Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1492: Có người khác (3)



Năm trăm năm trước chiến dịch “sáu mươi năm trừ yêu”, sương mù tầng tầng, cất giấu bí mật tầng sâu hơn nữa.

“Bạch Cơ, liên lạc một phen nương nương của các ngươi.”

Hứa Thất An nói.

Bạch Cơ lười biếng không muốn nhúc nhích, giọng trẻ con non nớt nói:

“Dạ Cơ tỷ tỷ cũng có thể liên lạc nương nương, ngươi bảo tỷ ấy đi làm việc đi.”

Trong một gia đình, việc đương nhiên là người lớn tuổi làm, nó làm muội muội nhỏ nhất, thì phụ trách đáng yêu là được rồi.

Các tỷ tỷ sẽ gọi “Oa, tiểu bảo bối”, đối với nó yêu thích không buông tay, cho ăn các loại.

Phù Hương cũng có thể liên lạc Cửu Vĩ Hồ... Hứa Thất An khẽ nhíu mày, đánh giá lão thân mật.

...

Ánh sáng mặt trời dâng lên, Miêu Hữu Phương ngồi xếp bằng ở thung lũng, đối mặt hừng hực lửa trại, miệng ngậm cọng cỏ.

Trong tay Hồng Anh nướng hai con chim to, hắn khi đi đón Miêu Hữu Phương, thuận tay đi săn được.

“Quá khách khí rồi, quá khách khí rồi...”

Miêu Hữu Phương hưởng thụ đãi ngộ cấp khách quý, có chút xấu hổ.

“Nên vậy mà, Miêu huynh là đệ tử của Hứa Ngân la, vậy cũng là khách quý. Chiêu đãi khách quý, để khách quý ăn uống ngon lành, là nghĩa vụ không thể chối bỏ của bên ta.”

Hồng Anh không có lấy một chút phong phạm tứ phẩm cao thủ, như là một lão bánh quẩy quan trường giỏi xã giao.

Khi nói chuyện, hắn thấy ánh mắt Miêu Hữu Phương không ngừng đánh giá hai nữ yêu cửa hang, lập tức vẫy tay:

“Hai ngươi lại đây.”

Hai nữ yêu do dự một phen, bước tới:

“Hồng Anh hộ pháp có gì dặn dò.”

Hồng Anh vẻ mặt trách cứ, nói:

“Đầu gỗ, đương nhiên là chiêu đãi khách quý của chúng ta dùng bữa. Miêu huynh theo Hứa Ngân la Nam chinh bắc chiến, là đại nhân vật trong Nhân tộc, các ngươi nhất định phải chiêu đãi cho tốt, nếu có chỗ không chu đáo, xem ta phạt các ngươi như thế nào.”

Tên điểu yêu này vậy mà hiểu chuyện như thế... Miêu Hữu Phương nhất thời có chút lâng lâng, khoát tay:

“Quá khen rồi quá khen rồi, cũng chỉ theo Hứa Ngân la giết mấy tên Kim Cương mà thôi. Ta chủ yếu đánh trợ thủ, là Hứa Ngân la quá cường đại.”

Hồng Anh mắt sáng lên: “Miêu huynh, cái này cần phải nói kỹ với chúng ta.”

Hai yêu nữ vốn không quá vui vẻ, cũng rất nhanh ngồi xuống, một trái một phải hầu hạ Miêu Hữu Phương.

...

Sáng sớm tương tự.

Hứa Linh m đeo bọc hành lý, theo nhị ca cùng lão sư, dọc theo tấm ván gỗ chiến thuyền vươn ra, đi lên boong tàu.

Ba chiếc chiến thuyền, cùng sĩ tốt, tướng lĩnh chở tổng cộng ba ngàn người.

Chế độ quân sự của Đại Phụng là chế độ vệ sở, chế độ vệ sở thoát thai từ chế độ phủ binh của tiền triều Đại Chu, chế độ vệ sở ưu điểm ở chỗ, giảm bớt đi rất nhiều chi tiêu quân phí quốc gia.

Hơn nữa cam đoan binh lực phân tán ở các châu, đã có thể nhanh chóng tụ tập nhân mã, bình ổn phản loạn, lại có thể áp chế tình huống vị tướng lĩnh nào đó tay nắm binh quyền, ôm quân tự lập.

Cho nên triều đình lần này điều binh khiển tướng, quân đội địa giới kinh thành chỉ phái ba ngàn người, nguồn mộ lính còn lại từ châu khác điều động.

“Linh m, chú ý an toàn!”

Thẩm thẩm ở bến tàu mở cổ họng hô to:

“Gặp được phiền toái phải, phải...”

Vốn muốn nói, phải nghe lời sư phụ nhiều hơn, đột nhiên nhớ tới sư phụ chưa chắc đáng tin hơn so với đồ đệ.

Hứa nhị thúc vội nói: “Phải nghĩ cách liên hệ đại ca.”

Hứa Linh m đeo bọc hành lý so với thân thể nó còn lớn hơn, dùng sức gật đầu:

“Mẹ, con đi chiến đấu đây.”

Binh lính xung quanh, người đi đường ở bến tàu đều ngạc nhiên nhìn tới.

Trong chiến thuyền trà trộn vào một đứa con nít, bản thân đã khiến người ta chú ý.

Vừa nghe là đi đánh trận...

Hứa nhị thúc cả kinh, giận dữ nói: “Ngươi đánh trận cái gì, ngươi lần này là theo sư phụ về quê, chớ nói lung tung.”

Tiểu Đậu Đinh luôn cho rằng mình là đi trận.

Từng ánh mắt nghi ngờ, xa xa đánh giá Hứa Linh m.

Hứa Linh Nguyệt lụa che mặt cao giọng nói: “Linh m, thân là muội muội của Hứa Ngân la, ngươi đừng cô phụ kỳ vọng của mọi người.”

Chỉ nháy mắt, ánh mắt nghi ngờ cùng bất mãn biến thành nhiệt tình cùng thân mật.

Sau một phen dây dưa, hai thầy trò bị Hứa Nhị Lang dẫn trở về khoang thuyền.

Canh giờ vừa đến, chiến thuyền dương buồm đi xa.

Hứa Tân Niên mang em gái út cùng Lệ Na an bài ở phòng cách vách, dặn dò:

“Ở trong phòng ngoan ngoãn, chớ chạy lung tung, đừng gây chuyện.

“Lệ Na, thứ người khác cho đừng ăn, đừng tiếp nhận thiện ý của quan quân.”

Tuy Lệ Na là tứ phẩm cao thủ, nhưng tính cách tham ăn cùng ngây thơ, đối mặt một ít thủ đoạn hạ lưu khẳng định không thể chống đỡ.

“Ừm ừm!”

Lệ Na dùng sức gật đầu.

Nàng thật ra không sợ độc, làm một cô nương lớn lên ở Nam Cương, cho dù không phải người Độc Cổ bộ, nhưng kiểm tra độc tố cùng sức kháng độc vẫn xuất sắc hơn người.

Với lại, thuốc độc có thể mê ngã hoặc độc chết tứ phẩm quá mức quý giá, không phải người bình thường có thể lấy ra.

Lệ Na cảm thấy Hứa Nhị Lang là một tên thư sinh không có kiến thức gì, không cần thiết giải thích những thứ này với hắn.

Sau khi an trí xong hai nữ quyến, Hứa Nhị Lang về thư phòng nghiên cứu binh thư, phân tích chiến cuộc Thanh Châu.

Bên kia, Lệ Na quay đầu liền dẫn Hứa Linh m ra ngoài đi bộ, đi tới tận boong tàu.

Nghênh đón gió lạnh, trong mắt hai thầy trò toát ra ngôi sao lấp lánh.

Đây là lần đầu tiên giương buồm đi xa trong cuộc đời các nàng.

“Cô nương là người thế nào của Hứa Ngân la?”

Phía sau truyền đến tiếng hỏi.

Lệ Na quay đầu, thấy một người trung niên mặt chữ điền mặc giáp, thấp bé tráng kiện, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lệ Na cùng Hứa Linh m.

“Ngươi là ai?”

Lệ Na giọng quan thoại Trung Nguyên không tiêu chuẩn.

“Cấm quân doanh bộ binh bách phu trưởng Trần Kiêu!”

Quan quân trung niên ôm quyền nói: “Lúc hè, từng theo Hứa Ngân la bắc thượng điều tra vụ án tàn sát ba ngàn dặm. Vừa rồi nghe nói, vị tiểu cô nương này là muội muội của Hứa Ngân la?”

“Là bằng hữu của bát tô... Chào thúc thúc, thúc thúc họ gì?”

Tiểu Đậu Đinh vừa nghe, là bạn của đại ca, trên khuôn mặt khờ lộ ra nụ cười hồn nhiên.

“Cháu có thể gọi ta Trần thúc thúc.”

Trần Kiêu cũng lộ ra nụ cười hàm hậu: “Sớm nghe nói Hứa Ngân la có hai muội muội.”

Hắn theo bản năng sờ, kết quả phát hiện mình một thân nhung trang, không có bao nhiêu đồ dư thừa có thể cho trẻ con.

“Có chuyện gì sao.”

Lệ Na một tay đè lại đầu đồ đệ, khẽ lắc đầu, trẻ con đúng là trẻ con, không có tâm kế gì cả.

Giống loại nam nhân chủ động đến gần này, là nguy hiểm nhất, phổ biến đều mang mục đích bất lương.

Một điểm này, nàng trên đường từ Nam Cương đến Đại Phụng, đã tràn đầy thể hội.

Nhưng nàng tạm thời không thể nghĩ ra, người tên Trần Kiêu này tiếp cận các nàng có mục đích gì.