng hiện nay lưu dân tàn phá cực kỳ nghiêm trọng. Nơi giàu có còn tốt, khu nghèo khổ, lưu dân làm loạn rất khủng bố.

Đây cũng là nguyên nhân Vĩnh Hưng đế bị ép thúc đẩy quyên tiền, thật sự là thế cục quá mức không ổn.

Thật không dễ gì cha hiền con thảo, kết quả gặp “nạn rét” trăm năm mới gặp một lần, lại thêm tiên hoàng lưu lại cục diện rối rắm...

Sắc mặt Hứa Thất An âm trầm đi vài phần, “Biết rồi.”

Hắn nhìn thánh tử, thản nhiên nói: “Ngươi là đang uyển chuyển trào phúng ta, cứu một người như muối bỏ biển, thật ra cái gì cũng không thay đổi được.”

Lý Linh Tố đương nhiên không thừa nhận, cười hề hề nói: “Là nhắc nhở, nhắc nhở...”

Dừng một chút, thánh tử thở dài một tiếng: “Thế cục Đại Phụng đã phi thường không ổn, hơn nữa sẽ ngày càng tăng thêm, nếu không thể kịp thời được cải thiện, theo tình hình thiên tai tiếp tục, đến lúc đó, các nơi khởi nghĩa là chuyện sớm muộn gì.”

Ở trong lịch sử học, loại hiện tượng này gọi là khởi nghĩa nông dân... Hứa Thất An nghĩ càng sâu hơn, nếu tình hình thiên tai không thể được giảm bớt hữu hiệu, đến lúc đó Hứa Bình Phong vung tay kêu gọi, chỉ sợ rất nhiều thế lực giang hồ đều sẽ hưởng ứng.

Sẽ cho rằng lật đổ triều đình mục nát là đường ra duy nhất của mọi người, chính như giai đoạn cuối Đại Chu năm đó, quần hùng cùng nổi dậy.

Lúc này, Miêu Hữu Phương từ ngoài sân đi vào, trong tay xách một cái sọt trúc, ba người một cáo khứu giác sâu sắc, đã ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi.