Tu La Kim Cương chắp hai tay, dứt khoát ngồi xếp bằng.
“Xem ra ngươi đã có giác ngộ!”
Lão thất phu thân hình đảo ngược, mang mình hóa thành một thanh đao vận sức chờ phát động.
Ngay sau đó, trường đao ra khỏi vỏ.
Ngay lúc này, từng tia sáng vàng từ dưới vực dâng lên, ánh vàng là mãnh liệt như thế, giống như có một vầng mặt trời chói chang sắp từ đáy vực mọc lên.
Một kim thân vàng đúc hiện thế, hắn so với đỉnh núi chính của núi Khuyển Nhung còn cao hơn, có mười hai đôi cánh tay, mi tâm một hoa văn lửa màu đỏ vàng, sau đầu treo một vầng mặt trời chói chang.
Mười hai đôi cánh tay đều nắm pháp khí khác nhau, đao, kiếm, chày, tháp, phiên, côn, chuông vân vân.
Khí tức hắn dày nặng như núi, mênh mông như biển.
Nhìn thấy pháp tướng này, mọi người hầu như đồng thời không khống chế được đầu gối mình, quỳ mọp xuống, phủ phục run rẩy.
Thần Thù?!
Hứa Thất An cả người run rẩy, cảm nhận được áp chế đến từ vị cách cao.
Con ngươi hắn hơi trợn to, bề ngoài pháp tướng này, cực kỳ tương tự với Thần Thù lúc ở thành Sở Châu giết Trấn Bắc vương hiện ra pháp tướng.
Mười hai đôi cánh tay, sau đầu có vòng lửa, mi tâm hoa văn như lửa nóng, khác nhau là, pháp tướng của Thần Thù là màu đen sì, trong tay cũng không cầm pháp khí.
Hai mặt chính phản.
Keng!
Lão thất phu hóa thân tuyệt thế cuồng đao, chém trúng Tu La Kim Cương, nhưng chưa thể giết hắn, bởi vì pháp tướng mười hai đôi cánh tay kia, một tay trong đó kéo chuông hoàng kim, che kín Tu La Kim Cương.
...
“Kim Cương pháp tướng!”
Hứa Nguyên Sương nghe thấy tiếng cười khẽ phía sau, giọng quen thuộc như thế.
Thân thể mềm mại của nàng run lên, bỗng ngoái đầu nhìn lại, thấy một bóng người áo trắng khoanh tay đứng, mặt mỉm cười.
“Cha?”
Hứa Nguyên Sương thất thanh kinh hô.
Phía trước, Hứa Nguyên Hòe ngăn cản đao khí cho tỷ tỷ bỗng nhiên quay đầu, thấy phụ thân buông xuống, vừa mừng vừa sợ.
“Cha, sao cha tới đây.”
Thiếu niên lạnh lùng vội vàng đi lên đón.
Chỉ có Cơ Huyền cười cười, hô một tiếng “quốc sư”, không kỳ quái chút nào cả, như sớm biết hắn sẽ đến.
Hứa Bình Phong đánh giá con trai thứ, cười nói:
“Không tồi, tu vi lại có tiến bộ, có thể mong chờ bước vào tứ phẩm.”
Được phụ thân khen, khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Nguyên Hòe lộ ra nụ cười, thỏa mãn giống như đứa nhỏ.
Trong mắt Hứa Nguyên Sương thanh quang lóe ra, quan sát bóng người áo trắng, ngạc nhiên nói:
“Cha, cha không phải chân thân...”
Phụ thân trước mắt khí số cổ quái, không phải khí số người bình thường nên có.
“Một con rối phân thân mà thôi, Giám chính ở ngoài Vân Châu nhìn chằm chằm, chân thân của ta không tới được. Nương pháp khí bên người Thiên Cổ Lão Nhân lưu lại, lấy thủ đoạn “Vật đổi sao dời” giấu được Vọng Khí Thuật của Giám chính lão sư.”
Hứa Bình Phong giải thích một câu đơn giản, ánh mắt xẹt qua Hứa Nguyên Sương, nhìn về phía Cơ Huyền, nói:
“Chuẩn bị xong chưa.”
Thì ra là thế... Hứa Nguyên Sương giật mình, đến cấp bậc đó của phụ thân cùng Giám chính, pháp khí cùng thủ đoạn che chắn thiên cơ trong hệ thống thuật sĩ, đối với bọn họ đã không còn hiệu quả.
Muốn giấu được Giám chính, phải sử dụng thủ đoạn của hệ thống khác.
Nhưng chân thân cha chưa đến, có phải ý nghĩa Giám chính đã tập trung phụ thân, cho dù thủ đoạn của Thiên Cổ Lão Nhân, cũng không cách nào che trời qua biển hay không?
Cơ Huyền chưa lập tức trả lời, hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, tựa như là mượn điều này bình ổn cảm xúc.
“Lúc nào cũng chuẩn bị, quốc sư.”
Hai tỷ đệ Hứa Nguyên Sương tò mò đánh giá phụ thân cùng Cơ Huyền.
Hứa Bình Phong hài lòng gật đầu, ngón tay vẽ nhanh ở không trung, từng trận văn ẩn chứa thiên địa pháp tắc hiện lên, chúng nó có trật tự rơi ở các nơi của Ngự Phong Chu, bám vào boong tàu, cột buồm, mép thuyền các nơi.
Trong chớp mắt, toàn bộ Ngự Phong Chu đã bao trùm trận văn.
Hứa Nguyên Sương trợn to đôi mắt đẹp, cố gắng ghi nhớ những phù văn xem không hiểu này, đối với thuật sĩ mà nói, những phù văn như gà bới này, là côi bảo lớn nhất.
Đợi Hứa Bình Phong hoàn thành bày trận, Hứa Nguyên Sương nhịn không được hỏi:
“Cha, đây là trận pháp gì?”
Thế mà cần hắn tự mình động thủ khắc.
Thuật sĩ trước khi tấn thăng tứ phẩm, sẽ trải qua một quá trình “nhớ trận” dài đằng đẵng.
Cái gọi là “nhớ trận”, đó là mang toàn bộ trận pháp có thể nắm giữ ghi nhớ ở trong lòng, đợi tới sau khi tấn thăng tứ phẩm, những trận pháp khắc ở trong đầu này sẽ biến thành bản năng.
Khi thi triển, tâm niệm vừa động, trận pháp tự thành.
Ti Thiên Giám có “Thiên Cương” cùng “Địa Sát” hai bản trận pháp đại điển, tổng cộng một trăm lẻ tám tòa đại trận, mỗi một tòa đại trận lại chia ra mười mấy hoặc mấy chục tiểu trận.
Hứa Nguyên Sương mười bảy tuổi, có thể nhớ hai đại trận, đã khiến nàng thiếu chút nữa chân tóc chuyển dời lên trên (hói đầu).
Nhưng nàng biết phụ thân thuật sĩ phẩm cấp như vậy, đã sớm mang “Thiên Cương” cùng “Địa Sát” thuộc nằm lòng, khi thi triển trận pháp tùy theo ý muốn.
Trận pháp có thể khiến hắn tự tay khắc, nhất định là loại cực kỳ thâm ảo.
“Trận pháp gì?” Hứa Bình Phong nhìn con gái, cười nói:
“Đây là trận pháp vi phụ năm đó đánh cắp quốc vận Đại Phụng, đương nhiên, so sánh với tòa đại trận kinh thế đó, trận pháp này là kết quả đơn giản hoá lại đơn giản hoá.
“Tác dụng của nó chỉ có một, chính là tụ lại khí vận.”
...
Lão thất phu hóa thân “đao”, đánh vào bề mặt chuông vàng, thanh âm bén nhọn vang vọng chân trời.
Hứa Thất An cách chiến trường không xa, đứng mũi chịu sào, nháy mắt mất đi thính giác, ù tai từng đợt.
Người trên đỉnh núi phía nam cũng lâm vào trong ù tai quấy nhiễu, điều này làm bọn họ khổ sở bịt tai, không có tinh lực tự hỏi hướng đi kế tiếp, thế cục biến hóa của chiến đấu.
“Rắc!”
Duy trì ngắn ngủi mười mấy giây, mặt chuông vàng nứt ra một vết rạn.
Cùng lúc đó, “lực lượng một đao” của lão thất phu hao hết.
Kim thân uy nghiêm hơn nữa nguy nga không cho hắn cơ hội bổ ra đao thứ hai, cánh tay nắm hoàng kim thần kiếm kia vung lên, kéo thần kiếm bổ xuống.
Dự cảm nguy cơ của võ giả đưa ra nhắc nhở né tránh, lão thất phu hóa thành tàn ảnh, hướng một bên tránh đi.
Rầm rầm!
Trong tiếng thân núi sập xuống, thần kiếm chém sập từng mảng lớn đá lăn, một kiếm này không có khí cơ dao động, nhưng đỉnh núi cao nhất của núi Khuyển Nhung ở trước mặt nó, chỉ giống như đống cát.
Có thể dễ dàng đẩy đổ.
Lúc này, Tu La Kim Cương bắt lấy cơ hội, lui đến trên vai Kim Cương pháp tướng.
Không có chỗ nào an toàn hơn so với nơi này.
Một kiếm chém trượt, chưa thu kiếm, cây côn hoàng kim nhằm vào đầu vụt xuống.
“Ầm!”
Vô số đá vụn nổ tung, đỉnh núi cao nhất của núi Khuyển Nhung hoàn toàn bị đánh nổ, thấp đi một đoạn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lão thất phu bằng vào dự cảm nguy cơ của võ giả, giống một con gián linh hoạt, khi thì bên trái, khi thì bên phải, thoắt ẩn thoắt hiện.