Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1466: Khúc nhạc dạo (2)



Tiêu Nguyệt Nô khẽ nhíu đuôi lông mày, cười nói:

“Thím này là...”

Thím?!

Mộ Nam Chi mày liễu dựng ngược, tay trái theo bản năng nhéo nhéo vòng tay bồ đề trên cổ tay phải.

Nàng vừa định tuyên thệ chủ quyền, chèn ép một phen nữ tử giang hồ kiêu ngạo này, khóe mắt liếc thấy Lý Diệu Chân đang nhìn chằm chằm mình.

Nhất thời nhớ lại ban ngày, mình chắc như đinh đóng cột, chỉ thiếu hướng trời thề phân rõ giới hạn với Hứa Thất An.

Tiểu tiện nhân Thiên tông này chỉ chờ xem trò cười của ta... Hít sâu một hơi, Mộ Nam Chi cười tủm tỉm nói:

“Ta là mẹ của Ninh Yến.”

Nàng vẻ mặt từ ái nhìn Hứa Thất An: “Con ngoan, Tiêu lâu chủ vào Hứa gia chúng ta, làm thiếp thất là vô cùng tốt. Mẹ nói có đúng không?”

Mọi người ở đây chấn động.

Không ngờ Hứa Ngân la ra ngoài, thế mà lại dẫn theo mẫu thân?

Bọn họ chưa lập tức hoài nghi, bởi vì tuổi người phụ nữ trước mắt này, quả thật phù hợp.

... Khóe miệng Hứa Thất An hung hăng run rẩy.

Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Linh Tố cố gắng nhịn cười.

Tiêu Nguyệt Nô mắt không chớp, giọng điệu lạnh nhạt:

“Hứa Ngân la là được thúc thẩm (chú thím) nuôi.”

Mọi người nghe vậy, giật mình nhớ tới tình báo về Hứa Thất An —— Từ nhỏ cha mẹ đều mất, chú thím nuôi lớn!

Như vậy người phụ nữ này tự xưng là “mẹ” hắn...

Đám người Phó Tinh Môn nhìn Mộ Nam Chi, lại nhìn Hứa Thất An, có chút mờ mịt.

“Nhũ nương (Vú nuôi)!”

Lý Linh Tố nhịn không được, cười ha hả nói:

“Vị phu nhân này là vú nuôi của Hứa Ngân la, Hứa Ngân la từ nhỏ đã không thể rời khỏi nàng ấy, lần này rời kinh du lịch giang hồ, liền dẫn vú nuôi theo.”

Sở Nguyên Chẩn vội vàng cúi đầu uống rượu.

Lý Diệu Chân “Phập” cười thành tiếng.

Mộ Nam Chi đỏ bừng khuôn mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Lý Linh Tố.

Một chuỗi ngắt lời này, liền không ai nhắc tới hôn sự nữa.

Nhưng Phó Tinh Môn, Kiều Ông đám võ phu thô bỉ, trong ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Mộ Nam Chi cùng Hứa Thất An, luôn cảm thấy đã có thêm chút thâm ý không hiểu.

Nhất là, bọn họ cảm thấy vị vú nuôi này tuy nhan sắc bình thường, nhưng trong cái giơ tay nhấc chân thế mà lại rất có sức quyến rũ, là người phụ nữ cực có ý nhị.

Hứa Ngân la từ nhỏ mất mẹ, thiếu tình thương của mẹ...

Phó Tinh Môn mang ý niệm lớn mật trong đầu xua tan, giơ cao chén rượu, nói:

“Bây giờ trong minh đều nói Hứa Ngân la là cao tổ hoàng đế chuyển thế, chúng ta kính cao tổ hoàng đế chuyển thế một ly.”

Anh hùng không hỏi đạo đức cá nhân, Hứa Ngân la tuy dẫn theo vú nuôi, nhưng hắn vẫn là Ngân la tốt của mọi người.

...

Cơm no rượu say, đám người Hứa Thất An cáo từ rời khỏi.

Trên đường quay về chỗ ở tạm, Lý Linh Tố đưa ra câu chuyện, nói:

“Ta có việc cần xử lý một phen, các vị cứ đi trước.”

Lý Diệu Chân nhíu mày nói: “Đi làm gì thế!”

Thân là sư muội, can thiệp cùng quan tâm việc riêng của sư huynh, thiên kinh địa nghĩa hợp tình hợp lý.

“Để nói sau.”

Lý Linh Tố thuận miệng lấy lệ một câu, trong tay áo lao ra phi kiếm, hắn nhanh nhẹn đứng ở sống kiếm, gào thét mà đi.

Nhìn bóng lưng Lý Linh Tố biến mất, Lý Diệu Chân hừ hừ nói:

“Lén lút, hắn rất cổ quái, trên tiệc tối im lặng có chút khác thường, cũng chưa trêu chọc Tiêu Nguyệt Nô cùng các cô nương Vạn Hoa lâu.”

Hứa Thất An sờ sờ cằm, nói:

“Nói tới, chúng ta đến bây giờ cũng chưa biết lão thân mật của Lý Linh Tố ở Võ Lâm minh là ai. Diệu Chân, ngươi biết không?

“Ta nhớ Lý Linh Tố từng nói, núi Khuyển Nhung cách thánh sơn Thiên tông không xa, các ngươi sau khi xuống núi du lịch trước hết chính là Kiếm Châu.”

Phi Yến nữ hiệp đầu tiên là khẳng định gật đầu, sau đó nói:

“Lý Linh Tố ở Kiếm Châu tựa như không có hồng nhan tri kỷ, dù sao ta không biết. Nhưng, chỉ cần là ta kết bạn du lịch cùng hắn, hồng nhan tri kỷ trên đường hắn kết giao, ta cơ bản đều nhận ra. Bởi vì hắn sẽ không giấu diếm ở trước mặt ta.”

Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân nhìn nhau, đồng thanh nói: “Có vấn đề lớn!”

Sở Nguyên Chẩn hỏi:

“Có lẽ, là thật không có thì sao.”

Hứa Thất An cùng Lý Diệu Chân lại ăn ý “A” một tiếng, người trước nhìn về phía người hầu trên danh nghĩa, nói:

“Miêu Hữu Phương, còn nhớ rõ trước khi tới Kiếm Châu, ngươi truy hỏi hắn ở Vạn Hoa lâu có phải có thân mật hay không, Lý Linh Tố là đáp lại như thế nào?”

Miêu Hữu Phương bắt chước Hứa Thất An sờ sờ cằm, nói:

“Hắn lúc ấy ấp úng, tựa như có bí ẩn khó nói.”

Nghe đến đó, Sở Nguyên Chẩn cũng có hứng thú, phân tích:

“Lấy tác phong hai vị hồng nhan tri kỷ khác của Lý đạo hữu, nhìn thấy tình lang xuất hiện ở Võ Lâm minh, sợ sớm đã nhảy ra. Không có khả năng ẩn nhẫn đến bây giờ.”

Hằng Viễn cũng nói xen vào: “Trừ phi nàng có gì cố kỵ?”

Mọi người yên lặng nhìn về phía Hằng Viễn đại sư.

“A Di Đà Phật!”

Hằng Viễn hai tay chắp lại, sám hối mình hóng hớt.

Lúc này, Mộ Nam Chi ôm Bạch Cơ đột nhiên nói:

“Lý Linh Tố khẳng định đi gặp thân mật, tấm gương kia của ngươi, không phải có thể giám thị cách mấy ngàn dặm sao, dùng nó nhìn xem.”

Nàng đang trả thù Lý Linh Tố trêu chọc trên tiệc rượu.

Mắt mọi người sáng lên.

Hứa Thất An thấp giọng nói: “Đi về trước đi về trước...”

Đoàn người quay về nơi đặt chân, ăn ý vào phòng, đốt ngọn nến, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn, đồng loạt nhìn Hứa Thất An.

Đổ mảnh vỡ Địa Thư, lấy ra Hồn Thiên Thần Kính, Hứa Thất An hạ giọng, giọng điệu lộ ra một ý tứ hàm xúc thần bí:

“Gương ma gương ma nói cho ta biết, ngươi có thể định vị Lý Linh Tố không.”

Hồn Thiên Thần Kính kháng nghị:

“Ta là gương thần, mặt khác, ngươi vì sao luôn thích rình trộm nam nhân? Rõ ràng ta đánh dấu mấy mỹ nhân cho ngươi, ngươi lại chưa bao giờ xem trộm các nàng tắm rửa.”

Ngươi đang khen ngược ta là chính nhân quân tử sao... Hứa Thất An thúc giục nói:

“Đừng nói lời thừa, nói mau.”

“Tự nhiên có thể, nguyên thần hắn từng bị ta thu vào trong gương, ta đã đánh dấu hắn.”

Hồn Thiên Thần Kính nói xong, để mặt gương đồng xanh của mình chuyển hóa thành màu thủy tinh trong suốt, mặt gương đầu tiên là nhộn nhạo như sóng nước, tiếp đó bình phục.

Xuất hiện một hình ảnh.

Mọi người thấy bóng người Lý Linh Tố ngự kiếm phi hành.

Phương hướng của hắn là dãy núi phía tây núi Khuyển Nhung.

Là đi gặp lão thân mật à? Nhưng gặp lão thân mật, cần bay xa như vậy?

Sẽ không là có người đã chồng chứ?

Trong đầu mọi người hiện lên các loại phán đoán, càng có hứng thú hơn nữa.

Đặc biệt Mộ Nam Chi cùng Lý Diệu Chân, hai mắt sáng ngời tỏa sáng.

Không bao lâu, Lý Linh Tố ấn phi kiếm xuống, hạ xuống ở một chỗ đỉnh núi.

Hắn nhìn xung quanh, thấy quanh mình không có ai, vội từ trong lòng lấy ra một cái lược gỗ, cố ý mang búi tóc chỉnh tề làm rối chút, để hai lọn tóc ngược rủ xuống, nổi bật ra khí chất phiêu lãng không chịu gò bó.