Vạn Yêu sơn là khu vực trung tâm của Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn, thế núi không cao, lại đặc biệt hùng vỹ, tựa như một người khổng lồ nằm nghiêng, kéo dài mấy chục dặm.
Mà đây, chỉ là đỉnh núi chính.
Làm động thiên phúc địa của Nam Cương, Vạn Yêu sơn chung linh mẫn tú, linh khí dư thừa, thai nghén một thế hệ rồi lại một thế hệ Yêu tộc.
Mà nay số lượng Yêu tộc trong núi khổng lồ như cũ, nhưng theo năm tháng biến thiên, chúng nó từ chủ nhân biến thành nô lệ.
Phật môn thống trị nơi này.
Nam Pháp tự xây ở đỉnh núi, là kiến trúc cao nhất miền nam.
Phật môn sau khi chiếm lĩnh Vạn Yêu sơn, xây dựng rầm rộ, chặt cây mở đường, ở nơi này xây lên một tòa hùng thành.
Hứa Thất An khoác áo choàng, đi ở trên đường “Nam quốc” thành, bên người là Dạ Cơ, Tôn Huyền Cơ cùng Miêu Hữu Phương.
Bọn họ đều khoác áo choàng tương tự.
“Chi chi...”
Tiếng khỉ kêu chói tai hấp dẫn ánh mắt Hứa Thất An.
Bên đường có người đang biểu diễn xiếc khỉ, một con khỉ nhỏ lông vàng gặp người liền chắp tay, đòi tiền tài, người qua đường nếu không cho, nó liền lộn nhào, làm ngoáo ộp, hoặc quỳ xuống dập đầu.
“Tất cả đều là tiểu yêu chưa hóa hình.”
Hứa Thất An lấy ra một viên bạc vụn ném tới, con khỉ nhỏ lông vàng nhặt lên bạc vụn, dập đầu quỳ lạy, cái trán dập vang thùng thùng.
Trong mắt Dạ Cơ toát ra bi ai:
“Bởi vì tiểu yêu chưa hóa hình dễ khống chế nhất.”
Yêu tộc chia ra hai loại, một loại là thú loại khai khiếu, thông qua bản thân tu hành, từng bước một trở thành đại yêu.
Mà con cái chúng nó sinh sản ra, trời sinh đã là Yêu tộc, liền như nhân loại, theo tuổi tác gia tăng, tự nhiên mà vậy sẽ khai khiếu. Đây là một loại Yêu tộc khác.
Yêu tộc của Vạn Yêu sơn, cơ bản đều là con cái của đại yêu năm đó.
Chúng nó tuy hình thể là thú, lại có được trí tuệ cực cao.
Bạch Cơ chính là ví dụ.
“Nên có Yêu tộc hóa hình chứ.” Miêu Hữu Phương hỏi.
“Tự nhiên có, nhưng số lượng thưa thớt, phần lớn đều ở chùa làm nô, hoặc làm vật cưỡi. Hoặc, chính là bị quan to hiển quý trong thành khống chế.”
Dạ Cơ nói: “Quan to hiển quý Tây Vực nuôi dưỡng Yêu tộc hóa hình, bình thường là dùng để làm chiến nô, cũng có số rất ít ngoại lệ.”
“Số rất ít ngoại lệ?”
Miêu Hữu Phương truy hỏi.
Dạ Cơ cười lạnh nói: “Ví dụ như nữ tử Yêu tộc xinh đẹp, sẽ thành đồ chơi của bọn họ, đây còn là đãi ngộ tốt. Đãi ngộ kém, sẽ đưa đến trong quân đội...”
Nàng cũng không nói tiếp, nhưng Miêu Hữu Phương có thể đoán được.
Hắn lặng lẽ một trận.
...,
Trên bảo tháp Nam Pháp tự, A Tô La khôi ngô cao lớn đứng ở đỉnh tháp, quan sát hùng thành rộng lớn dưới màn đêm.
Một khắc nào đó, hắn thu hồi ánh mắt, nhìn phía bóng ma dưới tháp.
Bóng người khoác áo choàng, đội nón, vô thanh vô tức xuất hiện ở nơi đó.
“Ám Cổ, ngươi là người Nam Cương Cổ tộc?”
Dưới xương lông mày nhô lên của A Tô La, đôi mắt sắc bén trời sinh đặt ở trên thân người áo choàng.
Hắn cho người ta một loại cảm giác kỳ quái, lúc nhìn xuống, đã khinh miệt kiêu căng, lại đạm bạc ôn hòa. Hai loại khí chất tương phản ở trên người hắn được dung hợp vừa đủ.
Hứa Thất An không để ý tới, nhìn lướt qua Phật tháp đèn đuốc sáng trưng, cửa đóng, thấy không rõ cảnh tượng bên trong.
Nhưng hắn biết, trong tháp có sáu mươi tám vị thiền sư kết thành thiền trận, mượn dùng khí vận Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn, trấn áp mảnh thân thể Thần Thù.
Phật môn thiền công là cơ sở của toàn bộ hệ thống, Phật môn cần đốn ngộ, mà muốn đốn ngộ, nhất định phải ngồi thiền nhập định.
Đủ thấy tầm quan trọng của thiền công.
Đại sư thiền công cao thâm, có thể ngồi một lần mấy năm, mấy chục năm, thậm chí sáu mươi năm, không ăn không uống, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Sáu mươi tám vị thiền sư trong tháp, bây giờ chính là trạng thái này, không ăn không uống tựa như bức tượng.
Đối với động tĩnh bên ngoài cũng không hề phát hiện..
Dựa theo Phù Hương nói, mỗi sáu mươi năm, thiền sư trong tháp sẽ đổi mới một đám, thay phiên ngồi thiền kết trận.
Ngoài ra, Hứa Thất An còn cảm nhận được lực lượng trận pháp cường đại đang bảo vệ Phật tháp đang phong ấn Thần Thù này.
Hắn thu hồi ánh mắt, giọng khàn khàn từ trong nón truyền ra:
“Ta không phải người Cổ tộc.”
Tạm dừng một chút, chậm rãi nói:
“Ta là đồ đệ bị vứt bỏ của Phật môn, Vô Thiên!”
Lúc nói ra câu này, người áo choàng xốc nón lên, ngẩng mặt, một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng, mi tâm sáng lên nước sơn vàng, nhanh chóng bao trùm toàn thân, tiếp theo chuyển sang màu vàng đậm.
Xẹt ~
Ngọn lửa sau đầu bốc lên, hình thành một vòng lửa nóng rực, xua tan bóng tối!
Đây là một vị Kim Cương, Phật môn hộ giáo Kim Cương.
Trong ánh mắt sắc bén hơn nữa đạm bạc của A Tô La rốt cuộc có ngạc nhiên, “Vô Thiên?”
Giọng hắn trẻ tuổi lại thuần hậu.
“Trong năm trăm năm, đã xảy ra không ít chuyện, ta phát hiện bí mật của Phật Đà, phát hiện chân tướng chiến tranh diệt yêu năm đó. Cho nên, Phật môn không chứa chấp được ta.”
Người áo choàng bật cười một tiếng, dùng giọng trào phúng nói: “Các Bồ Tát cùng La Hán của A Lan Đà, thế mà không có ai nói cho ngươi sự tồn tại của ta?”
Hắn đang lừa gạt A Tô La, ý đồ từ trên thân vị con nhỏ này của Tu La Vương lừa lấy tình báo. A Tô La vừa quy vị không lâu, cho dù biết “Phật tử” tồn tại, cũng không có khả năng hiểu rõ mình Kim Cương Thần Công đại thành.
Từ trên vẻ ngoài, hắn đã là Kim Cương hàng thật giá thật.
Bịa đặt một cái thân phận đồ đệ bỏ đi của Phật môn, lừa vị cường giả từng tham dự chiến tranh diệt yêu này, có lẽ có thể lừa ra một ít tình báo cơ mật.
Đối mặt vị tự xưng đồ đệ bị đuổi “Vô Thiên” này lên tiếng, A Tô La sắc mặt bình tĩnh, hầu như không có cảm tình dao động.
Hứa Thất An cũng không nổi giận, cao giọng nói:
“Phật Đà là tiểu nhân bội bạc, hắn không có tư cách thống ngự Phật môn, năm đó hắn lợi dụng Thần Thù diệt Vạn Yêu quốc...”
Lời còn chưa dứt, hai mắt A Tô La chợt bắn ra ánh vàng, giữa không trung truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, hắn biến mất ở đỉnh tháp, lấy tư thái chim diều vồ thỏ, tấn công đến.
Thật nhanh... Dự cảm nguy cơ của Hứa Thất An lập tức cảnh báo, thúc giục hắn làm ra động tác né tránh.
Nhưng hai chân hắn như cắm rễ trên mặt đất, không cách nào hoạt động.
Cái này không phải là hắn không muốn động, mà là lực lượng giới luật Phật môn, đã giam cầm hắn.
Không niệm tụng Phật hiệu, lực lượng giới luật nháy mắt giáng xuống. Hệ thống thiền sư sau khi tu đến La Hán quả vị, ý niệm khẽ động, liền có thể “quy phạm” ngôn hành cử chỉ của kẻ địch, yêu cầu đối phương tuân thủ Phật môn các loại giới luật.